Mục lục
Ngược Về Thời Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỗ ở nguyên bản đã chuẩn bị rượu và đồ nhắm, chút thịt nguội, lại xào thêm vài cái món ăn nóng, Hắc Diêu Tử là thực đói bụng, lại hồi lâu chưa thấy qua rượu thịt, vừa ăn uống ngồm ngoàm, vừa kể lại tình hình Hồng nương tử dẫn gã trở lại Bá Châu.


Hoá ra Hồng nương tử mướn xe dẫn gã trở lại Bá Châu, đưa gã và lão mẫu an trí ở Bá Châu Thành, khôi phục tên Miêu Cương cũ. Dùng bạc Dương Lăng cho bọn họ mua phòng ốc, lại đặt mua vài mẫu đất đai, thuê thu địa tô sống qua ngày, sau tự mình trở lại sơn trại còn thường xuyên tới thăm bọn họ.


Hắc Diêu Tử tuy rằng thành tàn phế, dựa vào khoản tiền này cùng lão mẫu sống cũng đã áo cơm không lo. Sau khi Thôi Oanh Nhi đem chuyện của Dương Hổ nói cho phụ thân, trại cũ đã hủy bỏ ủng hộ đối với Dương Hổ, cũng may Dương Hổ đã lặng lẽ dời đi thế lực của mình, nếu không đã bị rất tổn thất lớn, gã mặc dù thường đi trại cũ, hy vọng được Thôi lão đại lượng giải, tuy nhiên phần lớn thời gian phải về sơn môn bí mật của mình để chủ trì đại cục, Hồng nương tử mắt không thấy tâm không phiền, ở sơn trại sống coi như cũng hài lòng.


Chỉ có điều nàng luôn mang một bộ mặt rầu rĩ không vui, Hắc Diêu Tử nhìn vậy không đành lòng, hơn nữa nơi đây quá mức cằn cỗi, cùng khổ, quả phụ người ta có nhà chồng nuôi không nổi, nhà mẹ đẻ cũng không muốn lưu, cho nên từ xưa sẽ không hình thành quan niệm tái giá là đáng xấu hổ, nhất là phụ nhân trong sơn trại, càng không có những e dè này.


Dương Hổ đê tiện vô sỉ, Hồng nương tử không đem những chuyện dơ bẩn của gã công khai với mọi người, là đã hết lòng tận nghĩa, không có nghĩa vụ lại vì gã mà thủ tiết. Hắc Diêu Tử thấy trái tim của nàng đã gắn chặt trên người của Dương Lăng, lại nghe đến chuyện Dương Lăng ở phía nam bình Oa, đánh quỷ Tây Dương, cảm thấy người này cũng vẫn có thể xem là một hảo hán, liền khuyên nàng đi tìm Dương Lăng, nhưng Hồng nương tử chỉ là lắc đầu cười, nói: - Hắn là đại quan triều đình, ta là một sơn tặc, thân phận này nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch đấy, đừng nghĩ hoang đường nữa.


Hắc Diêu Tử ngẫm lại cũng quả thật như thế, như vậy cũng không lại nhắc đến nữa. Mấy tháng đầu, Chu Đức An và Viên Bưu và vài tên mãnh tướng điều động tới tiêu diệt sơn tặc, bởi vì chủ lực Dương Hổ đã dời tới nơi đó, bọn họ chỉ quơ được chút phụ nữ già yếu và trẻ em, không coi là công lớn gì, liền một đường tiến binh, quét sạch tất cả sơn trại, bởi vì trại cũ cũng bị công kích, chiến sự căng thẳng, Hồng nương tử liền không có trở lại nữa.


Lại qua mấy tháng, liền truyền ra tin toàn bộ sơn trại Bá Châu bị lay động, Đại đương gia của trại cũ Thôi gia cũng trúng tên chạy trốn, Hắc Diêu Tử là người của Dương Hổ, đối với trại cũ của Thôi gia cũng không có cảm tình gì, chỉ để ý đến tung tích của đại ân nhân Hồng nương tử mình mà thôi, vụng trộm nghe xong chỗ những người này một phen, không nghe thấy tin tức Hồng nương tử bị thương hoặc bị bắt, lúc này gã mới yên lòng lại.


Không nghĩ tới tin tức gã vẫn âm thầm hỏi thăm nơi lẩn trốn của sơn tặc bị quan phủ nắm trong tay, Thôi Quan Bá Châu nhận được tin tức, liền tra xuống, biết gã trước đó không lâu vừa mới gãy chân, mới cùng mẹ già dời tới ở lại Bá Châu Thành. Hơn nữa là một lưu dân không tài sản không nghề nghiệp, lại mua nhà mua đất, còn thường có mấy người đàn ông cưỡi khoái mã thường xuyên chạy tới thăm, hoài nghi gã là cường đạo bị thương rời khỏi ổ tặc, liền bắt về quan phủ tra tấn hỏi han.


Đáng thương Hắc Diêu Tử vốn chính là sơn tặc, làm sao nói được rõ chân tướng của mình, cũng may gã là người đàn ông, bất kể tra tấn như thế nào, cũng cắn chặt răng không thừa nhận mình và sơn tặc có gút mắc. Cuối cùng mẹ gã đem phòng ở và đất bán hết, vàng bạc còn dư lại đều lấy ra, đưa hết cho một tên cò mồi địa phương nổi danh là Vương Trí.


Vương Trí có đứa con gái Vương Mãn Đường, nghe nói gả cho một vị quý nhân, cho nên Vương gia kết bạn với rất nhiều thân hào địa chủ nông thôn. Trải qua gã ta chuẩn bị trên dưới, lại ủy thác cho những nhân vật địa phương nổi tiếng ra mặt nói vun vào, cuối cùng đem Hắc Diêu Tử bảo vệ đi ra, nhưng gã đã trở nên không xu dính túi rồi. Lúc này mới sống nhờ ở một gian miếu Long Vương rách nát, trà trộn thành tên ăn mày.


Dương Lăng sau khi nghe xong đúng là lửa giận không chỗ phát, thật muốn tính toán ra, vị Thôi Quan kia cũng chỉ là một tên năng lại, dựa vào điểm ấy manh mối có thể quơ được một sơn tặc ẩn cư, đương nhiên cũng không bài trừ gã ta bình thường hay vơ vét tài sản đã quen, chỉ tùy ý chứng thực tội danh, nhưng mình xuất đầu thay Hắc Diêu Tử, vậy danh không chính ngôn không thuận.


Dương Lăng kinh ngạc sau một lúc lâu, mới cười khổ nói: - Ta lần này tới Bá Châu, là vì tra xét gia sản tham quan của Ảm Đông Thần, ngươi và lệnh đường không có chỗ để đi, khi hồi kinh ta mang các ngươi đi thôi, Oanh Nhi không thể lại chiếu cố các ngươi, ta thay nàng chăm sóc các ngươi.


Anh hùng gặp rủi ro, chuyện khất thực cũng làm đã lâu như vậy. Hắc Diêu Tử đâu còn có thể duy trì ngông nghênh boong boong. Liền cũng ngại ngùng đáp ứng. Dương Lăng nói: - Nói như vậy trải qua quan binh bao vây tiễu trừ, Bá Châu đã an tĩnh lại? Cũng không biết..... Nàng dẫn nhân mã trại cũ đi nơi nào. Ôi! Chỉ mong nàng đừng gặp phải chuyện gì nữa.


Hắc Diêu Tử lắc đầu cười lạnh nói: - Bá Châu là một ổ tặc. Trong tứ đại tặc thì sơn tặc chúng ta gây hại xếp hạng chót nhất, chỗ nào sơn tặc bị quét sạch thì sẽ được an bình sao? Dân chúng chịu những loại tặc khác làm hại, càng hơn sơn tặc chúng ta!


Dương Lăng ngẩn ra, bật thốt lên: - Tứ đại tặc? Lời này từ đâu nói lên?


Hắc Diêu Tử do dự, đầu lông mày Dương Lăng nhướng lên, nói: - Miêu huynh, tại hạ làm người như thế nào, ngươi hiện tại nhiều ít cũng có nghe thấy. Từ bắc đến nam, Dương mỗ đến mức, bị người mắng là sao chổi, thiên sát tinh, ta tự mình không phải không biết. Nhưng mắng ta sao chổi, sợ ta là thiên sát tinh là ai? Là dân chúng cùng khổ sao? Không phải! Là đám tham quan ô lại, trong lòng có quỷ này!


Đám dân chúng hứng thú với tạo ca dao, hứng thú với truyền ca dao này, không phải sợ con người Dương mỗ. Là ước gì có cái mối họa lớn như ta vậy, đi gây tai họa cho những người gây tai họa hại dân chúng này. Lập tức là cuối năm rồi, nhà nhà dán môn thần, dán môn thần là vì chắn tiểu quỷ, nhưng môn thần kia thực có thể đỡ nổi tiểu quỷ sao?


Tứ tặc Bá Châu đã đi một, còn thừa lại tam đại tặc! Ngươi hãy nói xem đều là những người nào, hiện giờ hung thần Thái tuế thiên sát tinh ta đã đến đây, nếu có khả năng, ta liền vì đám dân chúng trừ hết những yêu ma quỷ quái đó!


Hắc Diêu Tử khẽ cắn môi, uống cạn một chén rượu, nói:


- Được! Đại nhân nếu muốn nghe, ta đây liền nói cho ngươi nghe. Đại nhân nghĩ đến sơn tặc Bá Châu là mối họa lớn thứ nhất Bá Châu sao? Sai lầm rồi, vùng núi cảnh nội Bá Châu cũng không nhiều, địa điểm hoạt động của sơn tặc Bá Châu mặc dù ở Bá Châu, sơn trại lại trú tại bên ngoài, hơn nữa phần lớn sơn tặc có thổ địa hoang vắng của mình, khi không kịp tự cấp tự túc, mới tụ chúng xuống núi cướp bóc một phen.


Mà quan phủ đâu này? Thái giám trấn thủ, quan phủ Bá Châu, vệ sở quan quân, liên hợp gây họa cho dân chúng, khoanh vùng chiếm đất, thu ngựa phạt tiền, vơ vét tài sản nhà giàu, không chuyện ác nào không làm! tai họa chân chính của Bá Châu....., loại tặc đứng đầu trong tứ đại tặc chính là quan tặc!


Hai má của Dương Lăng co quắp một chút, Hắc Diêu Tử vốn là sơn tặc, lời của gã không thể tin hết, tuy nhiên đại khái có thể điều tra một phen, nếu tình huống là thật, khiến cho những kẻ cho mình là hổ không răng nếm thử chút lợi hại của mình, trừng trị tham quan, cứu vớt dân chúng, lại vừa lúc mượn cơ hội ở Bá Châu chờ lâu thêm mấy ngày, một công đôi việc.


Hắn thản nhiên nói: - Nói tiếp, tặc thứ hai là cái gì?


Hắc Diêu Tử nói: - Tặc thứ hai, là thần tặc! Nơi đây chính là bởi vì cùng khổ, cho nên Phật đạo đại hành kỳ thị, nhưng những tăng nhân đạo nhân này, căn bản không phải người xuất gia chính thức, chẳng những lừa tiền, hơn nữa lừa tình, bọn họ còn chuyên kết giao với quan lại quyền quý, không kiêng nể gì, không biết bao nhiêu ngu phu ngu phụ mắc mưu bị lừa!


Gã nói đến đây, cười khổ một tiếng nói: - Đều nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, những sơn tặc như chúng ta bàng quan để dân chúng chịu lừa, nhưng thật ra lòng dạ biết rõ, nhưng đến lượt trên đầu chúng ta, chẳng phải cũng như vậy, tin tưởng Dương Hổ tặc tử kia là cái gì Tử vi tinh quân hạ phàm? Hắc! Gã là sao Tử vi, đã nhiều lần thua trước Thiên sát tinh ngươi, coi như là báo ứng!


- Lợi dụng đạo Phật vơ vét của cải? Có thể có liên quan đến Di Lặc giáo hay không? Bọn họ am hiểu nhất là lợi dụng truyền giáo thu tiền tài, thu nạp ngu dân nha.


Dương Lăng âm thầm tỉnh ngủ, hỏi: - Đệ tam tặc đâu này?


Hắc Diêu Tử nói:


- Đệ tam tăc, là bọn cướp đường!


Dương Lăng nhất kỳ: - Bọn cướp đường? Người cùng các ngươi tụ chúng lên núi, lấy cướp bóc mà sống không phải giống nhau sao?


Hắc Diêu Tử lắc đầu nói: - Không giống với, chúng ta làm sơn tặc, là đường đường chính chính có sơn môn đấy, xuống núi cướp bóc cũng đều có cờ hiệu của mình. Mà bọn cướp đường bất đồng, dân chúng Bá Châu nhà nhà nuôi ngựa, mỗi người thượng võ, đám bọn cướp đường này bình thường chính là bá tánh phổ thông.


Bọn họ khi làm trộm thì lấy khăn che mặt, đến đi như gió, cướp xong là trốn, lên ngựa là kẻ trộm, xuống ngựa là dân, làm người ta khó lòng phòng bị, lại khó có thể đuổi bắt. Trước kia bọn họ gây án, phần lớn đều đem án này chụp trên đầu sơn tặc chúng ta, hiện tại sơn tặc Bá Châu đã bị triệt để quét sạch, bọn họ vẫn đang hoạt động, mới bị người phát giác tự thành một đường, bất đồng với sơn tặc.


- Thì ra là thế! Khó trách Oanh Nhi nàng bi phẫn kể ra dân chúng Bá Châu như ở Địa ngục nhân gian, ở đây quan tặc, thần là tặc, dân cũng là tặc, không phải Địa ngục nhân giann mới là lạ!


Dương Lăng chậm rãi thở dài ra một hơi, nhẹ nhàng nói: - Trong chốc lát, ta gọi người cùng ngươi trở về, đem lão mẫu ngươi cũng từ miếu Long Vương đến đây, rồi lại dàn xếp xuống dưới. Ngươi thả lỏng trong lòng đi, không phải là tứ đại tặc sao? Tứ đại tặc đã đi mất một, hiện giờ ta sẽ trừ tam hại còn lại!


Dương Lăng chợt nhớ tới Trương Thiên Sư xem bát tự cho hắn, nói hắn là cả đời sát phạt tùy thân, mệnh cách đoạt thọ của người đoạt lộc của người, xem ra thật đúng là có chuyện như vậy, không phải là đến Bá Châu soát cái nhà sao, ai sẽ nghĩ tới lại phải soát tới một tay đầy máu trở về?


Hắn lắc đầu, vẻ mặt quái dị thần khí, nói những lời Hắc Diêu Tử căn bản nghe không hiểu: - Bước sang năm mới rồi, thật sự là lễ mừng năm mới á! Trời tăng năm tháng ta tăng thọ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK