- Giáo chủ, sao ngài lại không nói tiếp nữa.
Trương Dần làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra ngoảnh đầu lại nhìn chằm chằm xuống dưới núi, nói nhỏ:
- Cẩn thận đó, có người đang mai phục bên trong bụi cây đằng sau.
Giang Nam Nhạn cũng là một tay giang hồ lão luyện, nghe thấy vậy thì sắc mặt không hề thay đổi, lại tiếp tục cùng Trương Dần chỉ tay binh mã phía dưới núi, cười nói một cách tự nhiên. Các triền núi ở đây xếp thành hình một cái yên ngựa, cận binh của chúng đang đứng ở một nơi tương đối xa, đứng trên mảnh đất nhô lên này chỉ có duy nhất hai người bọn chúng.
Hai người bọn chúng đang cười nói thì đột nhiên hai bên nhìn nhau một cái ra hiệu, từ trên lưng ngựa lộn nhào một cái lên không trung, tay áo bay phần phật trong gió, như một cơn gió lớn thổi bùng lên, đạp mây lượn trong không trung, nhằm thẳng hướng bụi rậm mà Trương Dần phát hiện ra có biến mà lao tới.
Phong Lôi dẫn theo vài tên thân người thấp bé tráng kiến lẻn vào nơi đây để thám thính tình hình, bèn phát hiện ra phía trước có tướng lĩnh trong quân đội đang canh giữ ở đó. Hai người đó tuy mặc thường phục nhưng ở sườn núi ngay bên cạnh có vài chục cận binh đang ở trong đó, hiển nhiên hai người đó chính là tướng lĩnh của đoàn quân đó.
Phong Lôi không dám tiến tới gần, cũng may là triền núi mà y đang đứng cao hơn nhiều so với chỗ của Trương Dần nên đứng ở đây có thể nhìn rõ được tình hình ở dưới núi. Phong Lôi khẽ rướn cổ ra thăm dò tình hình, mượn lá cây để che khuất thân mình, y tận mắt chứng kiến đám quân binh đoàn luyện đó hàng lối chỉnh tề, trận hình biến hóa chương pháp dường như không có đến một chút rối loạn, trong lòng khẽ kinh ngạc tự nhủ: Xem ra sức chiến đấu của đạo binh đoàn này không hề thua kém quân đội chính quy. Hơn nữa số lượng quân binh là nhiều như vậy, muốn phá vây từ nơi này quả thật là điều không hề dễ dàng.
Y nhất thời quan sát quá nhập tâm nên không hề biết bản thân mình đã bị Trương Dần phát hiện, lại càng không thể ngờ được rằng thân thủ của Trương Dần lại nhanh nhẹn và lợi hại đến như vậy. Nhìn thấy hai người bọn chúng đột nhiên bay lên không trung tựa như hai con chim lớn đột ngột tung cánh vùng bay lên thì Phong Lôi không tránh khỏi giật mình sợ hãi, ngay lập tức rút đao cầm tay, bật đứng dậy.
Chữ Nhạn quả thật xứng với cái tên Giang Nam Nhạn, thật không thể ngờ rằng khinh công đơn luân còn hơn hẳn Giáo chủ Lý Phúc Đạt một bậc. Trước tiên y lao nhanh một bước tới, hai tay áo xoắn cuộn phần phật tựa như hai con rồng đang oằn mình tức giận, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, đám bụi cây đó bị tay áo lớn của y quật cho dập nát hết, cành cây lá cây bay tung lên trời rơi lả tả. Có hai tên không kịp né chạy bèn bị các nhánh cành cây sắc nhọn đâm đầy mặt, có tên bị đâm trúng vào mắt thì ôm lấy mắt kêu lên đau đớn, lùi bước về phía sau và ngã sõng soài trên mặt đất.
- Thiết Tụ Công?
Phong Lôi giật mình kinh ngạc, thật không thể ngờ rằng tên tướng lĩnh dân đoàn này lại biết được thứ võ công giang hộ bá đạo đó. Một tiếng hét khiến cho người ta phải sợ dựng tóc gáy. Thanh đao trong tay y nhanh như cắt được dựng thẳng đứng lên, một đòn Lực Phách Hoa Sơn đơn giản, thanh đao lóe sáng, khí thế vững mạnh như núi, một tiếng nổ lớn như tiếng sấm.
Đến lượt Giang Nam Nhạn không thể ngờ được rằng một tên sơn tặc lại biết thứ đao pháp bá đạo đến vậy. Võ công của Phong Lôi trong đám hưởng mã đạo đình đám chốn Bá Châu thì chỉ đứng sau có đại đạo tặc Trương Mậu mà thôi, ngay đến cả đám Lưu Lục, Lưu Thất tài nghệ cũng không bằng được y, thử hỏi võ công của Phong Lôi nào đâu phải hạng thường?
Giang Nam Nhạn không kịp né đòn, ngay lập tức đứng khựng lại, hai tay áo lại phần phật muốn tung lên, ẩn chứa trong đó là một sức gió cuồn cuộn uy lực vô cùng, tựa như muốn dùng hai tay áo có sức mạnh to lớn đó để đỡ đơn đao của Phong Lôi.
Trong mắt của Phong Lôi chỉ nhìn thấy ánh sáng của đường đao đó, những thứ khác đều không bận tâm đến. Y chỉ nhìn thấy Giang Nam Nhạn trừng mắt thét lớn, tựa như một tiếng sấm đánh, hai tay áo lao lên đối đầu với mã đao của y, một âm thanh xé vải lớn dữ dội vang lên. Cảm giác ngay được một sự sợ hãi trấn động tâm hồn, bóng người di chuyển như tia chớp, Phong Lôi có phần không chống đỡ được đòn, liên tiếp lui về sau vài bước, hổ khẩu cầm đao cảm thấy tê liệt.
Cánh tay áo của Giang Nam Nhạn vốn dĩ là một loại võ công nội gia, mượn lực để gây sát thương, đủ để làm rách da của đối phương, trấn động làm thương tới tận phế phủ. Để đối phó lại mã đao của Phong Lôi, cánh tay áo đó của y như được dệt thêm một tầng gang thép, thoáng giương lên. Khi mượn lực để ra đòn công kích thì tựa như chiếc khiên hai mặt bằng thép, quả thực vô cùng cứng rắn có lực.
Nhưng dưới một đao kia, thì hai cánh tay áo của Giang Nam Nhạn cũng đã bị băm thành những mảnh vụn, bay tung lên trời. Hai cánh tay của Giang Nam Nhạn để trần trụi, y cũng bị lùi về phía sau đến mấy bước. Cánh tay áo được dệt thêm một tầng gang thép bị chém cho nát vụn bay tung lên thì đã kịp làm sát thương đến vùng da mà chúng sượt qua. Hai cánh tay của Giang Nam Nhạn bị thương tứa máu đỏ tươi, y bị chính binh khí của mình làm cho bị thương. Giang Nam Nhạn giao đấu một đòn với Phong Lôi, một cao thủ ngoại gia đỉnh cao, đã bị nội thương, máu từ khóe miệng ứa ra.
Giang Nam Nhạn thân là Đại pháp sư của Di Lặc Giáo, cũng là người có thân phận cao quý được tôn sùng, y chưa từng bị trúng đòn nặng như vậy. Giang Nam Nhạn thét lên một tiếng rồi nghiến chặt răng ý chừng muốn xông lên lần nữa, nhưng đã bị Lý Phúc Đạt ngăn cản lại, mỉm cười nói:
- Để đó cho ta.
Y cười nham hiểm tiến lên trước hai bước, song chưởng sắp hình âm dương, một trước một sau trên dưới quay một vòng, thần sắc yên định điềm tĩnh nói:
- Thật không ngờ trong đám Bạch Y Quân lại có một cao thủ lợi hại như vậy. Tốt, rất tốt, chỉ có điều thật tiếc, thật đáng tiếc.
Phông Lôi không hiểu tên đó đang nói gì, nhưng võ công của người ban nãy không thề thua kém y, tên đó lại còn ngăn gã lại, chứng tỏ rằng võ công của tên đó còn cao hơn hẳn một bậc. Vì thế nên Phong Lôi cũng không dám sơ suất, giương nganh thanh đao cầm trong tay, lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng đánh tay không sao?
Hai tay Lý Phúc Đạt hợp rồi lại phân, lòng bàn tay trắng nõn, mười ngón tay thon dài, quả thật giống như một tú sĩ văn nhân vậy, không thể nhìn thấy được bất cứ điểm bất thường nào. Phong Lôi nhìn thấy hai bàn tay của tên đó không giống như đang luyện thứ võ công bá đạo như Thiết Sa Chưởng hay Chu Sa Chưởng, ngược lại càng cẩn thận hơn nữa. Y giương đao ngang cánh tay, từ từ di chuyển.
Đột nhiên, lưỡi đao bỗng xoay một vòng, hứng lấy một vệt nắng chiều đỏ rực, tựa như một vết máu vụt qua một cái. Đồng tử của Lý Phúc Đạt bỗng nhiên co rút lại, ánh sáng của lưỡi đao trước mắt hợp thành một tấm lụa, cuốn theo cuồng phong, sấm chớp tia điện ẩn hiện cả trong đó.
Mỗi một nhát đao chém tới, người bên cạnh chỉ nhìn thấy từng ánh đao lướt qua, nhưng Lý Phúc Đạt thì có thể nhìn rõ trong từng lưỡi đao dài đó ẩn hiện mang theo sát khi cuồng nộ, sự ngạo mạn ngông cuồng, sức tấn công mạnh mẽ vô địch tựa như từng luồng lôi đình.
Lý Phúc Đạt tựa như một còn cá kình hút nước, lấy sức hít một hơi thật sâu, thân hình tựa như một làn khói nhẹ nhàng bay lên, thoắt bay cao thoắt xuống thấp theo ánh đáo sắc lạnh của Phong Lôi. Dường như từng tia sáng của tấm lụa đó đều đã nuốt trọn Lý Phúc Đạt vào bên trong. Giang Nam Nhạn đứng bên cạnh nhìn mà sợ hãi đến độ muốn rớt cả tim ra ngoài.
Giang Nam Nhạn vốn định thừa cơ giải quyết vài tên nhãi ranh đứng sau Phong Lôi, nhưng thấy tình hình của Giáo chủ như vậy thì không dám động thủ nữa, chỉ đành căng thẳng đứng qua một bên, lo sợ Giáo chủ xảy ra bất trắc. Mấy tên đi theo Phong Lôi đứng đằng sau y, biết rất rõ sự lợi hại của vị Phong đương gia này, hơn nữa ban nãy tuy chỉ mới giao đấu có một chiêu, nhưng bọn chúng cũng đã nhận ra rằng võ công của Giang Nam Nhạn cao hơn bản thân mình rất nhiều. Giang Nam Nhạn không động thủ quả đúng là điều mà bọn chúng mong đợi. Hai bên đều căng thẳng chăm chú quan sát trận giao đấu giữa Phong Lôi và Lý Phúc Đạt.