Ở đằng xa, bóng dáng kỵ binh Bạch Y quân đang tiến lại gần càng lúc càng rõ ràng. Tiếng trống trận uỳnh uỳnh như sấm dưới chân trời, từ chân trời truyền đến. Các Tì tướng Nha tướng Thiên hộ Bách hộ ai nấy về vị trí, toàn quân chờ đợi Bạch Y quân đến trong yên lặng, bọn họ đã đợi rất lâu rồi.
Tình cảnh vạn mã lao nhanh và tiếng trống trận uỳnh uỳnh xen lẫn vào nhau, không khỏi khiến lòng người cuồn cuộn huyết khí.
- Hỏa pháo, chuẩn bị, bắn!
- Cung nỏ, chuẩn bị, bắn!
"ẦM ẦM ẦM ẦM!"
Mười khẩu đại pháo nổ vang, một loạt đạn chì sa khoáng đan thành một cơn mưa sắt quét ngang tất cả trong phạm vi trăm mét. Đội tiên phong Bạch Y quân xông lên trước nhất đồng loạt ngã xuống. Chiến mã hoặc là ngã nhào xuống đất, thân hình cao lớn lại quay cuồng về phía trước mấy trượng, hoặc là mang một thân đầy máu tươi đau đớn chạy ngang, va chạm với khoái mã phía sau, giẫm lên cơ thể bọn chúng, đạp chúng thành thịt nát, đồng thời bản thân cũng người ngã ngựa đổ, tiếp tục bị người phía sau giẫm lên.
Bạch Y quân vượt qua chướng ngại do máu thịt tạo thành, ngựa không dừng vó tiếp tục xông lên phía trước. Liên tục chiến đấu khắp nam bắc, ngày ngày chém giết, hiện tại những dũng sĩ có thể sống sót, bất luận là ý chí hay là võ lực, không thể nghi ngờ đều là kẻ dũng mạch trăm dặm mới tìm được một, nếu như không phải vì dần thất vọng đối với con đường phía trước, chiến lực của bọn họ còn có thể nâng cao thêm một tầng nữa.
Nhưng hiện tại, bọn họ lại được cổ vũ thêm dũng khí, vì Dương Hổ đã vẽ cho bọn họ một cái bánh to, vì cái bánh to đẹp đẽ này, bọn họ đã vực dậy tinh thần, liều chết đấu tranh, dùng sinh mạng để đoạt lấy thời gian. Một đợt tên, hai đợt tên, chỉ bắn ra hai đợt tên, hơn năm trăm chiến sĩ Bạch Y quân đã ngã trong vũng máu, sau đó khoái mã lao nhanh như rồng đã xông đến trước mặt.
- Lui, hỏa súng bắn!
Giống như đậu rang, trong tiếng đùng đoàng, người ngã ngựa, ngựa kinh sợ, lại một hồi chết chóc. Vũ dũng của quan binh không bằng những tên tội phạm nhiều lần tôi luyện qua lằn ranh sinh tử, đã thoát thai hoán cốt trở thành chiến sĩ chân chính, nhưng từ sự trang bị binh khí hoàn chỉnh đến trận thế chỉnh tề, vẫn không thể so sánh với bọn họ.
- Lui nữa! Thương trận ra tay!
Một thanh trường thương giơ lên, lại là một thành trường thương bằng tre, hơn nữa lại được quấn chặt để không dễ dàng bẻ gãy. Trường thương một đầu chống xuống đất, mũi nhọn hướng về phía trước dựng thẳng như rằng rậm.
"Phù Phù Phù"
Mũi thương khiến người ta run rẩy đâm vào da thịt, người hô ngựa hí, Bạch Y quân ở đội phía sau phản ứng kịp, phi thương cán ngắn mượn thế ngựa dốc sức ném ra, đội ngũ quan binh cũng bị xé ra một lỗ hổng, đã có Bạch Y quân xông vào đội ngũ quan binh. Cương đao sáng loáng vung lên, ngênh đón ánh mặt trời rạng rỡ, ánh lên cái lạnh sắc bén thấu xương.
Lý Thủ bị, Vạn Đô ti đều cầm đao đốc chiến, có người tự ý lui chém chết không tha. Bọn họ nhận được nghiêm lệnh tất sát, liều lĩnh chiến đấu với địch, giết tướng tá. Đây là mệnh lệnh của Uy Quốc công Dương Lăng, không ai hoài nghi quyết tâm của hắn khi hạ mệnh lệnh này, nên bọn họ đành phải dùng kỷ luật chiến trường giết chết không tha đối với các binh sĩ.
Chiến mã xung phong xá ra một lỗ hổng, nhưng Bạch Y quân còn chưa kịp vui mừng, thì liền ảo não phát hiện, bọn họ lại rơi vào nỗi nhục lúc ban đầu tấn công thành Nam Kinh. Bọn họ xông vào trận địch, nhưng lại không tài nào lợi dụng ưu thế cơ động của mình để lặp lại động tác xung kích, chém giết.
Phía sau là con đường do người ta cố ý kê cao, đào thấp, còn đặt ngổn ngang những xe, trong đó còn có xe lừa và xe đẩy tay, rõ rằng là gom góp từ trong thôn làng gần đó. Mấy cái này không thể gọi là binh khí, nhưng lại có hiệu quả gây trở ngại cho mũi dùi của kỵ binh và yểm hộ quan binh né tránh.
Mặc dù Giang Nam ít kỵ binh, nhưng những quan binh cầm trường mâu, đơn đao này lợi dụng địa thế của mình để triệt tiêu ưu thế chiến mã của kẻ địch, sau đó dùng phương thức tác chiến bảy người một tổ nhỏ của Trang gia binh, binh khí ngắn dài phối hợp, có người phụ trách công, có người phụ trách thủ, có người phụ trách chém đầu người, có người phụ trách chém chân ngựa, khiến người Bạch Y quân ngồi trên ngựa khó giữ vẹn toàn phải đau đầu không thôi. Đám giặc nóng nảy dứt khoát nhảy xuống ngựa, chém giết với quan binh.
Bạch Y quân đến sau không ngừng gia nhập chiến đoàn. Lý Thủ bị và Vạn Đô ti dần không khống chế được tình thế trên chiến trường. Lúc này, Hoắc Bách hộ phụ trách trấn thủ Đông Bình trấn, Lý Thiên hộ của Đồng Sơn trấn, Hà Huyện thừa của Thích Kiều thôn, dẫn quan binh giương cờ xí tập kích.
Tuy quan binh không đông lắm, nhưng ba đường vây kín, khiến áp lực tâm lý của Bạch Y quân lập tức tăng lên, bắt đầu sinh ra ý nghĩ rút lui. Tuy rằng bọn họ vẫn luôn chiến đấu không ngơi, nhưng cơ hội đánh một trận ác liệt với quan binh không nhiều, mà hiện tại quan binh lại giống như phát điên, trở nên không sợ chết y như bọn họ, bọn họ lại mất đi ưu thế chiến mã.
Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng (Khi đối thủ gặp nhau nơi ngõ hẹp, ai dũng cảm hơn sẽ chiến thắng). Dũng khí không phải được sinh ra từ hư không, viện quân đến, khiến quân coi giữ đang trên đà suy sụp lại uy danh đại chấn, còn Bạch Y quân thì lại ủ rủ chán nản. Mỗi một bước tiến về phía trước, thì khoảng cách đến thành Nam Kinh càng gần một bước, nhưng quãng đường còn lại mỗi một bước tiến đều phải dùng máu để nhuộm, chẳng lẽ khoảng cách ngắn như vậy mà lại giống như một lạch trời hay sao?
Trong lòng Dương Hổ tức giận bất bình, nhưng gã cũng lo lắng nghe tin quan binh đến càng lúc càng đông, ưu thế của bọn họ mạnh ở nhanh, lại không mảnh ở công kiên, hà tất phải lấy sở đoản đánh sở trường? Dương Hổ bắt đầu hô đánh chiêng thu binh, quyết định đi đường vòng đánh vu hồi về Nam Kinh.
Đại quân bắt đầu di chuyển về phía đông, Lý Thiên hộ, Hoắc Bách hộ vừa mới đánh tới tham công không tha, đuổi riết không buông ở đằng sau. Dương Hổ tức giận, xoay người chiến đấu, mất đi ưu thế xa doanh và mặt đất gồ ghề, lại không kịp kết trận tự bảo vệ mình, quan binh không phải là đối thủ của kỵ binh, lập tức bị giết đến hoa rơi nước chảy, một kích liền tan. Dương Hổ cũng không ham chiến, lập tức thúc ngựa đi tiếp.
Đến lúc gã lãnh quân đến Mao Sơn trấn, thì thấy một con sông chặn đường, trên sông có một cây cầu lớn. Chiến mã tiên phong vừa tiến lên được hơn hai trăm, thì ầm một tiếng thật lớn, dưới cầu dâng lên một màn khói lửa dày đặc nổ tung cây cầu và mấy mươi Bạch Y quân khó khăn lắm mới qua được cầu.
Trong bụi lau bên bờ đối diện vạn tiễn cùng bắn, lập tức sau đó có vô số nhân mã giết ra, xem bộ dạng, đại bộ phận là dân tráng đinh dũng, bao vây khoảng trăm Bạch Y quân, chỉ dùng cung nỏ bắn từ xa, một hồi sau trên chiến trường chỉ còn lại trơ trọi hơn trăm con chiến mã.
Chỉ thấy sai nha tuần kiểm và dân tráng vây quanh một quan văn đi đến bên cầu. Viên quan văn đó ngăm đen cường tráng, ôm bụng cất tiếng cười to, lớn tiếng quát:
- Bổn quan Mao Sơn Tuần kiểm ti Thủy Thiên Đạo ở đây, phản tặc Bạch Y, các ngươi đại thế đã mất, còn không bó tay chịu trói?
Dịch Thần Phong nghe xong giận dữ, đoạt lấy một cây cung nháy mắt đã bắn ra một mũi tên, đối phương liền có người nâng tấm chắn nghênh đón, che chở cho Thủy Tuần kiểm lui xuống đê, mấy trăm dân trước theo sau cầm cung bắn lại sang sông. Dương Hổ tức giận đến nổi gân xanh, hạ lệnh không được giằng co với đám dân tráng này, tiếp tục xua quân đông tiến, lại nhằm về phía đê Lý gia.
Đại quân đi được nửa đường, vừa lúc bắt gặp quan binh của Tiên Nhân vệ đến chi viện, bị gã giết đến không kịp trở tay. Quan binh đại bại, Dương Hổ cũng nhổ được cục tức, thế là gã chỉ huy đại quân tấn công Đạo Sĩ lĩnh, trên Đạo Sĩ lĩnh cũng có một đội quân chiếm đóng, nhân số không nhiều, ước chừng chỉ có ngàn người, dựa vào nơi cao mà phòng thủ.
Dương Hổ chỉ huy đại quân tấn công núi, trên đỉnh núi ném từng bó cỏ khô đốt cháy xuống sườn núi, khói đặc cuồn cuộn khiến người ta chảy nước mắt nước mũi, chiến mã cũng bị ảnh hưởng. Nếu là bình thường, Dương Hổ hoàn toàn có thể dẫn quân đi, quan binh bằng vào hai cái chân đuổi gã cũng không kịp, cũng chỉ có thể than vãn không biết làm sao. Nhưng mà hiện tại Dương Hổ chí tại Nam Kinh, tuyệt không thể lui, vì thế đưa ra một độc lệnh, bảo đại quân liều mình tấn công núi.
Hai bên đánh nhau hơn nửa canh giờ, quan binh trên núi dần chống cự không nổi, vì để ngăn cản Bạch Y quân đuổi theo quan binh đốt núi. Ngọn núi này không cao, khắp nơi đều là bụi cây thấp bé, vừa đốt thì khói đặc mù mịt. Dương Hổ không rảnh đuổi giết tàn binh, đi thẳng vượt qua ngọn núi.
Đại quân đi đến Ngõa Quán oa, Dương Hổ không khỏi chấn động. Phía trước có một hào sâu, đối diện dùng mấy trăm chiếc xe kết trận. Quân tiên phong giao chiến với Bạch Y quân, đối phương dùng cung tiễn, nỏ lớn, súng nòng to, pháo sát uy tàn sát cách một con hào, lấy cự mã, xa doanh hỏa khí để chống lại ngựa, trang bị hoàn mỹ như vậy so với Quách gia trang càng hơn ba phần.
Dương Hổ đã choáng váng đầu óc, chỉ cảm thấy đoạn đường này đi tiếp nữa, càng về thành Nam Kinh quan binh càng nhiều, quả thật chốn chốn mai phục, nơi nơi là binh, không khỏi đau buồn đến tận tâm can. Chẳng lẽ như lời Hàn Bách đã nói, kỳ tập thành Nam Kinh sớm đã nằm trong dự liệu của triều đình?