Khi bọn họ đến chỗ này còn chưa đến giữa trưa, chỗ bán vé vẫn có không ít người xếp hàng.
Cũng không chỉ có mỗi chỗ bán vé, cửa ra vào cũng có rất nhiều người đang cùng nhau ra ra vào vào.
Chỉ mới đứng ở cổng lớn cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào bên trong, tiếng thét chói tai......
Lâm Y Y ảo não trong lòng không biết sao hôm nay lại tới đây, Lục Tầm đã chạy vào bên trong, mua năm vé.
Vừa mới đi vào liền bị hình ảnh biển người tấp nập bên trong làm cho kinh hách.
Cho dù là người trưởng thành hay là trẻ em, trước mắt có thể thấy chỗ nào cũng đang xếp hàng thành một cái đuôi dài.
Một đám năm người này của bọn họ, nam thanh nữ tú, ba đứa con nít thì cũng cực kỳ xuất sắc, không ít người liên tiếp hướng ánh mắt chăm chú về phía bọn họ.
Lâm Y Y sợ bị người nhận ra, tự đeo cho bản thân một cái kính râm.
Mạnh Dục Nhiên cùng Mạnh San San tuy rằng đã bị paparazzi chụp ảnh rồi, nhưng ảnh chụp với người thật cũng vẫn là có chút khác nhau, huống chi, công viên trò chơi này con nít cũng nhiều, xen lẫn trong đó thật ra không quá dễ dàng nhìn ra bọn họ là ai.
Lúc này, Mạnh San San ngoay ngoáy ngón tay mịn màng ngắn ngủn, chỉ vào chiếc thuyền hải tặc đang lúc ẩn lúc hiện trên không trung ở nơi xa: "Con muốn chơi cái kia!"
Cái công viên trò chơi mạo hiểm này, nguyên nhân mà nó được ưu chuộng đến mức độ nổi tiếng là vì nó không chỉ nhắm vào mục tiêu là trẻ em, mà có còn nhiều loại trò chơi mạo hiểm dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên hết sức thú vị.
Cô bé nhỏ liếc mắt một cái liền nhìn thấy thuyền hải tặc cách đó không xa, tức khắc cả người đều hưng phấn lên.
Lâm Y Y cùng Lục Tầm vừa nhìn nhau, bất đắc dĩ, làm sao bây giờ ?
Đương nhiên chỉ có thể mặc kệ nó.
Hai thiếu niên cũng chưa phát biểu ý kiến, tùy ý cô bé nhỏ lôi kéo mẹ hướng về phương hướng kia, đành phải đi theo phía sau.
Cũng may mắn, thuyền hải tặc mỗi lần chơi chở được khá nhiều người, nên chỉ cần xếp hàng tầm mười phút là đã đến phiên bọn họ.
Đáng tiếc một hàng chỉ có bốn chỗ ngồi......
Sau đó hai thiếu niên đã bị Lâm Y Y đuổi xuống ngồi hàng cuối cùng.
Ba người bọn họ ngồi phía trước hai thiếu niên, cũng chính là hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên.
Lục Tầm ngồi ở phía ngoài cùng nhất, kế bên là Mạnh San San, Lâm Y Y liền ngồi ở bên kia của Mạnh San San, ý như bảo hộ con gái......
Nhưng kỳ thật, ở chỗ công viên vui chơi như thế này điều kiện an toàn cũng được kiểm tra kỹ, căn bản không cần lo lắng.
Hơn nữa không nghĩ tới, khi chiếc thuyền hải tặc bắt đầu lướt đi, con gái không những không sợ hãi chút nào, còn ha ha ha mà cười đến thực vui vẻ.
Lâm Y Y cũng không phải là người sợ độ cao, nên cũng không sợ hãi mấy trò kích thích kiểu này.
Không nghĩ tới nhất chính là, Lục Tầm chơi cũng quá sung sướng đi......
Sau khi thuyền hải tặc khởi động, thân thuyền bắt đầu thong thả phiêu động, sau đó đong đưa nhanh lên dần, giống như đang lạc vào vùng biển sóng to gió lớn, khi thì xông lên đầu ngọn sóng, khi thì lại như ngã vào đáy cốc, thập phần mạo hiểm kích thích.
Khi nó vòng lên đến độ cao tối đa, khiêu chiến cực hạn chấp nhận của tâm lý, cô liền nghe được một lớn một nhỏ bên cạnh đang cất tiếng cười liên tục......
Vừa thét chói tai lại là vừa cười to, đinh tai nhức óc!
"Chơi vui quá nhỉ ~"
Thiết bị dừng lại, Mạnh San San vỗ tay nhỏ tỏ vẻ thật cao hứng: "Con còn muốn chơi nữa."
Lâm Y Y lấy khăn ra lau lau nước miếng dính trên cằm con bé do lúc nãy hưng phấn quá há mồm to la hét, nhẹ nhàng khuyên bảo: "Còn nhiều trò chơi thú vị như vậy chờ con chơi mà, con còn chưa chơi hết, cứ chơi mỗi trò thuyền hải tặc liền thỏa mãn sao?"
Cô bé nhỏ ngẫm lại thấy cũng đúng, đành phải không tình nguyện gật đầu đồng ý.
Sau đó Lâm Y Y quay đầu lại đi nhìn hai thiếu niên đang theo sau đi xuống.
Sắc mặt hai thiếu niên đều không được tốt lắm......
Hai đứa này không lẽ vậy lại sợ ?
Lâm Y Y có hơi không quá tin tưởng!
Vừa lúc đi chưa được mấy bước, liền nhìn thấy trò rơi tự do 60 mét.
Lúc này, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy hành khách đang cưỡi ở đỉnh cao nhất, đột nhiên giây tiếp theo liền cấp tốc rơi xuống dưới, nháy mắt lại giật ngược bay trở lên ......
Chơi cái này đúng là tim đập chân rung!
Mạnh San San nhìn thấy, ngón tay liền hướng chỗ đó chỉ một cái, còn không đợi con bé nói chuyện, hai thiếu niên đã cùng nhau trong lòng nhảy dựng, tức khắc sinh ra một loại cảm giác không ổn!
Lâm Y Y liếc mắt nhìn hai đứa nó, đột nhiên toát ra ý xấu: "Mỗi trò đều chơi một lần cũng quá mệt mỏi rồi, như vầy đi, chúng ta thay phiên nhau chơi cùng San San đi."
Lục Tầm thật tình rất thích loại trò chơi kích thích như thế này, xung phong nhận việc, tỏ vẻ muốn chơi cùng cô bé nhỏ......
Một người đàn ông lớn như hắn mà đi chơi mấy trò này khó tránh khỏi bị người ghé mắt, nhưng nếu cầm trong tay lá cờ dẫn con nít đi chơi này, liền quang minh chính đại hơn nhiều.
Lâm Y Y cũng mặc kệ hắn, nhìn phía hai thiếu niên: "Hai đứa cũng cùng một cái đi, đừng đoạt, ai đều có cơ hội nha ~"
Mạnh Dục Nhiên cong cong khóe miệng.
Sau đó làm bộ thập phần rộng lượng: "Mấy cái này con chơi chán rồi, để cho nó chơi thôi."
Lục Minh Triết so với nó cũng hơn gì.
Nhưng ít nhất nhìn bề ngoài thì sắc mặt cũng không thay đổi.
Nó vừa rồi chỉ xem người khác thôi cũng đã chân mềm rồi, kêu nó đi......
Nó nhìn Mạnh Dục Nhiên đầy mắt là trào phúng cười lạnh, lại phát hiện Mạnh San San cũng đang trông mong mà nhìn nó, tựa hồ đang ở chờ nó gật đầu.
Ma xui quỷ khiến, nó đã bị ánh mất của cô bé nhỏ, đi về phía trước một bước......
Chính là một bước này, hối hận đã muộn.
Bị ông chú nhỏ nhà mình xô đẩy qua đi xếp hàng, vừa quay đầu lại, còn có thể nhìn thấy Lâm Y Y cười tủm tỉm, cùng vẻ mặt xem kịch vui của Mạnh Dục Nhiên.
Mãi đến khi cuối cùng cũng đến phiên bọn họ, Lục Minh Triết cũng không biết mình đã ngồi lên trên đó, thắt đai an toàn như thế nào.
Lâm Y Y ôm ngực, vừa xem vừa trêu đùa thằng nhãi con nhà mình: "Vừa rồi thiếu chút nữa để con đi lên rồi nha, thế nào, có phải đến bây giờ tim vẫn còn bùm bùm đập muốn văng khỏi lồng ngực không?"
Loại ngữ khí giễu cợt nó như thế này là sao chứ ?
Đúng là mẹ đẻ mà!
Mạnh Dục Nhiên hừ nhẹ một tiếng, cũng không biết biểu đạt nó khinh thường hay là bất mãn.
Bất quá, xa xa nhìn thấy cái thằng nhóc Lục Minh Triết ưa giả bộ nghiêm nghị kia, cả khuôn mặt đều cương cứng, tâm tình của nó lại trở nên tốt ghê.
Cái trò rơi tự do này, nói đúng ra nó phải tên là nhảy lầu cơ.
Loại thiết bị này là đem hành khách đưa đến trời cao xong, lấy tốc độ bằng với trọng lực mà rơi vuông góc xuống mặt đất bên dưới.
Trong nháy mắt ở tình huống không trọng lực, cái loại kích thích này trình độ thậm chí còn cao hơn so với thuyền hải tặc.
Lục Minh Triết cảm giác, lúc nó từ trên chỗ ngồi xuống dưới, chân đều đã mềm.
Nhưng mà, cô bé nhỏ rất hiển nhiên cũng chưa thỏa mãn.
Con bé lúc này đã thấy được trò mạo hiểm kích thích của tàu lượn siêu tốc đang bắn vèo vèo trên không.
Theo trên mặt con bé hiện lên biểu tình nóng lòng muốn thử, thần sắc hai thiếu niên lại không ngừng biến ảo thêm một lần.
Mạnh Dục Nhiên đánh đòn phủ đầu, mắt đảo qua Lục Minh Triết: "Nếu đã sợ rồi, bây giờ lên tiếng cũng còn kịp."
Nếu thằng nhóc này mở miệng trước, nó lên tiếng phụ hoạ theo thì còn chưa đến mức mất mặt, có thể giữ được mặt mũi.
Nó âm thầm nói.
Ai ngờ Lục Minh Triết cũng không thoái nhượng chút nào.
Lục Minh Triết ôm ngực, liếc nó một cái: "Nói giống như người đứng trước trò rơi tự do lùi bước lại không phải ngươi ấy."
Mạnh Dục Nhiên lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Lục Minh Triết cũng không cam lòng yếu thế mà đáp lễ.
Hai người có thể nói là tranh phong nhau, cả hai cũng không ai chịu nhận thua.
Rốt cuộc, Lâm Y T tìm về một tí xíu lương tâm, vỗ vỗ tay, trước thu hút sự chú ý của hai thiếu niên đang đứng yên giữa đường nhìn nhau chăm chú làm người hoàn toàn chen vào không lọt......
"Chúng ta nên đi ăn cơm trước đi ~"
Nàng căn cứ theo lương tâm kiến nghị nói: "San San nhà chúng ta đã đói bụng rồi."
Nghe được có ăn ngon, cô bé nhỏ lập tức hai mắt sáng ngời: "Con muốn ăn cánh gà nướng, con còn muốn hotdog......"
Nhìn thấy Mạnh San San thành công dời đi lực chú ý, hai thiếu niên không tự chủ được mà âm thầm thở ra một ngụm......
Nhưng mà, không đợi bọn họ trả trái tim về đúng chỗ, lại nghe được cô gái nhỏ nói tiếp: "Chờ ăn xong lại đến chơi xe leo núi đi ~"
Mạnh Dục Nhiên & Lục Minh Triết: "......"