Thân binh của Giang Bân ùa tới dìu y, người còn lại thì liều mạng đuổi giết đối thủ. Giang Bân bẻ gãy thân mũi tên trên má, dùng mũi tên gãy đó đâm vào phần đùi của Lưu Nhập Thất đã bị chặt thành hai nửa, cũng không làm tổn thương, y cướp lấy một thanh đao từ trong tay thị vệ, lại lao vào trong đám người như cơn lốc. Đám quan binh mắt thấy tướng lĩnh thần uy như thế, nhất tề hò hét xung phong liều chết, bọn hưởng mã đạo phía sau bắt đầu liên tục tháo chạy.
Lính liên lạc của Giang Bân báo cáo tình hình chiến đấu ở Phi Lăng Độ cho Dương Lăng. Dương Lăng xem bản đồ, dùng ngón tay chỉ mạnh vào một điểm, nhíu mày nói:
- Truyền lệnh tiếp, lệnh cho Trương Dần tăng tốc rút quân từ đỉnh núi, chi viện Phi Lăng Độ.
Hứa Thái nói:
- Quốc công, phía Trương Dần đại đa số là bộ tốt, hơn nữa trên núi thiết lập trận thế phòng thủ, tránh cho bọn hưởng mã đạo lợi dụng những dãy núi liên miên chạy trốn về phía Thái Hành, bảo gã tập hợp binh mã xuống núi chạy tới Phi Lăng Độ, thực sự từ nơi này không thể phát binh nhanh chóng. Bây giờ trận địa bên ngoài vẫn không có động tĩnh, quân đội các đường trong núi Đông Hoa đang tấn công bọn hưởng mã đạo tiêu diệt đỉnh Ngũ lão, cuộc đánh giết cướp đoạn từng tấc đất cũng vô cùng kịch liệt, theo mạt tướng thấy, bọn chúng đang bỏ tốt để bảo vệ tướng soái, yểm hộ cho Hình lão hổ phá vòng vây.
Miêu Quỳ cũng nói:
- Quốc công, không thể do dự nữa, để Bồ Châu phát binh nhanh tới đỉnh Thương Bách lĩnh. Giang Bân mặc dù dũng mãnh nhưng cũng không ngăn được Hình lão hổ, hơn một vạn nhân mã đã là một miếng thịt mỡ, tuyệt đối không được để chúng trốn thoát lần nữa.
Dương Lăng trừng mắt nhìn bản đồ sa bàn:
- Nhóm hưởng mã đạo nhỏ đi trước phá vây men theo Hoàng Hà, rõ ràng là đang tìm kiếm bến tàu. Hình lão hổ là chủ soái của bọn cướp, lại dẫn theo gần một phần ba quân tinh nhuệ, nếu nói gã muốn dụ địch, dùng nhiều binh mã như vậy thậm chí lôi theo cả chủ soái, căn bản không có khả năng. Lẽ nào ta đã đoán sai, Triệu Toại lại hết hy vọng như vậy, cam tâm tình nguyện chịu chết ở Trung Điều Sơn, thu hút trọng binh yểm hộ Hình lão hổ phá vây?
Hắn kéo mạnh đầu sa bàn, nói:
- Nhổ trại, chia làm hai đường bọc đánh trái phải Phi Lăng Độ, không cần toàn diệt nhân mã của Hình lão hổ, truyền lệnh cho nhân mã của Trương Dần tăng tốc hành quân, bịt kín trung lộ.
Hứa Thái cuối cùng đã có cớ để đánh, tinh thần lập tức phấn chấn, vội vàng chắp tay đồng ý.
Kèn lệnh kêu liên tục trong quân doanh, đám quan binh chờ xuất phát từ lâu nhanh chóng tập kết, bắt đầu bọc đánh về phía Phi Lăng Độ.
Trên Nguyệt Bình lương, Lý Hoa vội tới sứt đầu mẻ trản, các nơi thất bại, tin tức quan binh đã tập kết bao vây đỉnh núi chính là Ngũ Lão đã khiến y thất kinh. “Làm sao như vậy được? Làm sao lại thế chứ? Hình lão hổ, Triệu Phong Tử lần lượt dẫn quân phá vây, chúng mới là khâm phạm, chúng mới là chủ lực, tên khốn Dương Lăng kia tại sao vẫn không rút quân? Mẹ nó chứ, sao cứ gây khó dễ cho ông mày?”
Chu Bàn xách quỷ đầu đao sợ hãi xông vào, vẻ mặt như đưa đám, nói:
- Đại ca, đỉnh Kỳ Bàn đã thất thủ rồi.
- Hả?
Lý Hoa quá sợ hãi, giậm chân nói:
- Ba Lục Tử giữ núi thế nào vậy? Mau. Lập tức phái người tiếp viện, nếu quan binh đứng vững chân rồi thì bốn đỉnh núi còn lại cũng càng khó giữ hơn.
Chu Bàn ghé sát vào, đè thấp giọng lo lắng nói:
- Đại ca, hai vạn nhân mã trong núi mà qua một phen đại chiến đã tổn thất bảy ngàn, hơn nữa quan binh căn bản không có ý rút lui đi, đệ thấy chúng ta đã trúng kế của Triệu Phong Tử rồi. Lão tam mất tích có lẽ cũng là do y giở trò quỷ. Chắc là y biết chúng ta có tính toán khác, thành tâm để cho chúng ta phải chịu chết.
Lý Hoa nhìn đám tâm phúc trong sơn động, sau đó kéo Chu Bàn đến một góc, thì thầm nói:- Làm sao lại như vậy? Triệu Phong Tử không trọng nghĩa khí như thế sao? Hơn nữa sơn trại của chúng ta vốn chưa tới năm ngàn người, Triệu Phong Tử lại cho ta một vạn năm ngàn địa binh, vì nói dối ta sao? Y nỡ bỏ ra vốn gốc lớn thế sao?
Chu Bàn dậm chân nói:
- Đại ca ơi, vậy huynh nói xem, nếu gã thật sự hành động theo kế hoạch thì quan binh sao có thể không theo không buông lỏng tấn công núi? Y nếu không phải là hào phóng như thế, ngớ ngẩn để lại cho chúng ta nhiều binh mã thế, ai tin được y chứ!
Nghĩa khí? Ta thấy từ khi Dương Lăng chiêu hàng, người nối nghiệp này bắt đầu có dự định riêng, nghĩa khí gì chứ, bây giờ là cha chết mẹ gả cho người khác, thân ai người đấy lo!
Lão Đại, chúng ta không thể ngu ngốc chờ đợi, còn đợi nữa thì quan binh bốn phía đã bị bao vây, vây chặt như thùng sắt, muốn chạy cũng không nổi. Theo ta thấy, chúng ta rút lui đi, men theo rừng núi đi về phía núi Vương Ốc Sơn.
- Nhưng nhân mã có kịp triệu hồi không? Quan binh đó vẫn chưa đuổi kịp mà?
Chu Bàn thấy lòng như lửa đốt, gượng cười nói:
- Lão Đại, còn chiêu nhân mã gì chứ, đám lính mới chiêu mộ từ các sơn trại khác chạy tới đó rõ ràng là một sự vướng víu. Triệu phong tử cho quả táo ngọt, bảo bọn chúng bán mạng cho gã. Chúng ta sẽ không thể lợi dụng được chúng bán mạng cho chúng ta? Còn để lại rừng xanh, sợ gì không có củi đun, dẫn nhân mã của chúng ta lập tức đi tới Lịch Sơn, lên núi Vương Ốc Sơn, mấy ngọn núi kia cũng đành phải vậy.
- Báo…! Đỉnh Thái Ất đã bị quan binh công hãm. La đầu lĩnh xin Đại trại chủ lập tức phát viện binh.
- A! Đỉnh Thái Ất cũng thất thủ rồi sao? Mau mau, các ngươi đều lại đây!
Lý Hoa vội vàng hô to.
Một đám thân tín lâu la chen chúc tới, mồm năm miệng mười nói:
- Đại ca, làm sao bây giờ?
- Con mẹ nó chứ, cái tên họ La đúng là loại vô dụng. Đại ca, đệ đi đoạt lại đỉnh Thái Ất!
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta trước đây có năm ngàn nhân mã, đều không coi quan binh ra gì cả, bây giờ đại ca có tới hai vạn quân, binh hùng tướng mạnh, sợ ông ta gì chứ? Đại ca, Hồ lão thất ta, nhất định…
- Đừng làm ầm nữa!
Lý Hoa hét lớn một tiếng, quát đám thuộc hạ, sau đó nhìn lướt bốn phía, trầm giọng nói:
- Nhanh lên, thứ gì mang được đều mang hết, đi theo ta!
- Đại ca, huynh nên ngồi trấn thủ trung quân mới phải, có việc gì cứ để tiểu đệ làm thay huynh, không thể để lão Đại đích thân phải đi giành lấy đỉnh Thái Ất đâu, đại ca.
Lý Hoa quê quá hóa khùng, vung tay lên, quát lớn:
- Đại cái đít ấy! Tất cả dọn dẹp một chút, chúng ta lập tức chạy trốn về núi Lịch Sơn, ta không tin quan binh có thể đuổi kịp lên Vương Ốc Sơn!
- Hả?