Đại quân Lưu Lục công thành chiếm đất luôn luôn chọn những thành trì huyện trấn nhỏ để vừa trú đóng binh mã không nhiều, hơn nữa vừa không quá khó tấn công, cho nên thế như chẻ tre, chưa từng ngăn trở. Huyện trấn như vậy có thể dễ dàng lấy được quân nhu lương thảo tiếp tế tiếp viện cho bọn chúng, hơn nữa sẽ không xảy ra thương vong quá lớn.
Lưu Lục làm hãn phỉ nhiều năm, đối với việc khống chế người khác cũng không phải là xa lạ. Quân đội của y có đội ngũ tự mình góp sức, có những người nghèo kiết xác bị bắt tham gia, còn có bị lôi ép đến. Đội ngũ vừa hình thành, sĩ khí quan trọng nhất, trước khi huấn luyện cho những binh lính này trở thành bộ hạ hung hãn không sợ chết giống Hưởng Mã đạo Bá Châu, bắt buộc phải ít chịu thất bại.
Hiện tại lựa chọn tấn công Đức Châu là vì bộ hạ của y đã có đầy đủ sức tác chiến nhất định. Nam thuyền bắc ngựa, người phương bắc không biết cưỡi ngựa vốn rất ít, hơn nữa vùng này là khu vực thi hành mã chính hơn trăm năm của triều đình, kỹ thuật cưỡi ngựa của dân chúng vô cùng tốt. Thêm nữa khu vực Hà Bắc Sơn Đông từ xưa thượng võ, cụ thể những điều kiện cơ bản này lại bị quan binh theo sau đuổi cùng giết tận mấy lần sàng lọc.
Như hiện giờ những người có thể may mắn tồn tại, bất luận mã thuật, võ công hay là kinh nghiệm tác chiến đều đã là lựa chọn trên cùng, ít nhất cao hơn không chỉ một cấp bậc so với vệ sở binh không chút ý chí chiến đấu kia. Đồng thời theo sự gia tăng về nhân số, cùng với vườn không nhà trống có mục đích của triều đình, chiếm đoạt lương thảo ở tiểu huyện trấn đã không thể làm thỏa mãn nhu cầu của bộ đội của y, bọn họ cần có địa bàn của riêng mình.
Triệu Toại đề xuất chia quân thành hai đường xuôi nam, vì Hứa Thái và Giang Bân ở cảnh nội Hà Bắc theo đuổi không thôi, bọn họ người nhiều thế mạnh, điều hành, tiếp tế có khó khăn nhất định. Phân binh một là dễ dàng tiếp tế, hai là dễ dàng mở rộng địa bàn mới.
Vừa vào lúc này, Dương Hổ tung hoành toàn bộ Sơn Đông, buộc Sơn Đông Chỉ Huy Sứ Ti co đầu rút cổ ở thành Tế Nam không dám ra ngoài đã phái người đưa bí mật đến liên lạc với Triệu Toại y, đề xuất nội ứng ngoại hợp, tận đoạt vùng Sơn Đông, coi đây là căn cứ. Bắc ách Kinh Sư, nam khống Trung Nguyên, cắt đứt mạch nối đường sông, mưu đồ kế sách giang sơn xã tắc.
Triệu Toại vừa thấy vỗ án tán dương, kế sách này có thể gọi là cao minh, hơn nữa vô cùng thấy dũng mãnh. Triệu Toại đề nghị chia quân, là để tiếp tế tiếp viện, đồng thời bởi vì Lưu Lục dùng binh cường bạo, không tu đức. Triệu Toại dần nảy sinh ý nghĩ khác, tự mình đi tạo lập vùng trời riêng.
Như hiện giờ thấy bức mật thư này, Triệu Toại vô cùng hưng phấn, vì thế bổ sung cho kế sách, kiến nghị do Lưu Lục, Lưu Thất dẫn chủ lực đến Sơn Đông, cướp Đức Châu, khống chế kênh đào, phối hợp Dương Hổ công chiếm Tế Nam. Nhân lúc triều đình lo cho Sơn Đông, mình dẫn quân đến Sơn Tây. Một khi đắc thế, đông tây hô ứng, Hà Nam nằm trong tầm tay, sau đó nam bắc liền bị bọn họ hoàn toàn chặt đứt, muốn chiếm giang sơn liền dễ như trở bàn tay rồi.
Lưu Lục rất đồng tình với việc này, chính vì thế y mới hạ quyết tâm mưu đoạt Bá Châu. Đây là tòa pháo đài quân sự đầu tiên bọn họ tấn công. Tuy trong khoảng thời gian này y càng ngày càng khinh miệt đối với chiến lực của quan quân, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Y mặc một chiếc áo vải trắng ngắn lộ cánh tay, quần công phu bằng lụa xanh, quấn xà cạp, ngồi dưới gốc cây táo, trước mặt một chiếc bàn ngắn, trên bàn bày mấy bát trà lớn, đang cùng người anh em Lưu Thất thảo luận việc tấn công thành Bá Châu. Tề Ngạn Danh cưỡi một con ngựa lông vàng đốm trắng từ cổng thôn vội vã đi vào. Đến tường rào bên ngoài nhảy một cái xuống ngựa, ném dây cương cho thủ hạ, ưỡn ngực đi vào.
Lưu Lục cười nói:
- Lão Tề, thế nào, triều đình đến bao nhiêu viện binh?
Tề Ngạn Danh đặt mông ngồi xuống ụ đá bên cạnh, bưng một tách trà lên uống ừng ực hết sạch, thuận tay cướp cái quạt bồ phiến trong tay Lưu Lục, quạt vù vù nói:
- Triều đình đưa đến một tên Uy quốc công Dương Lăng, chỉ đem ba nghìn kị binh, ngoài ra thì không có ai nữa.
Lưu Thất kinh ngạc cười nói:
- Mới ba nghìn người? Triều đình chỉ phái một vị quốc công đến áp trận, môi đỏ răng trắng, hai tay không để giữ Đức Châu.
Tề Ngạn Danh là người có học hành, làm người cũng khá cẩn trọng, bản thân lại không đắc ý như vậy, gã lắc đầu nói:
- Nghe nói Bá Nhan Mãnh Khả lại đến tập kích rồi, con mãnh hổ này không thể khinh thường, biên quân không tìm ra người, kinh quân trong ngoại tứ gia quân đã rút một đường để Hứa Thái, Giang Bân dẫn theo đuổi Phong Tử rồi, bọn họ còn dám xuất người nào nữa? Không sợ chúng ta giống lão Triệu, đột kích Kinh Sư sao?
Lại nói, thủ dễ công khó, thành Đức Châu hiện tại trú đóng sáu vạn binh mã, chúng ta chỉ có ba vạn, trong tình hình bình thường, chúng ta phải vượt gấp đôi bọn họ, công thành mới có thể giành thắng lợi, hiện giờ binh lực hẳn là dư dả rồi. Cử Thường Thắng tướng quân Dương Lăng này đến, còn không yên tâm sao?
Lưu Lục chau mày nói:
- Nói như vậy, đánh Đức Châu không giống chúng ta xưa nay tấn công thị trấn bảo trại, nếu thực sự phải đánh, thương vong thê thảm nghiêm trọng, chỉ e đánh tiếp không trụ được thôi!
Tề Ngạn Danh "ừ" một tiếng, lúc này có người bưng lên cho gã một đĩa bánh quẩy, một bó hành tây, còn có một bát tương và nửa cái chân chó, Tề Ngạn Danh cuộn bánh quẩy với hành tây, vừa ăn vừa nói:
- Cho dù thế nào, điều này liên quan đến bước quan trọng chúng là tiếp tục làm giặc cỏ hay là có cơ hội vấn đỉnh giang sơn, chúng ta bắt buộc phải thử một chút. Phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó, muốn đoạt giang sơn, sóng gió nhiều lắm, sao có thể biết khó mà lui chứ?
Lưu Lục nhướng đôi mày rậm lên nói:
- Ừ, lão Tề nói có lý. Như thế đi, ngươi ăn trước đi, ăn cơm xong chúng ta sẽ xuất phát, đến thành Đức Châu thử xem bản lĩnh của Tiểu Dương kia. Tên tiểu tử này làm người cũng không tệ, bảo vệ cho tên hôn quân kia thật đáng tiếc, nếu có thể bắt sống hắn, ông mày sẽ thu phục hắn, sau này ông mày làm hoàng đế cũng cho hắn chức quốc công tương đương, để xem hắn có biết điều không, ha ha ha...
Thủy Tây Môn là khu bến tàu, bình thường sầm uất nhất, thuyền quan thuyền dân nối liền không dứt, có khi buổi tối xếp thuyền dỡ hàng, cũng là đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, mà hiện tại lại yên tĩnh hơn nhiều rồi. Thuyền của Kinh Sư từ nam tới đã tuyệt tích, thuyền bắc thượng ít ỏi không có mấy, hơn nữa phần lớn là chu sư hạm thuyền, có thủy sư bảo vệ, hoặc căn bản tướng quân hạm tạm thời làm thuyền hàng. Cho dù như thế, thuyền vẫn chỉ có thể đến đây là dừng, còn đi về phía bắc không những đạo phỉ hoành hành mà trong kênh đào có hạ nhiều cọc gỗ chìm xuống, khó mà thông hành được.
Hiện giờ có đại chiến ba thuyền, đang cập bến thả neo, thuyền là thủy sư Giang Nam, trên mép thuyền là nòng pháo đen thui. Đây là chiến hạm kiểu mới Dương Lăng chế tạo ra lúc ở Giang Nam tiêu diệt phỉ, pháo cũng là kiểu pháo mới bắn nhanh vô cùng.
Nhìn thấy những thứ này, Dương Lăng cảm thấy rất thân thiết:
- Không biết quan tướng dẫn đội có người mình quen biết không. Xem ra, quân hạm này dùng để vận chuyển đồ vật quân giới đây, mình ở Giang Nam dẫn mấy người thủy sư tướng lĩnh hiện giờ đều độc chắn một mặt, là thủy sư của Giang Nam, Đông Nam muốn người, hẳn sẽ không nhận nhiệm vụ đơn giản như vậy.
Dương Lăng nghĩ ngợi một chút, gọi một thân binh đến dặn dò:
- Đến bến tàu xem xem là vị tướng quân thủy sư Giang Nam nào dẫn đội. Tháo dỡ hàng hóa xong đừng vội đi ngay, gọi tướng quân của bọn họ đến gặp ta.
Dặn dò xong, Dương Lăng và La chỉ huy đi dọc theo tường thành đến cửa bắc, hai người Ngũ Hán Siêu, Tống Tiểu Ái dẫn thân quân của Dương Lăng tản ra bốn phía bảo vệ.
Vết thương của La Sĩ Quyền không nặng lắm, nhưng trước mắt bao người, đội chấp pháp cũng không có làm bộ, chỉ là đánh một gậy xuống là tổn thương da không phải ảnh hướng đến xương. Đó là có kỹ thuật cả, giống hai mươi gậy này của La Sĩ Quyền, thoa kim sang dược tốt lên thì sẽ không có gì đáng ngại, nhưng dù sao miệng vết thương còn mới cho nên do hai tên thị vệ tâm phúc dìu đi.
Chậm rãi đi ở giữa bức tường ngói xanh binh lính tuần thành nhìn thấy đều dừng bước chân dẹp sang một bên, kính sợ nhìn cái mông của La chỉ huy. Lại kinh sợ mắt tiễn Uy quốc công thản nhiên rời đi, lúc này mới ghép thương mâu tiễn thuẫn, tăng tốc tiếp tục tuần hành.
Hiện tại không có người nào nghe xong quân lệnh của thượng cấp còn làm việc ứng phó qua loa nữa, mặt trời gay gắt đến đâu bọn họ cũng không dám không mặc giáp trụ chỉnh tề, cầm nguyên bộ trang bị chuyên tâm tuần hành. Ban đêm, cũng không có người nào dám vội vàng chuồn đi một vòng, sau đó tìm một chỗ đánh một giấc, lại giao trách nhiệm cảnh giới cho đám binh lính trạm gác cố định đó.
Ngoài thành xuất hiện một khu rừng cây, để phòng ngừa phản tặc lợi dụng rừng cây yểm hộ lặng lẽ tiếp cận thành trì. Một mặt của tường thành, toàn bộ cây cối trong phạm vi gần trăm thước đều chặt trụi hết rồi, phía xa cũng bị chặt hết không hơn, trở thành thưa thớt. Phía xa, kênh đào dọc theo con đê ngoằn ngoèo, kéo dài đến phương xa.
Bên trong đê sông có một vài căn phòng, hiện giờ đã thành đống đổ nát thê lương rách nát không thể chịu nổi, có cái thì nghiêng ngả, có cái đã sụp đổ, cũng không biết là mưa gió thấm vào gây ra hay là kiệt tác của bọn Hưởng Mã đạo hoặc Bạch Y quân công thành mấy lần trước.
Bên dưới đám đổ nát tiêu điều đó là một mảnh đất ruộng trống trải mà dân chúng khai hoang, bốn phía có rừng cây chắn gió, trên đê điều có thể dùng xe gió hút nước, ở đó vốn nên là một mảnh ruộng tốt, hiện giờ đáng lẽ trồng đầy hoa màu nhưng bây giờ chỉ có một mảnh hoang vu, cỏ dại mọc um tùm.
Dương Lăng thở dài một hơi thật sâu, chỉ mảnh đất hoang vu đó nói với La chỉ huy:
- Dân theo tặc, phần nhiều nảy sinh vì cơ hàn, binh theo tặc, phần nhiều do thiếu quân lương. Như hôm nay dân chúng vì cơ hàn mà theo loạn, lại trái lại càng thêm phá hoại nông canh, chỉ khiến cho thiên hạ thêm loạn, càng nhiều người dân không có đường sống.
Tiêu diệt phỉ, dùng binh chỉ là tượng trưng, phương pháp căn bản vẫn là cần làm cho dân có con đường sống, kỳ thực cũng không có thần được linh đan gì, đơn giản là giảm bớt sưu cao thuế nặng, khiến cho gánh nặng của dân chúng nhẹ bớt đi, quan lại làm nhiều việc thiết thực hơn, để cho dân chúng được ăn no mặc ấm.
Chỉ là, những việc này chỉ dựa vào mấy viên thanh quan, dưới sự quản lý của hắn không khó thực hiện. Nhưng nhìn toàn bộ giang sơn, trước tiên phải đảm bảo sự thanh minh của sứ trị, sự công bằng của pháp luật mà không thể chỉ dựa vào tự luật của quan viên, đây mới là khó nhất. Chỉnh đốn chính trị, tuyệt không phải là việc ngày một ngày hai, nói thì dễ, làm lại khó vô cùng.
La chỉ huy nói:
- Quốc công gia chớ lo lắng, đương kim hoàng thượng thánh minh, trong triều có những trung thần lương tướng như quốc công gia đây, Đô Sát viện, Hàn Lâm Viện, Khoa Đạo Ngôn Quan lại đã được chỉnh đốn, chính trị trong sạch, nhất định có thể làm được.
Dương Lăng cười khổ một tiếng, nói với La chỉ huy:
- Quân ta thiếu huấn luyện, sức chiến đấu cá nhân kém, năng lực dã chiến còn kém hơn, lúc tác chiến đều dựa vào ưu thế vũ khí bù lại chênh lệch, cho nên giỏi thủ không giỏi công. Nhưng điểm chết người là sĩ khí quá thấp, sĩ khí thấp thì ngay cả vũ khí tiên tiến một khi đánh nhau vẫn là bị thất bại thảm hại.
La chỉ huy rất đồng tình, gật đầu nói:
- Đúng vậy, tình hình Đức Châu thì phức tạp rồi, đặc biệt nguồn gốc quân đội bất nhất, ganh đua lẫn nhau, lúc điều hành sẽ vô cùng đau đầu. Tang Viên khẩu là đường giao thông quan trọng của Đức Châu và Thương Châu, góc cơ giác của mười hai liên thành và Đức Châu, cùng nhau trông giữ, đều là nơi cực kỳ quan trọng, quốc công phái quân cứu viện Bảo Định, Thiên Tân đến tự mình độc thủ liệu có hợp lý không? Hạ quan mạo muội, hạ quan... thực là bứt rứt không thôi.
Dương Lăng cười ha hả nói:
- Ngươi không yên lòng, cho rằng giữ bọn họ dưới mắt mới coi chừng được sao? Ha ha, chủ lực thành Đức Châu lần lượt đến từ ba nơi. Đó mới thực sự là không có cách nào phát huy được. Ta điều bọn họ đi, hai lộ viện quân mỗi lộ canh giữ một nơi, không có ganh đua so sánh, mỗi lộ phụ trách việc của mình, ngược lại càng dễ dàng phát huy tác dụng của bọn họ.
Hôm nay ta lấy quân pháp lập uy, khiến tướng sĩ sợ pháp biết pháp, trong thời gian ngắn quân kỷ tất có thể đi sâu vào lòng người, khiến quân lính thừa hành không vượt quá. Duy trì lâu dài như thế nào thì đó lại là bản lĩnh làm tướng lĩnh dẫn quân của ngươi rồi, quân kỷ nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh, không tổn hại ân tính thì có thể làm thật tốt.
La chỉ huy thận trọng đáp:
- Quốc công nói đúng!
Dương Lăng lại nói:
- Muốn kích khởi sĩ khí lòng quân được, nói dễ không dễ, nói khó không khó, chính là một vấn đề vì sao mà chiến. Ngươi nói những binh lính này tại sao mà chiến đấu chứ? Đền đáp triều đình hay là bảm đảm an dân? Nếu có tấm lòng này, bọn họ cũng sẽ không ghét chiến tranh sợ chiến tranh rồi. Ta ban bố quân lệnh, người giết Hưởng Mã đạo, tất cả tài vật thu được đều thuộc về người đó, hiệu quả sẽ không lập tức có thể thấy được, đợi đến lúc đánh mấy trận, có người nếm được vị ngọt ngào, toàn quân sẽ giống như hổ tham vậy.
Dương Lăng mỉm cười nói:
- Đại Minh ta dụng binh trước giờ dùng quan văn cầm binh, ít lên tiền tuyến lại ngồi ở phía sau chỉ huy, cản trở tướng quân, mà phía sau hắn lại có giám quân, cản trở quan văn. Lần này bản quốc công đến không có quan văn chỉ huy, không có giám quan quấy nhiễu, trao hết đại quyền cho ngươi, quyền lệnh tập trung, có thể để ngươi tùy cơ ứng biến.
Dương Lăng đầy thâm ý nhìn y một cái, nói:
- Người trong thiên hạ trêu chọc, đều nói Dương Lăng ta là thiên sát tinh, Dương chém đầu. Nhưng việc giết người lập uy trước giờ ta chưa từng dùng, lúc tiếp quản Thần Cơ Doanh cũng không dùng, lúc chống đỡ giặc Thát núi Bạch Đăng cũng không dùng, Giang Nam bình Oa, Đông Nam đả kích người Phật Lang Cơ, thậm chí lúc tiêu diệt Đô Chưởng Man ở Tứ Xuyên tất cả đều chưa từng dùng.
Bảo tham tướng của Thần Cơ Doanh cũng thôi, Tuần Phủ Phúc Kiến Nguyễn Đại Văn cũng vậy, đều có lý do dáng chết, không tuân quân pháp, chỉ riêng quốc pháp cũng đủ chết rồi. Duy có ngày hôm nay vì quân kỷ nghiêm túc, giết hơn hai mươi tiểu tốt kỳ thực là để tạo quân uy, quân pháp nghiêm túc. Không như vậy ta lo là ngươi khống chế không nổi đám tạp quân này. Bản quốc công trưng cái mặt đen, cho La chỉ huy nhà ngươi gợi lên hy vọng của lòng quân, liên quan đến an nguy của Đức Châu, ta trông cậy hết vào ngươi đấy.
La chỉ huy nghiêm nghị nói:
- Quốc công yên tâm, chức trách của La Sĩ Quyền, nhất định không phụ sự phó thác của quốc công, chỉ có tận tâm tận lực, tử thủ thành trì, người còn thành còn, người chết thành mất.
- Không đủ, người còn thành còn, người mất thành vẫn phải còn!
- Vâng! Người còn thành còn, người mất thành vẫn còn!
Nhìn Dương Lăng đi về phía trước một đoạn, La Sĩ Quyền vội vàng ra hiệu cho hai tên thân binh dìu mình đuổi theo gần một chút, nói:
- Quốc công, kế hoạch của ngài, mạt tướng vẫn có chút lo lắng, con trai thiên kim, tọa bất thùy đường. Quốc công quyền cao tước hiển, hiện giờ lại nắm quân chính một tỉnh Sơn Đông, một thân gánh trách nhiệm trọng đại, làm thế này...
- Haizz, lúc này còn nói những lời này làm gì? Ngươi chỉ việc lảm theo là được rồi, xảy ra bất ngờ, lấy thực đánh hư, chính là thắng hiểm mà.
- Càng huống hồ, mấy tháng nay lưu tặc đến tấn công tất chiến tất thắng, đại quân triều đình đuổi ở phía sau không có chút uy hiếp nào với bọn họ, phản tặc kiêu ngạo tự mãn. Kiêu binh, sẽ luôn chủ động tặng cho đối thủ rất nhiều sơ hở đấy!
Dương Lăng đấm nhẹ tường thành, ánh mắt chớp động lên.
Hai người vừa đi vừa bàn luận việc phòng thủ thành, lúc đi đến cửa bắc, chợt thấy dưới thành tập trung một nhóm người, đang vừa khóc vừa hô ở đó, binh sĩ trên đầu thành lớn tiếng quát xuống dưới:
- Cút! Cút hết đi! Đây là quân sự trọng địa, phụng lệnh La chỉ huy, không thể thả người vào thành, nghe khuyên mau đi chỗ khác tránh nạn đi, còn ở đây gây ầm ĩ, cung tên của ông không có mắt đâu đấy!
Dân chúng bên dưới có nam có nữ, có già có trẻ, xách túi kéo giỏ, vừa nhìn là biết là đám người tránh binh hoang chạy nạn đến, có năm sáu chục người già râu tóc bạc phơ khóc xin:
- Quan gia, cầu xin ngài khai ân ạ, mấy huyện gần đây đều bị thổ phỉ chiếm rồi, chỗ nào cũng binh hoang mã loạn, chúng tôi quả thực là không có chỗ đi nữa mà, quan gia, lão già dập đầu lạy ngài, ngài nương tay, cho lão già một con đường sống đi.
Lão già vừa quỳ, dân chúng vội vàng quỳ rạp xuống theo, thủ quân trên đầu thành reo lên:
- Đi đi đi, đừng có con mẹ nó lạy ta, ta còn chưa chết, thực là xui xẻo!
Dương Lăng nổi giận, nhíu mày nói:
- Có việc gì? Tại sao không cho nạn dân vào thành?
La chỉ huy vội nói:
- Không thể cho vào! Quốc công gia, không thể cho bọn họ vào thành! Đừng thấy những người này có già có nhỏ, có nam có nữ, nói không rõ ai là Hưởng Mã đạo, có lúc cả một ổ bọn chúng đều là Hưởng Mã đạo, cha con, mẹ con đều là Hưởng Mã đạo, căn bản chính là cả nhà theo thổ phỉ. Đôi khi lại là bọn đục nước béo cò.
Những người này vào thành, hoặc là tập trung tình báo phòng thủ thành, hoặc là nội ứng ngoại hợp tập kích cửa thành, nếu không nữa thì lúc cường đạo tiến công trong thành phóng hỏa, kêu to Hưởng Mã đạo đã vào thành, phát tán tin tức giả làm nhiễu lòng quân ta. Các tỉnh Tề Hà, Huệ Dân phần lớn đều là Hưởng Mã đạo trà trộn vào, mới bị bọn chúng dễ dàng tấn công vào thành, cướp bóc gian dâm, tàn hại toàn thành đấy.
Dương Lăng nghe vậy không khỏi lặng im. Hắn mới chỉ là nổi lên lòng thương, buột miệng nói ra thôi mà, La chỉ huy chính là không nhắc nhở, hắn cũng lập tức kịp phản ứng rồi.
Trước trận hai quân, nhân từ của đàn bà không được dùng, tuy nói những người này nhìn không giống đám Hưởng Mã đạo, nhưng Hưởng Mã đạo chính là vừa lôi kéo một đội ngũ nông dân, lên ngựa làm giặc, xuống ngựa làm dân, căn bản không cần ngụy trang.
Hoặc là những người này thực sự là nạn dân, hoặc trong đó thật sự có nạn dân, nhưng có thể làm thế nào đây? Mình không phải là thần tiên không biết gì, không có việc gì là không thể, làm thế nào để phân biệt đây? Nhân sinh vốn dĩ là đầy những bất đắc dĩ. Trên đầu thành của Kê Minh Dịch, mình chẳng phải cũng cắn răng nhẫn tâm, không để ý sự cản trở của đám người Hoàng huyện thừa, nổ nát những người dân vô tội bị Thát Tử lôi cuốn sao?
Trong thời loạn, mạng người ti tiện như cỏ rác, nhưng đáng thương luôn luôn là đám lương dân âm thầm canh tác, âm thầm hy sinh thôi.
Dương Lăng lệ quang lóng lánh, trong lòng chua xót, mệnh lệnh mở thành lại không thể nào thốt ra từ miệng của hắn. Hắn chỉ có thể cắn răng, cứng ngắc tâm can, nhìn đám dân đó cầu xin mấy lần, cuối cùng tuyệt vọng rời đi. Bọn họ dìu già bế trẻ, bước chân trì trệ, đi hai ba bước lại vừa quay đầu vừa đi, hoặc là trong lòng vẫn đang ngóng trông lính giữ thành đột nhiên phát thiện tâm mà mở cửa thành.
Nếu dân giàu nước mạnh, dân chúng an cư lạc nghiệp, bọn họ sao phải trôi dạt khắp nơi, nhà tan cửa nát? Tạo phản, ngay cả những kẻ có dã tâm như thế, thì làm sao mà có cơ sở quần chúng, có người hưởng ứng được?
Trong lòng Dương Lăng thầm thề: Ta nhất định sẽ cố gắng, nhanh chóng bình định sự rối ren này. Trong tay ta, trong những năm tháng ta còn sống, cố gắng hết sức để thay đổi căn nguyên sinh ra những rối ren này, thay đổi vận mệnh quốc gia, thay đổi vận mệnh của dân chúng phải chịu dày vò hết lần này đến lần khác trong những lần binh hoang mã loạn.
Từ khi đi ra khỏi cái rạch Dương gia bình đó, trong tăm tối dường như có một lực lượng, từng bước đẩy hắn đến vị trí dưới một người trên vạn người như hôm nay. Bước lên con đường làm quan hai năm, tiếp cận trung tâm mất một năm, tốc độ này có thể gọi là con cưng của trời rồi.
Mà hắn, cũng không phụ lòng trời xanh, bắt đầu từ khi định ra mục tiêu đời người của mình, liền cứ thế cố gắng, trong phạm vi khả năng của hắn, đập tan mọi lực cản, thử làm ra một số cải cách hiện tại đã thi hành ở một số bộ phận được nửa năm.
Tuy Dương Lăng làm, không phải là cấp tiền, trực tiếp từ bản thân chế độ đưa ra những cải cách nhưng lại là có liên quan đến thanh thế, những gì hắn làm được cũng chỉ có những thứ này. Không thể trực tiếp làm cuộc đại phẫu thuật thay gân động cốt chế độ về chính trị, kinh tế, văn hóa của đế quốc khổng lồ này, những cải cách long trời lở đất như thế, không phải lúc đó, không phải trong tình huống đó, chính là hoàng đế cũng không làm nổi.
Nhưng phàm là những người cải cách mà có thể thành công, không có một ai là đi theo đúng con đường mà hắn vạch ra, sau đó muốn xin người trong thiên hạ thực hiện những việc hắn muốn làm theo cách của hắn. Những người thế này, không có quyền lực hắn chính là nhà không tưởng, nếu có quyền lực thì chỉ có thể hại người hại mình.
Sự thành công của những người thành công vĩ đại là vì cả xã hội đã tích lũy đầy đủ những yêu cầu và điều kiện để có thể làm ra loại cải cách nào đó, hắn phát hiện rõ ràng nên làm những cải cách như thế đầu tiên, theo đà phát triển mà thôi.
Còn có một loại tình hình chính là những yêu cầu và điều kiện này đã sinh ra manh nha, vậy thì những người có ý đồ biến cách phải đặt tinh lực bồi dưỡng trên mầm mống đó, tạo ra càng nhiều những điều kiện cho nó, thúc tiến cho nó chín muồi, lúc sóng gió lịch sử mãnh liệt không thể ngăn cản, hắn mới ra tay khai thông, nước chảy thành kênh.
Cử trọng nhược khinh không lộ thanh sắc đạt được mục đích cải cách, đây mới là mưu lược chính trị cao minh dùng bốn lạng bẩy ngàn cân. Tạo thế nghịch thiên, lúc không đủ điều kiện xã hội đi làm cho kế hoạch nhảy vọt, hoặc lúc điều kiện vừa mới lộ ra chút mầm non, còn non nớt chưa chịu được gió mưa liền kéo mạ cho lớn nhanh, chỉ có thể khiến mình bị thân bại danh liệt, thậm chí bị thế lực cũ chiếm chủ lưu bóp chết cái mầm nho nhỏ đó.
Dương Lăng hiện tại đang làm chính là che chở bồi dưỡng cái mầm nho nhỏ đó, tạo đất thổ nhưỡng cho nó, lúc những điều kiện này chín muồi, nó sẽ đề cao diễn biến điều kiện văn hóa, chính trị, sau đó cải cách mới có thể nảy sinh đúng thời cơ.
Đây là một quá trình dài, hoặc là vào những năm tháng hắn còn sống cũng không thể thấy nó nở hoa kết trái nhưng lợi dụng quyền lực trong tay mà bồi dưỡng có ý thức cho nó, lại có thể khiến lịch sử đỡ phải đi đường vong, đoạt đi mấy trăm năm ngu muội dài dằng dặc, trước khi lạc hậu đến khiến nó được thực hiện.
Hiện tại, tất cả mới chỉ bắt đầu, đã dần hiện ra ánh rạng đông, tuyệt không thể khiến nó chịu phá hoại, quyết không thể cho người ta dùng sự phá hoại vô tận để hủy đi hy vọng này, trận rối ren này, nhất định phải mau chóng bình ổn!
Đau buồn như sấm, trầm thấp truyền đến. Dương Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy đường núi vòng vèo phía xa xa bằng phẳng, bụi đất tung bay, trong cát vàng cuồn cuộn có thân ảnh vô số nhân mã như ẩn như hiện, thiết mã kim mác, sát khí đằng đằng, bụi đất hiện ra một lá cờ, bay phấp phới trong gió, bên trên ghi một chữ "Lưu" to.
Lưu Lục đến rồi!