Mục lục
Ngược Về Thời Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Phúc Đạt và Dương Lăng gặp nhau nhiều rồi, nói đến cũng xem như có quan hệ gần hơn các tướng ở đây, có điều vừa rồi nhiều người không tiện bộc lộ giao tình tốt, cho nên cũng theo mọi người khách khí vài câu, lúc này mới phóng ngựa chạy chầm chậm, đi theo sau Dương Lăng và Miêu công công cùng với vài vị quan viên cấp phó tướng. Bên mình Dương Lăng chỉ mang theo vài thân binh, người khác đều đi theo sau những tướng lĩnh này.


Lý Phúc Đạt nhìn chung quanh, thỉnh thoảng nhìn nhìn, thấy Dương Lăng được hơn trăm thân binh theo sau, y vừa mới lơ đễnh nghiêng đầu lại, đột nhiên phát giác hơi cổ quái, y lại quay đầu đi, cẩn thận nhìn chăm chú. Lúc này mới cúi đầu cân nhắc: Kỳ quái, không có gì cổ quái nha, không phải là một đám thị vệ giục ngựa mà đi sao? Tại sao…sao cứ có cảm giác là lạ?


Đường núi phía trước đi qua một đoạn thì nhanh chóng rẽ vào, vừa rẽ, Lý Phúc Đạt có thể thong dong ghé mắt cẩn thận quan sát thân quân kia của Dương Lăng. Rốt cuộc y đã phát hiện cổ quái ở đâu rồi. Vốn chủ soái tại tiền biên, toàn bộ vùng này lại thuộc phạm vi binh doanh, bọn họ hiện tại có thể nói không có nhiệm vụ cảnh giới gì, hoàn toàn có thể thoải mái cưỡi ngựa, đội hình thả lỏng, nhưng tình hình bọn họ bây giờ lại hoàn toàn tương phản.


Thị vệ này đại đa số võ nghệ cao cường, thân thủ không tầm thường phần lớn là một tay đỡ đao, một tay nhấc cương, vẫn duy trì trạng thái cảnh giới tiến lên, bọn họ là theo thói quen hay là cảnh giới ai?


Nghi vấn này nổi lên trong lòng, y mới phát hiện đám thị vệ kia càng đi vào giữa đội hình càng dày đặc, hơn nữa kỵ thuẫn của thị vệ ở giữa không phải bắt tại trên đùi ngựa như khi hành quân bình thường, mà là dán ở trên yên bên cạnh đầu ngựa. Như vậy, một khi đột ngột gặp tiễn tập kích, lập tức có thể cầm lá chắn, tạo thành một tường lá chắn rồi.


Bọn họ bảo hộ người nào? Tại sao trong quân doanh lại duy trì cảnh giác như vậy? Thậm chí còn để tâm hơn so với bảo vệ Dương Lăng? Bên trong đám thị vệ kia…nhất định…có một nhân vật cực kỳ quan trọng!


Ý nghĩ này khẽ dâng lên trong lòng y, ánh mắt của Lý Phúc Đạt liền như mũi tên bắn về phía thị vệ đi giữa nhất, soạt soạt soạt, trước ngự, ven đường cỏ mọc thành bụi, cây cỏ cành sum xuê hỗn độn khiến người ta hoa mắt. Lý Phúc Đạt từ bỏ quan sát, thúc ngựa đi, trong lòng tràn gập nghi hoặc.


- Hoàng thượng vừa đăng vị, lệ trị đồ tân, chính là nhất đại minh quân, thanh trừ tệ nạn triều trình đã kéo dài, đúng là thời điểm trên dưới hết lòng, như loạn Bạch Y Phỉ, tai họa sáu tỉnh, quấy rối kinh sư, đánh Nam Kinh, quấy đến long trời lở đất. Hoàng thượng tức giận, liền dùng thiên binh tiến đánh.


Hiện giờ, loạn Bạch Y sắp bình ổn, mấy ngàn quân của Hồng Nương Tử đã là lực lượng cuối cùng của Bạch Y Phỉ, chiến mà giết không thể hiện quốc pháp, tốt nhất là có thể bắt sống thủ lĩnh của chúng, áp tải vào kinh, xử phạt công khai, cảnh tỉnh thiên hạ. Hoàng thượng là có ý tứ này, cho nên bổn quốc công chậm chạp án binh bất động, chính là muốn tiêu hao lương thảo và chiến lực của Bạch Y Phỉ, nhằm đạt thành nguyện vọng của hoàng thượng.


Dương Lăng tìm được cớ lung tung, giải thích lý do mình không phát binh tấn công lên núi, nói tiếp:


- Theo ta phỏng chừng, Bạch Y phỉ đã hết lương thảo, hiện tại lấy dã thú, cỏ dại, thậm chí giết ngựa để làm thức ăn, chỉ còn có thể chống đỡ được mấy ngày, lúc này tấn công núi, chúng ngoan cố chống cự, không khỏi có nhiều người chết. Chi bằng tiếp tục bao vây và ngày, từ từ tiêu diệt. Chỉ cần các vị tướng quân làm đúng bổn phận, không cho Bạch Y phỉ cơ hội phá vây, như vậy đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.


Dương Lăng nói ý đồ chiến lược của mình cho các chư tướng xong, lại nói việc công xong, lúc này mới uống trà, mặt mày hớn hở trò chuyện về việc khác. Quá hơn nửa canh giờ, Lưu Đại Bổng Chùy tới, ghé sát tai hắn nói nhỏ vài câu, Lý Phúc Đạt dựng lỗ tai lên, nhưng hai người nói chuyện rất nhỏ, ngoại trừ vài âm tiết đơn giản thì y không nghe được gì cả.


Dương Lăng nghe xong đứng lên nói:


- Ta gặp mặt chư tướng, vốn dĩ nên thiết yến khoản đãi, chỉ có điều các vị sáng sớm đến, mà trong núi còn đang bao vây một con mãnh hỏ, thật không dám khiến chư vị tướng quân rời khỏi bổn trận, vậy chư vị tướng quân trở về đi, đợi đánh bại Bạch Y phỉ, bắt giữ được Hồng Nương Tử rồi, bổn quốc công lại bày tiệc chúc mừng, dâng tấu hoàng thương xin công cho chư vị tướng quân. Ha ha ha.


Chư tướng nghe vậy vội vàng đứng dậy, nhất nhất mỉm cười chắp tay cáo lui. Dương Lăng cười dài chắp tay đưa tiễn, Miêu Quỳ lại thì thầm hai câu với hắn, không biết có việc gì gấp, trước sau cũng đi ngay.


Các tướng lĩnh luôn mãi chắp tay mời Dương Lăng dừng bước, sau đó đều tự sóng vai với nhóm bằng hữu đi ra. Giang Nam Nhạn rất tự nhiên đến bên Lý Phúc Đạt. Lý Phúc Đạt đang định nói với gã việc kỳ quái hôm nay chứng kiến, đột nhiên mơ hồ nghe được tiếng đàn. Y lập tức dừng bước nghiêng tai lắng nghe.


Ánh nắng mặt trời chiếu sáng, không khí sảng khoái nhẹ nhàng, từng cơn gió mát thổi tới mơ hồ mang theo tiếng đàn. Phương vị tiếng đàn đến từ nhà ngang phía sau hành viên Dương Lăng, tiếng đàn cao vút trào dâng, rất có hào khí. Chỉ có điều người đánh đàn dường như tài nghệ khá vụng về, lúc đứt đoạn, lúc thì sai âm.


Lý Phúc Đạt cũng là người tinh thông cầm nhạc đấy. Nghe xong không khỏi muốn cười. Y đang định đi, lại thấy làn điệu kia cực kỳ xa lạ, với kinh nghiệm từng trải của y thì chưa từng nghe bao giờ, hơn nữa Khúc Phong cũng vô cùng cổ quái, bất kể là đương đại hay trước kia, tựa hồ chưa từng nghe đến khúc tử có phong cách này. Lúc này y mới phát giác, chưa chắc là người nọ tài đánh đàn vụng về, nghĩ là đang sáng tác mọt tân khúc, cho nên làn điệu mới lúc đứt quãng, khi thì biến âm.


- Đại nhân, đang suy nghĩ gì vậy?


Giang Nam Nhạn thấy y nhìn xa xa đến xuất thần, bèn hỏi.


- Ồ, ở hậu viện mà có người đánh đàn, rất mới mẻ, ta lại chưa từng nghe được khúc phong như thế.


Lý Phúc Đạt thuận miệng đáp một câu.


Giang Nam Nhạn cười:


- Trong hành dinh của Quốc công? Có người gảy đàn? Trong quân doanh nào có thể tùy ý đàn hát như thế? Hay là vị Quốc công gia này mang theo nữ quyến nhập doanh?


- Ừ? Khúc Phong trào dâng, dũng cảm khí khái, không phải nữ nhân tấu ra đâu.


Lý Phúc Đạt thuận miệng nói một câu, ánh mắt lóe ra, lời nói của Giang Nam Nhạn, hiển nhiên đã làm y cũng nổi lên lòng nghi ngờ.


Các tướng lục tục đi vào tiền viện, ra khỏi cửa chính, đều tự có thân binh dắt ngựa đế, mời đại nhân lên ngựa, sau đó rời đi. Đúng lúc này, chỉ thấy một đội xe lừa xe la chạy nhanh tới trước cửa, các đồ vật lách cách, hộp lớn hộp nhỏ, chim quý rau xanh…từ trên xe mang xuống, màn kiệu một chiếc xe cuối cùng vén lên, một gương mặt mập mạp hồng hào được phu xe đỡ xuống.


- Hài, các ngươi nhẹ tay nha, những đồ kia không phải sứ mà là gốm đấy, đừng đụng vào đấy, đừng xem, Thu Nhất Phẩm ta chỉ có thể dựa vào những bảo bối này để kiếm cơm ăn thôi đấy.


Địa Bàn tử còn mập hơn từ trong phủ ra đón, cười nói:


- Ôi, Thu lão gia tử tới rồi, ngài lão chỉ cần một đôi bàn tay, vật gì đến tay ngài thì không thể đi đâu được, ngay cả thần tiên cũng thèm ăn huống chi con người? Cả Chân Định phủ, tất cả đầu bếp đều là đồ tử đồ tôn của ngài, ngài lão về núi nhiều năm, tiểu địa thật không thể tưởng tượng nổi còn có ngày được gặp ngài, đây là phúc khí của tiểu địa, mong ngài lão chỉ điểm nhiều, chỉ điểm nhiều.


Đại bàn tử hừ một tiếng, để gã dìu mình, hai đại mập máp như hai tòa núi thịt đi vào trong viện:


- Nói đến cũng thật là phúc khí của ngươi, lão phu đã lâu không đích thân xuống bếp rồi, lúc này, nếu không phải quốc công gia sai người mang theo số tiền lớn mời ta, ta đang ở nhà chơi với cháu trai đấy…


Hai đầu bếp khoe khoang đi vào viện tử. Giang Nam Nhạn thờ ơ lạnh nhạt, hơi cười nói:


- Lần trước đi Đại Đồng, vây đông Hoa Sơn, cũng không thấy hắn phô trương lớn như vậy, tiêu diệt thổ phí mà mời thực thần của Chân Định phủ đến nấu cơm cho hắn cơ đấy, thật đúng là càng lúc càng cao ngạo. Đại nhân, chúng ta đi thôi


Lý Phúc Đạt cau mày gật gật đầu, trở mình lên ngựa sóng vai đi cùng Giang Nam Nhạn. Bên đường bóng cây lắc lư, mặt trời khi gặp khi ẩn, nghi ngờ trong lòng của y cũng càng ngày càng sâu: Khi ở sàn đấu võ duyệt quân thân quân của Dương Lăng biểu hiện kỳ quái, tiếng đàn trong hành dinh khâm sai cũng cổ quái, mà cố ý mời đầu bếp nổi danh Chân Định phủ Thu Nhất Phẩm tới, quốc công đưa tiễn chư tướng, hoạn quan Miêu Quỳ lại vội vã chạy tới hậu viện…


Một mảnh nghi ngờ dài hẹp dần dần ngưng tụ thành một mũi tên nhọn, phá vỡ sương mù, chỉ hướng mục tiêu mà y không thể tưởng được. Lý Phúc Đạt ghìm ngựa, ngựa phi cũng không nhanh, nhưng y lúc ghìm lại dùng sức, con ngựa hí dài, móng trước đạp lên.


Giang Nam Nhạn trở tay không kịp, chiến mã lao ra hai trượng mới ghìm lại được, quay lại hỏi:


- Đại nhân?


Sắc mặt Lý Phúc Đạt âm tình bất định, ánh mắt lóe ra không ngừng:


- Có một người thích nhất là lén lút trốn khỏi nhà, hắn cũng thích nhất là âm nhạc Khúc Phong kỳ lạ, người này từng đóng giả Giáo Úy, trà trộn trong thân quân của Dương Lăng đến Đại Đồng biên tái để xem trận địch. Nếu Dương Lăng phô trương không phải là vì bản thân hắn mà vì kẻ kia, vậy thì, chẳng lẽ người kia… đi theo Dương Lăng đến Tỉnh Kính Dịch?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK