Sáng hôm sau vẫn như mọi hôm, cả Lâm An và Vũ Khôi Nguyên đều tỉnh dậy rồi thực hiện các thao tác thường ngày. Có vẻ như hương gây mê tối qua không gây tác dụng phụ gì cho họ nên cả hai người hiên giờ đều cảm thấy rất tỉnh táo.
"Ui da… lâu lắm rồi mới ngủ đã như này…" Đang vươn vai duỗi người thì tầm mắt Lâm An chạm tới vật thể màu đen nằm trong góc nhà.
Cô chợt nhớ lại buổi tối qua, rồi quay lại nhìn Vũ Khôi Nguyên. Có vẻ anh cũng đang cùng suy nghĩ với cô.
Lâm An lại gần nhấc chiếc điện thoại lên, kính vụn của màn hình vỡ rơi từng mảnh một xuống, như kiểu ai đó đã đập một vật nặng vào nó rất nhiều lần.
"Vỡ tan luôn… Ghê thật…Rốt cuộc tên kia đã làm gì khiến chiếc điện thoại ra nông nỗi này vậy?" Vũ Khôi Nguyên buột mồm cảm thán.
Lâm An nghe thấy câu này thì nhíu mày chặt hơn, cô không hiểu lý do tại sao nó lại vỡ thành như vậy. Nếu đã biến chiếc điện thoại thành như này thì khẳng định tiếng động tạo ra sẽ rất lớn nhưng lí do tại sao bọn họ hoàn toàn không nghe được? Chẳng lẽ loại hương gây mê này có tác dụng lớn đến thế mà vẫn không có tác dụng phụ gì sao?
"Đừng nhíu mày nữa, trông em không ổn tí nào, có nghĩ nữa thì cũng chẳng kiếm ra đượ chút manh mối nào đâu. Ngay từ đầu chuyện này đã vô cùng quỷ dị rồi."
"Anh nói cũng phải, thay vì làm chuyện ngu ngốc như đứng đây suy nghĩ thì chúng ta nên hỏi chị Song Hà và anh Thành Luân coi sao." Lâm An đi đến chỗ Vũ Khôi Nguyên định lấy máy điện thoại của anh để gọi thì đột nhiên anh thốt lên một câu khiến cô kinh ngạc.
"Không cần đâu, anh đã lén đặt một chiếc camera mini ở hướng khác rồi."
Sau khi hai người xem xong toàn bộ diện mạo và hành động của người phụ nữ kia thì Lâm An chỉ cảm thấy buồn nôn tột cùng, sao lại có thứ buồn nôn đến vậy trên đời cơ chứ. Rốt cuộc cô ta là người hay là quỷ?
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lâm An mới chợt nhớ ra chiếc điện thoại của mình đã vỡ nát, ngay lập tức tâm trạng của cô đã trở nên nặng nề, vốn cô đã nghèo rồi mà sao ông trời còn không thương cô cơ chứ.
Nhìn thấy mặt cô ỉu xìu như vậy, Vũ Khôi Nguyên thực sự không nhịn được. Hắn bước xuống xoa đầu cô, ghé sát tai cô rồi nói: "Đừng buồn nữa, tôi mua cho em một chiếc mới, được chưa?"
Giọng nói trầm ấm phả vào tai cô, cô có chút đỏ mặt quay đi: "Sao cũng được…"
Nói rồi cô chạy vào phòng tắm đóng rầm cửa lại. Vũ Khôi Nguyên cười gian nhìn theo bóng lưng cô.
Xong xuôi mọi người qua phòng Vũ Thành Luân và Lâm Song Hà. Bọn họ cũng nói rằng đêm qua họ bất tri bất giác ngủ quên đến tận hôm sau.
Cũng may họ vẫn nhớ chuyện lúc trước khi máy bị ngắt kết nối.
Nghe xong Vũ Khôi Nguyên dẫn Lâm Song Hà và Vũ Thành Luân đi xem những thứ bên trong chiếc camera nhỏ thì chỉ thấy bóng lưng người phụ nữ đang đứng im nhìn chằm chằm bọn họ thôi cả tiếng rồi sau đó lặng lẽ rời đi.
Xem xong bốn người nhìn nhau, tất cả những người ở đây đều cảm thấy lạnh sống lưng trước vụ việc này, ai mà chịu đựng nổi cảm giác có người có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào trong lúc bọn họ chẳng hay biết được chứ. Vì vậy bọn họ lập tức bàn kế hoạch để tóm người phụ nữ đó vào đêm nay.
Vì vậy nên Vũ Khôi Nguyên cũng đổi góc quay của camera nhỏ thành hành lang giữa hai phòng Vũ Khôi Nguyên và Vũ Thành Luân để tiện theo dõi hướng đi của người phụ nữ kia.
Hoàng hôn xuống, trong bữa tối, chỉ có sự im lặng bao trùm cả bàn ăn, mọi người đều chăm chú ăn nhưng trong thâm tâm đều nghĩ cách bắt người đó tại phòng Vũ Khôi Nguyên.
Rút kinh nghiệm từ bữa trước, tất cả mọi người ở đây đều không dám ăn thịt nữa mà chỉ dám ăn rau, điều này khiến những người không ăn được rau tối sầm mặt, nhưng nhìn bàn ăn bên kia vẫn hồn nhiên không hay biết mà ăn thịt một cách ngon lành thì bọn họ lại thấy vui vẻ hơn hẳn.
Tối đến là khoảng thời gian bọn họ cần hành động, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc tập kích người phụ nữ kia ở trong phòng của Vũ Khôi Nguyên. Nhưng điều không thể ngờ được là khi Lâm An và Vũ Khôi Nguyên đang xem camera thì thấy cô ta lại kéo lê chiếc lưỡi hái đi đến phòng của Vũ Thành Luân.
Vì còn một lối đi dẫn đến phòng Vũ Thành Luân ngắn hơn nên Lâm An và Vũ Khôi Nguyên gọi điện cho bọn họ rồi nhanh chân đến trước cô ta một bước.
Thời gian gấp gáp nên vừa bước đến thì cánh cửa đã được Lâm Song Hà mở sẵn, vì thế nên cả hai người họ nhanh chóng chạy vào trong rồi kiếm chỗ trốn. Lâm An nhanh chóng chui xuống gầm ghế, còn Vũ Khôi Nguyên đành phải núp sau rèm cửa.
Ngay khi người phụ nữ kia vào phòng thì mùi hương nhàn nhạt ấy lại toả ra, do đã đề phòng sẵn nên bọn hon lập tức nín thở. Vào khoảnh khắc Lâm An sắp không nín thở nổi nữa thì cô chợt nhìn thấy Vũ Khôi Nguyên ra hiệu đã hết mùi rồi, cô có thể thở bình thường.
Người phụ nữ đó lần này kéo lê theo chiếc lưỡi hái rỉ sét kêu kít kít trên sàn nghe rất rợn người. Cô ta bước đến gần giường của Vũ Thành Luân, vừa đi vừa khóc lóc ỉ ôi nói khùng nói điên:
"Vũ Thành Luân à, em yêu anh lắm, Vũ Thành Luân, nhưng… nhưng dung nhan của em bị hủy hoại rồi nên anh không yêu em đúng không? Em quá xấu xí nên không thế có được sự chú ý của anh. Cho dù em có cố gắng trói buộc thế nào thì anh cũng không chịu nghe lời rồi rời bỏ em… Có lẽ… Cách duy nhất khiến hai chúng mình bên nhau là chiếm được anh…Vũ Thành Luân…"
Tiếng khóc lóc khiến Vũ Thành Luân cảm thấy sợ hãi tột cùng, hắn lập tức cảm thấy có điều bất ổn sắp xảy ra, vì thế nên hắn căng chặt người chuẩn bị hành động
Người phụ nữ tiếp tục nói những lời khiến người nghe khó hiểu tột cùng, rốt cuộc Vũ Thành Luân có liên hệ gì với cô ta?
Vừa đến sát chân giường, cô ta đã lập tức lảo đảo giơ lưỡi hái lên để giết chết con người đang nằm trên giường, dường như chỉ có cách này mới khiến cô ta có thể chiếm hữu Vũ Thành Luân một cách hoàn toàn mà thôi.
Ngay lúc lưỡi hái giơ lên thì Vũ Khôi Nguyên lao ra đạp bay người phụ nữ, chiếc lưỡi hái cũng theo lực văng mà cắm phập xuống dưới sàn, nơi chỉ cách Lâm An vài centimet. Thấy cảnh tượng này, Lam An mở to mắt hít một hơi thật mạnh, tí nữa là cô đi đời rồi.
Nhìn người phụ nữ đang trượt từ trên tường xuống, Vũ Khôi Nguyên lạnh nhạt đạp cho cô ta thêm vài phát nữa rồi mới trói chặt cô ta lại.
Ngay khi trói chặt người phụ nữ kia màn hình điện thoại của từng người lập tức hiển thị vị trí của du thuyền, vì thế bọn họ liến tập trung sự chú ý vào thứ bí ẩn ấy, nhưng thật kỳ lạ là bọn họ có làm cách nào cũng không thể thoát ra khỏi giao diện này.
"Rốt cuộc chuyện này là sao chứ? Đây là cái gì vậy?" Lâm Song Hà dần trở nên khủng hoảng, không khó để thấy được rằng bọn họ đã mất đi sự trợ lực lớn nhất chính là điện thoại.
Vì quá tập trung vào biến cố kia nên mọi người hoàn toàn không chú ý rằng người phụ nữ kia đang rấm rứt khóc rồi lải nhải hai chữ: "Chủ nhân…"