Khách sạn là hắn bảo Chu trợ lý đi liên hệ, chuẩn bị lên thực đơn cho một trăm phần ăn cũng là hắn tự mình nghiên cứu cùng tìm đầu bếp, ngay cả bánh kem đều là hắn ngàn chọn vạn tuyển.
Có thể nói, cho dù là đối với con trai nhà mình, cũng bất quá chỉ như thế là cùng.
Lục Minh Triết mím mím môi.
Nó trước nay chưa từng thấy chú nhỏ của nó đối với con nhà ai mà tốt như vậy......
Cho dù là sinh nhật nó đi nữa, cũng nhiều nhất mua cái bánh sinh nhật, lại kêu một đống đồ ăn ở ngoài mang đến......
Kỳ thật, nói là một đống chứ cũng không thể nói là một đống lắm, hai ba món ăn là cùng.
Lại còn không ngon như mẹ Mạnh Dục Nhiên làm!
Lục Minh Triết tính cách giống như một lão cán bộ về hưu, cơ hồ không có yêu thích hay mong muốn gì, hôm nay hiếm khi lại cảm thấy trong lòng có chút không cân bằng!
Nếu như nó tâm tình không tốt, liền luôn muốn để cho người khác cũng chia sẻ một chút.
Khi Mạnh Dục Nhiên cùng các bạn đến khách sạn, nhìn thấy Lục Minh Triết cũng đang ở đó, không khỏi mắt trợn trắng.
Không chỉ có Lục Minh Triết tới, còn có mấy thằng bạn của nó nữa......
Mà tóm lại, cả đám còn tới sớm hơn cả Mạnh Dục Nhiên!
Lúc này, các thiếu niên đã tìm được chỗ ngồi thoải mái nhất, đang thập phần vui sướng ngồi ăn đồ ngọt.
Chỗ Lục Minh Triết ngồi kia là cái ghế sô pha hai người, ngồi kế bên cạnh nó còn có một cô bé nhỏ nhắn.
Cô bé đang đung đưa hai cái chân ngắn ngủn, tay cầm nĩa, một muỗng một ngụm ăn pudding.
Mạnh Dục Nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy con em ngốc Mạnh San San kia......
Đồ ngốc đó lại ăn!
Nó còn vừa ăn vừa nhìn cái thằng họ Lục kia cười cười !
Nó vậy mà còn đút đồ ngọt cho Lục Minh Triết nữa kìa!
Mạnh Dục Nhiên tức khắc đen mặt.
Đồ không dó lương tâm, cái con nhãi đó còn chưa bao giờ đút đồ ăn cho anh ruột của mình!!
Lúc này, không có ai phát hiện tâm tình của nhân vậy chính trong buổi sinh nhật lại bắt đầu không tốt đẹp lắm.
Mấy đứa bạn khác đã hô hào dẫn bạn chạy tới khu đồ ngọt tìm đồ ăn, còn có mấy đứa thì thấy ngay có mấy máy chơi game được đặt sẵn trong khu giải trí, vội vàng đến chơi......
Ngay cả ba thằng bạn chí cốt của nó đều tìm cái góc, móc di động ra chơi trò chơi.
Sắc mặt Mạnh Dục Nhiên lại đen thêm một độ.
Đây không phải là sinh nhật nó sao?
Vì sao lại có cảm giác bị người bỏ rơi là thế nào!
Lục Tầm vẻ mặt nhảy nhót, chạy đến phòng bếp cầu ban thưởng.
Sắp xếp của hắn thật đúng chỗ, còn nói chuyện riêng với khách sạn, muốn trưng dụng phòng bếp của bọn họ một chút.
Tuy rằng tiệc đứng đã có đầu bếp lo, nhưng mà hắn quá biết tính cách của Lâm Y Y, sinh nhật Tiểu Nhiên một năm mới có một lần, mặc kệ như thế nào cô đều sẽ tự mình xuống bếp làm chút gì đó.
Cũng quả nhiên, Lâm Y Y đem Mạnh San San quăng cho Lục Minh Triết chiếu cố......
Đừng thấy thiếu niên này tuổi nhỏ, kỳ thật người rất thành thục, mặc kệ cái phụ huynh nào cũng sẽ sinh ra lòng yên tâm với nó.
Lúc này, Lâm Y Y đã chuẩn bị xong mì thọ.
Bưng ra một nồi, xoay người liền thấy Lục tổng đang nhìn chằm chằm món mì trong tay cô, ánh mắt trông mong.
Ngay cả mì thọ của con nhà người ta cũng thèm?!
Lâm Y Y lần thứ hai đổi mới cách nhìn đối với tên tham ăn này!
"Hay là...... Anh nếm giùm Tiểu Nhiên một ngụm?"
Lâm Y Y tức giận vỗ văng cái bàn tay đã duỗi đến trong nồi của hắn.
Liếc mắt nhìn hắn một cái: "Đừng giỡn!"
Lục tổng ủy khuất vô cùng, bắt lấy chiếc đũa không bỏ: "Em làm nhiều như vậy, còn không phải là cho người ta ăn sao."
Thời điểm này, mấy ngày nay trời cũng mau tối, nên thường giờ ăn cơm chiều cũng là lúc này.
Bên ngoài đám con nít thì được ăn đồ ngọt đủ loại kiểu dáng, lúc này tất nhiên cũng không quá đói bụng......
Hơn nữa tiệc đứng đã lục tục bày ra trên mặt bàn, có mấy đứa cảm thấy hơi đói bụng cũng đã cầm mâm đi chọn món ăn, căn bản tụi nó không đói nổi.
Người lớn lại cao to như Lục Tầm đứng giữa đám nhỏ thật sự quá nổi bật, nên hắn cũng ngượng ngùng đi giành đồ ăn với bọn trẻ, liền tiến vào phòng bếp đi dạo.
Nhìn thấy có đầu bếp làm xong món bò bít tết, liền chọc đũa gắp một miếng, nhìn thấy có cá tằm nướng thơm phưng phức, cũng quay qua quay lại bào được một miếng......
Cứ như vậy, đông nếm một chút tây nếm một ngụm, chỉ trong chốc lát, trong bụng đã đầy bảy tám phần rồi.
Nhưng mà món mì trường thọ của Lâm Y Y làm, dùng xương heo hầm nấu với ngao kỹ lưỡng, mặc dù cái gì đều không bỏ, mặt trên chỉ rải hành thái thôi cũng đã thơm đến làm miệng người thèm thuồng.
Nên cho dù vừa rồi hắn đã ăn lửng bụng, hiện tại ngửi được mùi vị này tức khắc lại đói bụng!
Trước giờ không nghĩ tới mì trường thọ còn có thể làm như vậy......
Nghe mùi thôi cũng quá thơm!
Lâm Y Y không để ý đến hắn, bưng một nồi mì trường thọ liền đi ra khỏi phòng bếp.
Chẳng qua, phía sau còn có cái đuôi đi theo.
Cô dừng bước lại, quay đầu liếc hắn một cái.
Lục tổng vội vàng thu hồi ánh mắt hận không thể lớn lên ở trong nồi kia, vẻ mặt mang theo dấu chấm hỏi mà nhìn cô.
"Chén để dành cho anh đặt ở trong phòng bếp, tự mình tìm đi."
Giây tiếp theo, liền nhìn đến Lục tổng đã không thèm nói một câu, vui sướng liền chạy về hướng phòng bếp.
Lâm Y Y: "......"
Haizz, đàn ông!
Cô mang mì trường thọ ra tới, múc ra trước một chén đầy cho Mạnh Dục Nhiên.
Thiếu niên đã sinh một bụng hờn dỗi, tức đến mức cũng phải no rồi, sao nuốt trôi được cái gì?
Nhưng là, nghe được mùi hương từ trong chén bốc ra, cái con trùng tham ăn trong bụng lập tức đã bị đánh thức.
"Mẹ làm hả?"
Tâm tình thiếu niên tức khắc tốt lên.
Lâm Y Y gật đầu "Ừ" một tiếng: "Mẹ làm một nồi à, là làm riêng cho cậu bé sinh nhật hôm nay nha, người khác đều không có!"
Cô nhìn thiếu niên chớp chớp mắt: "Tiểu Nhiên, là độc nhất vô nhị nga ~".
Mạnh Dục Nhiên ngồi vị trí vừa vặn là góc chết, ngồi xa nhất đám người đang náo nhiệt.
Đối diện nó còn có tên Lục Minh Triết vô cùng đáng ghét......
Cùng với con em gái ngây ngốc kia!
Mấy đứa bạn khác đã bị mùi hương bốn phía của các loại bò bít tết, sườn dê này nọ từ bàn tiệc đứng toả ra bốn phía, ngoài ra còn các loại hải sản hấp dẫn, cả đám tụ lại chỗ đó lo ăn, căn bản không chú ý tới cái góc nhỏ hiu quạnh của bọn họ bên này.
Nghe được lời cô nói, Mạnh Dục Nhiên nỗ lực khống chế không cho mình lộ ra nụ cười, nhưng khoé môi cứ dần dần cong lên, làm thế nào cũng không khống chế được.
Cái thằng nhóc này chính là hay ngượng ngùng như vậy đấy!
Lâm Y Y đã tập mãi thành quen.
Trấn an xong thằng nhãi con nhà mình, cô lại múc ra một chén đầy từ trong nồi bưng cho Lục Minh Triết.
EQ của Lục Minh Triết so ra cao hơn Mạnh Dục Nhiên nhiều.
Nó nhận được chén, đưa tới trước mặt Mạnh San San, còn sờ sờ tiểu đầu cô bé: "San San ăn trước đi."
Ai nha, thiếu niên này lúc nào cũng ngoan như vậy!
Khó trách Lâm Bình nữ sĩ thích nó như vậy.
Lâm Y Y cảm thán xong, lại múc thêm một chén to cho thiếu niên.
Toàn bộ quá trình, Mạnh Dục Nhiên đều yên lặng xem trong mắt.
Hắn sách một tiếng, đột nhiên cảm thấy chén mì thọ cốt thịt hầm trong chén mình cũng chưa hẳn thơm như vậy!
Lại qua một lát, Lục Tầm cũng bưng một chén mì, tâm tình rất tốt đi lại đây.
Hắn từ trong phòng bếp đi lại đây.
Tiến về phía Mạnh Dục Nhiên đang ngồi gần nhất.
Sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh Mạnh Dục Nhiên.
Mạnh Dục Nhiên cúi đầu, liền nhìn thấy mì sợi trong chén của hắn......
Giống như đúc mì trong chén của hắn!
Mạnh Dục Nhiên: "......"
Nói làm riêng cho hắn đâu?
Nói người khác đều không có, chỉ có một mình hắn có đâu?
Nhìn bọn họ một người hai người lại ba người, mỗi người một chén......
Hơn nữa ăn còn mau hơn cả hắn!
Mạnh Dục Nhiên khó có thể tin mà nhìn bọn họ, chỉ chốc lát sau từng người lại múc thêm cho chính mình một chén, đơ đơ khóe miệng.
Mẹ nó, có phải nó hiểu sai về ý nghĩa của câu "Độc nhất vô nhị" rồi hay không?!