Mãi đến khi tận mắt trong thấy người nào đó đang hết sức thoải mái dựa trên sô pha nhà nó, trông hết sức dễ chịu uống không biết đến ly cà phê thứ mấy rồi.
Lục Tầm hình như không nhận thấy được ánh mắt lạnh lùng đến mức muốn đóng băng của thằng nhóc con đó.
Chỉ thấy thiếu niên lạnh lùng từ từ tiến vào trong phòng, còn đưa tay bẻ bẻ mấy ngón kêu răng rắc.
"Tiểu Nhiên đã về rồi à?"
Lục Tầm cười tủm tỉm: "Ở nhà bạn chơi vui không?"
Cái ánh mắt này nhìn nó sao tự nhiên giống đang nhìn thằng con ruột nhà mình vậy, đây là thế nào?
Mạnh Dục Nhiên thập phần khinh thường xoay đầu, ghét bỏ không thèm đáp lại.
Lâm Y Y mới vừa làm xong livestream trên kênh của cô, thuận tiện làm xong luôn cơm chiều rồi, vừa bước ra nhìn thấy thằng nhãi con nhà mình vẻ mặt đang đen thui, liền nói: "Tiểu Nhiên đã về rồi à? Ở nhà bạn chơi vui không?"
Mạnh Dục Nhiên: "......"
Hai ngươi có thỏa thuận với nhau trước hả?
Nó sâu kín nhìn mẹ nó một hồi, sau đó mới đưa mắt trừng người ngồi trên sô pha một cái, tay đút vào túi quần, mặt mày lạnh như băng sương đi thẳng đến chỗ thang lầu.
Lâm Y Y còn có chút ngơ ngác.
Cúi đầu nhìn về phía người nào đó đang cầm ly cà phê vẻ mặt vô cùng thích ý, nhỏ giọng hỏi: "Nó bị làm sao vậy?"
"Thời kỳ phản nghịch của trẻ vị thành niên."
Lục Tầm nhún nhún vai.
Nhớ lại một chút, vừa rồi nó nhìn mình bằng ánh mắt sao ấy nhỉ, giống như kiểu nhìn một kẻ phản bội ấy......
Có cảm giác như một loại cảm xúc hận sắt không rèn thành thép, hơi có chút quen thuộc.
Còn nếu nói quen thuộc ở đâu, thì hình như giống kiểu nó hàng ngày nhìn em gái nó thì phải!
Lâm Y Y trong nháy mắt đã bị lý do này thuyết phục.
Sau khi Mạnh Dục Nhiên lên lầu cất đồ đạc, thay một bộ đồ ở nhà xong đi xuống, ba người kia đã ngồi quay quần bên bàn ăn rồi.
Trên bàn đầy đủ sắc hương vị, ngoài mấy món chính như thịt kho tàu, gà nấu nấm, tôm hùm đất xốc tỏi, còn có món cá trích nướng mỡ hành mà Lục Tầm câu mang tới cùng canh đầu cá trắng đục thơm ngào ngạt.
Mấy món này đều là món nó thích ăn.
Mạnh Dục Nhiên chầm chậm đi qua, Lâm Y Y đã đưa tay múc cho nó một chén canh đầu cá vừa thơm phưng phức lại vô cùng dinh dưỡng: "Đây là cá Lục thúc thúc câu tới, tươi hơn cá ngoài chợ bán nhiều, mau nếm thử đi."
Mạnh Dục Nhiên ngẩng đầu, nhìn Lục Tầm ngồi ở đối diện .
Trong nháy mắt cảm giác ăn uống cũng bay đâu mất......
Lâm Y Y lúc này thật ra lại giống hệt như Mạnh San San, nhìn thấy Lục Tầm liền không tự chủ nghĩ đến có cá tươi ăn.
Đầu bếp ai cũng luôn có yêu cầu cao với nguyên liệu nấu ăn mà......
Nói về cá, ngoại trừ đi theo mấy tàu câu biển, bắt được cá liền làm ăn ngay trên tàu ra, thì cá do chính tay mình bắt về lập tức đem lên bàn nướng ăn ngay thì còn mỹ vị nào cho bằng?
Thôi được rồi, nể tình đống cá tươi ngon này, liền cố mà đồng ý cho hắn ăn ké một bữa cơm vậy.
Vì thế, sau khi cơm no rượu say ở Lâm gia xong, Lục Tầm đã đạt thành nguyện vọng ngày hôm nay, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà trở về.
Vừa đến nhà, nhìn thấy Lục Minh Triết mới vừa cơm nước xong, từ phòng bếp ra tới.
Lúc này, Lục Tầm thật không biết vui vẻ đến mức nào đâu, nếu ở sau mông hắn mà có cái đuôi, giờ phút này chắc phải dựng lên thẳng đứng luôn rồi......
Hắn có đồ ăn ngon, mà cháu trai hắn không có, loại tâm tình này, người bình thường sẽ không ai cảm nhận được! ( Chắc cũng không người trưởng thành nào ấu trĩ tới vậy? )
Bộ dáng hắn đắc ý đến độ muốn ngửa mặt lên trời, nhìn thế nào cũng thật kêu người ghét bỏ!
Thiếu niên nhìn mặt hắn, sau đó tầm mắt dời xuống, rơi xuống trên bụng hắn: "Tiểu thúc thúc, chú mập rồi."
Lục Tầm tức khắc cứng đờ, phản xạ có điều kiện sờ sờ bụng......
Cơ bụng còn đây, còn tốt......
Sau đó trợn mắt tức giận nhìn: "Tiểu thúc thúc của con vẫn anh tuấn tiêu sái như thường, mập chỗ nào chứ? Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy!"
Hù chết hắn sao!
Lục Minh Triết xoay đầu, không muốn trả lời hắn.
Hôm sau, khi Lục Tầm mới vừa họp xong, từ phòng họp ra tới, vừa lúc nhìn đến đoàn người đi ngang qua.
Nhìn thấy tổng tài dừng chân đánh giá mấy người kia, Chu trợ lý đang đứng bên cạnh vội vàng phát huy kỹ năng nhận người hoả nhãn kim tinh đặc biệt của mình, chỉ cần nhìn qua bóng dáng mấy người kia thôi, trong lòng đại khái liền hiểu rõ.
"Đó là giám đốc Hạng của phòng đầu tư điện ảnh, cùng vài nhân viên khác trong cùng bộ phận. Bên cạnh cô ấy hẳn chính là tiểu hoa đán gần đây nhân khí không tồi, Trương Hi Oánh. À đúng rồi, cô ta là vợ của Mạnh Ngôn ấy."
Chu trợ lý suy đoán nói: "Nghe nói gần đây bộ phim mới của đạo diễn Lư Sâm đang cho casting diễn viên, bộ phim này cũng là một bộ phim đầu tư lớn, công ty chúng ta cũng đầu tư không ít tiền. Hôm nay giám đốc Hạng hẹn Trương Hi Oánh tới đây chắc là để nói chuyện bộ phim này."
Lục Tầm tích chữ như vàng mà "Ừ" một tiếng, rồi như suy tư gì đó, thu tầm mắt lại.
Thân là ông chủ của công ty giải trí Thịnh Thế, một công ty hàng đầu trong giới giải trí, có đôi khi hắn chỉ cần một ánh mắt, cũng chẳng cần nói chuyện, sẽ có người lập tức quan sát và cảm nhận được, cung cấp hết toàn bộ tư liệu mà hắn muốn biết.
Chu trợ lý ngày hôm nay có thể bò đến vị trí này, ở bên cạnh boss nhiều năm như vậy, không nói tâm ý tương thông, nhưng mắt nhìn vẫn phải có.
Vì thế, hắn ta đào ra hết toàn bộ kiến thức trong bụng mình biết đều phun ra hết: "Trương Hi Oánh sau khi kết hôn, vẫn luôn muốn chuyển thành hình tượng theo con đường thục nữ, đặc biệt hiện tại trên TV đang nổi mấy phim thần tượng, cổ trang, tỉ lệ người xem rất cao, nhưng người chân chính có trình độ thưởng thức sản phẩm rất chất lượng lại rất ít nên cũng không vấn đề gì. Hơn nữa chồng của cô ta lại là ảnh đế, muốn phát triển về mảng phim điện ảnh cũng là chuyện thường tình."
Nói tới đây, hắn ta lại cười hắc hắc: "Trong nước mà nói đến giải thưởng nặng ký nhất, chính là giải ảnh hậu Kim Phượng, có ai không động tâm đâu."
Có bao nhiêu diễn viên muốn liên tục chiến đấu ở các chiến trường màn ảnh lớn, kết quả thảm bại cũng nhiều.
Nhưng mà, dù có như vậy, cũng luôn có người tre già măng mọc. Nói gì thì nói, đạt được giải thưởng lớn mới chính là dấu mốc thành tựu của cuộc đời diễn viên.
Lục Tầm sau khi đến biệt thự Lâm gia chơi, liền đem chuyện ở trong công ty nhìn thấy Trương Hi Oánh nói cho Lâm Y Y.
Cũng không biết hắn lấy đâu ra địch ý đối với Trương Hi Oánh, khi nói chuyện hoàn toàn không khách khí: "Chỉ bằng cô ta mà cũng muốn đóng phim điện ảnh? Cô ta cho rằng ảnh hậu dễ lấy tới như vậy sao."
Thật ra, Trương Hi Oánh sau lại thật đúng là trở thành ảnh hậu nha......
Tuy rằng không phải đạt được thành tựu cao như kiểu một trong những ảnh hậu Kim Mã được cả Hong Kong công nhận, nhưng giải ảnh hậu Kim Phượng thì cô ta thật sự bắt được, hàng thật giá thật.
Không chỉ có mỗi cô ta trở thành ảnh hậu, ngay cả em gái cô ta Trương Hề Nhược cuối cùng cũng trở thành ảnh hậu.
Tưởng tượng đến nữ chính Trương Hề Nhược, liền không tự chủ được mà nhớ tới kết cục của Mạnh San San.
Trong nháy mắt, vốn dĩ vô cùng thờ ơ lạnh nhạt với chuyện của Trương Hi Oánh hay là Trương Hề Nhược, hiện tại trong lòng chỉ còn lại không kiên nhẫn.
Cô thậm chí còn suy nghĩ, có nên đưa hai đứa nhãi con đi ra nước ngoài học luôn cho xong hay không......
Dù sao ông bà ngoại, còn có cậu của bọn nó cũng đều ở nước ngoài.
Giờ phút này Lục Tầm còn không biết trong lòng Lâm Y Y đang suy xét chuyện "đáng sợ" như vậy, hắn mới vừa lải nhải xong chuyện vẻ bề ngoài của Trương Hi Oánh chỉ nhàn nhạt không mấy ấn tượng, lại phàn nàn về kỹ thuật diễn của cô ta: "Bản thân cô ta lăn lộn ở giới nghệ sĩ ngần ấy năm, ngay cả một tác phẩm tiêu biểu đều lấy không ra, vậy mà còn có người dám nói cô ta diễn tốt, đúng là chả có mắt nhìn gì."
Chỉ trong chốc lát, Lâm Y Y liền cơ bản đánh mất cái ý niệm vừa rồi.
Cô từ nhỏ đến lớn sống trong nước, cũng đã quen nề nếp sinh hoạt ở trong nước, giờ nói cô đi ra nước ngoài sống, cô thật đúng là không thể đảm bảo mình thích ứng nổi.
Không chỉ có mỗi cô, hai đứa nhỏ cũng vậy. Chúng nó đều quen với việc xung quanh toàn người mắt đen tóc đen, tự nhiên thay đổi hoàn cảnh, người xung quanh không những thay đổi dung mạo mà còn nội tâm cũng hoàn toàn không giống nhau, ngay cả ngôn ngữ cũng bất đồng, bọn họ chúng có thích ứng nổi hay không cũng không biết.
Còn có một chuyện nữa, cô cũng không thể bảo đảm, cho dù có xuất ngoại, có chắc sẽ hoàn toàn tránh khỏi cốt truyện hay không chứ!
Phục hồi tinh thần lại, lỗ tai Lâm Y Y chỉ nghe được Lục Tầm đang nói câu kế tiếp: "Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nhân vật này không thích hợp với cô ta, hay là, cô có muốn đóng thử không?"
Lâm Y Y:????
Lục tiên sinh, từ nãy đến giờ anh nói cái gì tôi không có nghe hết?
Cô chỉ nghe xong phân nửa câu chuyện, sao tự nhiên đề tài đang là phàn nàn Trương Hi Oánh diễn dở lại quay ngoắt qua thành kêu cô đi diễn vậy, có phải nhảy hơi nhanh rồi không!
Lục Tầm không cho là đúng, nói: "Đạo diễn Lư Sâm vốn dĩ yêu cầu rất cao, tôi có xem qua rồi, Trương Hi Oánh không thích hợp với nhân vật kia, nếu để cho vì bộ mặt vô cảm của cô ta mà làm phim bị thất bại, vậy quá đáng tiếc."
Hắn nói nghe lời lẽ rất chính đáng......
Nếu không phải biết trước ngày sau Trương Hi Oánh sẽ là ảnh hậu, cô thật đúng thiếu chút nữa tin cái chuyện quỷ ma này của hắn!
Hiện tại, cô chỉ muốn hỏi hắn một chút, đôi mắt hắn có phải không tốt lắm không?
"Khụ, tôi cảm thấy Trương Hi Oánh thật ra diễn cũng khá tốt, không phải rất nhiều đạo diễn đều khen cô ta sao."
Lâm Y Y suy nghĩ một chút, người ta đây cũng là có lòng tốt, muốn giới thiệu công việc cho cô mà thôi......
Kỳ thật chuyện này cũng đúng là một chuyện lớn nha, nhưng không cần, vì người không có tý kỹ thuật diễn nào thật ra lại chính là cô.
Lục Tầm đưa ánh mắt mà hắn cho rằng cực kỳ có thâm ý, liếc cô một cái: "Cô thật sự cho rằng người ta thật sự khen cô ta diễn giỏi ấy hả ? Cô thử nghĩ lại một chút xem, thanh danh tốt của cô ta không phải là chỉ mới truyền ra sau khi ở cùng Mạnh Ngôn à?"
Câu hỏi này vừa buông ra, thật đúng là làm cô hơi sững sờ.
Xác thật, Trương Hi Oánh trước kia chỉ là người mới không mấy tiếng tăm, cô ta chân chính nổi lên đến trình độ này, cũng là từ chuyện ở bên nhau với Mạnh Ngôn.
Sau này không chỉ có nhiều kịch bản lớn được đưa đến tay, còn đạt được tiếp không ít lời khen ngợi, thậm chí liên tục chiến đấu ở các chiến trường màn ảnh lớn cũng được nổi tiếng một lần.
Vốn dĩ cô ta cũng có một lượng fans cơ bản của mình rồi, giờ lại có thêm fans của Mạnh Ngôn nữa, hai bên chồng lên, quy mô không thể nói không lớn.
Danh khí có, thanh danh có, tới l hiện tại, còn có tài nguyên cuồn cuộn không ngừng thiếu một chút cơ hội, hơn nữa còn có bản lĩnh của bản thân cô ta, cũng khó trách sẽ trở thành ảnh hậu.
Ảnh hậu, ảnh hậu, nguyên cái bộ tiểu thuyết nguyên tác này cũng chỉ là về cái danh hiệu "Ảnh hậu" mà thôi.
Nó cơ hồ trở thành ma chú cho những bi kịch xảy ra bên trong tiểu thuyết!