• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không nghĩ tới, trận mưa này tí tách này vậy mà kéo dài đến vài ngày.

Lâm Bình nữ sĩ lại một lần nữa túi lớn túi nhỏ, chuẩn bị quay về nước Mỹ.

Bà là nhân vật điển hình của phái hành động, một khi ý tưởng trong đầu hình thành, nhất định mau chóng thực hiện.

Cho nên sáng sớm ba ngày còn nghĩ khi nào trở về, buổi chiều liền trực tiếp đặt luôn hai vé máy bay cho hai người.

Đối với chuyện này, Cố Thừa Di tiên sinh đã vô cùng quen thuộc với tính tình của bà, rất dễ dàng thích ứng không có chút ý kiến nào.

Vui tươi hớn hở theo bà đi.

Lần này, vẫn là Lâm Y Y lái xe đưa hai người bọn họ đến sân bay.

Không nghĩ tới chính là, khi bọn họ vừa mới đến sân bay, Lục Tầm cũng tới.

Phía sau hắn còn có một cái đuôi nhỏ đi theo......

Thiếu niên mười ba tuổi đang nhổ giò lớn lên, vừa cao lại vừa gầy.

Dịp Quốc Khánh nên trong sân bay đông như trẩy hội, có không ít người đều ở tuổi học sinh, trong đám người có không ít nữ sinh luôn len lén nhìn nó.

Có thể thấy được, thiếu niên này trong trường học khẳng định là rất được hoan nghênh.

Cũng không chỉ mỗi có Lục Minh Triết, Lục Tầm bề ngoài cũng rất soái, hai chú cháu kém nhau mười mấy tuổi, mặt mày lại mơ hồ có nét giống nhau, nên cũng có không ít người len lén suy đoán mối quan hệ của bọn họ.

Nói hai người là chú cháu, thật ra càng giống anh em nhiều hơn.

"Mẹ nói cho bọn họ hả ?"

Lâm Y Y nhìn Lâm Bình nữ sĩ đang nhìn thấy Lục Minh Triết đến mà nháy mắt mặt mày hớn hở, hỏi.

Lâm Bình nữ sĩ còn chưa kịp trả lời, Cố Thừa Di tiên sinh đã đẩy đẩy mắt kính, có chút đắc ý nói: "Là ta nói."

Hắn cũng chỉ hơi đánh tiếng trong nhóm bạn chat một chút, không nghĩ tới tiểu Lục lại có tâm như vậy, đến đây tiễn hắn.

Chuyện hai người phải về nước Mỹ cũng chỉ nói cho bạn bè thân thích, cùng với những người thân trong gia đình biết mà thôi.

Cố Thừa Di tiên sinh cũng bỏ lại trong nhóm chat các bạn bè đi câu của mình một câu là ông lại phải về nước Mỹ thôi.

Lần này, cũng không ai làm lễ tổ chức tiệc đưa tiễn quyến luyến ông như lần trước nữa......

Lần trước, mọi người đều rất thương cảm, nói gì thì nói nước Mỹ cũng cách Trung Quốc cả cái Thái Bình Dương, tuy nói hiện tại các phương tiện liên lạc đã rất tiện lợi, nhưng sao cũng không bằng người thật đứng trước mặt mình, nên biệt ly không biết khi nào gặp lại như vậy liền làm người phiền muộn.

Kết quả......

Đậu má!

Ông mới đi hơn một tháng, lại mẹ nó đã trở lại?!

Hại bọn họ còn thương cảm rơi nước mắt luyến tiếc ông!

Lúc này, trong diễn đàn của hội câu cá còn chưa hết ngơ ngác, căn bản cũng không biết ông về nước khi nào, chỉ thấy khi bọn họ vừa mới biết được tin này thì lại nghe được tiếp theo là tin ông lại trở về nước Mỹ......

Thật là làm người không lời nào để nói!

Tóm lại, lần từ biệt này không có thanh thế như lần trước nữa.

Có thể nói là rất khiêm tốn.

Cố Thừa Di tiên sinh còn có chút không cao hứng, trộm mắng những người này không lương tâm gì đó......

Người ta cũng chỉ cho ông một cái trừng mắt.

Ai biết được lộn xộn tháng sau ông lại về nữa......

Thật không ai có cách sinh ra một chút cảm xúc nào luyến tiếc với ông vào thời điểm này!

Rốt cuộc từ trong biển người mênh mang đó cũng có một người, Lục tổng sau đó đầy mặt nhảy nhót mà nhanh chân đi về hướng bọn họ.

"Lão Cố trở về Mỹ nhanh dữ vậy ? Con còn hỏi giúp ông mấy chỗ dịch vụ du lịch, xem hành trình đi đại lý Nhĩ Hải du lịch như thế nào, hỏi mấy chuyến đặt riêng ấy, về sớm thế này thật đáng tiếc."

Cố Thừa Di tiên sinh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn đi đại lý cho biết cũng một trận đau lòng.

Nhưng có Lâm Bình nữ sĩ ở đây, ông không dám lỗ mãng, đành phải nhịn đau từ bỏ.

Nhưng mà ông cũng không hoàn toàn từ bỏ, lôi kéo Lục Tầm hứa hẹn thời gian: "Chờ lần sau, lần sau trở về ta nhất định đi!"

Lục Tầm gật gật đầu, lại nhìn một vòng tất cả mọi người bọn họ, Lâm Bình nữ sĩ cùng Cố Thừa Di tiên sinh, còn có Lâm Y Y nắm tay Mạnh San San......

"Tiểu Nhiên đâu?"

Đột nhiên không thấy tiếng nói chuyện âm dương quái khí của tiểu sói con, hắn hơi có chút không quen.

"Mấy đứa bạn nó đã sớm xin phép đi đá bóng chung với nó rồi, lần trước đã từ chối hết hai lần, lần này từ chối nữa quả thật không tiện."

Lâm Y Y tức giận thở dài: "Mẹ tôi muốn cái gì thì phải có cái đó, buổi chiều mới nói phải đi, quyết định một cái liền lập tức mua ngay vé máy bay."

Lúc này, Lâm Bình nữ sĩ căn bản không đếm xỉa tới bọn họ.

Bà đang kéo kéo tay nhỏ trắng nõn của Lục Minh Triết, lưu luyến không rời nói: "Hiện tại phải đi rồi, bà không yên lòng nhất chính là con, còn cả ông chú trẻ không đàng hoàng kia của con nữa, lớn già đầu phải để cho một đứa nhỏ thế này chiếu cố, bà cũng thật đau lòng. Bà không có ở đây, con phải cố gắng tự chăm sóc chính mình, thật sự có chuyện gì khó khăn liền đi tìm Y Y, nó bản lĩnh khác không có, chứ làm đồ ăn này nọ thì miễn cưỡng còn có thể ăn......"

Lâm Y Y: "......"

Nhưng ngược lại với cô, Lục Tầm đang bị mắng chính diện lại một chút đều không ngại.

Lục Minh Triết được Lâm Bình nữ sĩ thích, kéo theo hắn cũng được gà chó lên trời......

Gần đây bộ có khi nào Lâm Bình nữ sĩ cho hắn bộ mặt hoà nhã sao?

Ở trong mắt hắn, cái thằng cháu trai mặt đen rốt cục cũng có chút tác dụng, không phí công nuôi dưỡng nó!

Lục Minh Triết cũng cười theo.

Thiếu niên không hay cười, mặc dù chỉ cong môi như bây giờ, cách nụ cười rộ lên cũng một khoảng cách xa lắm, nhưng làm cho khuôn mặt vốn thanh lãnh xa cách liền nhu hòa lại.

"Bà ngoại ngài yên tâm, con biết rồi."

Nó cũng giống như bọn Mạnh Dục Nhiên, kêu bà là bà ngoại.

Khi Lâm Bình nữ sĩ cùng Cố Thừa Di xoay người rời đi, Cố tiên sinh còn rất không hiểu: "Cháu ngoại thân sinh của bà đã có Tiểu Nhiên cùng San San, sao lại gặp thằng nhóc đó xong liền nên nỗi buông bỏ không được vậy ?"

Đối với cháu trai của nhà người ta còn muốn tốt hơn cháu ngoại nhà mình......

Không biết, còn tưởng rằng A Triết mới là cháu ruột của bà!

"Ông biết cái gì!"

Lâm Bình nữ sĩ liếc liếc mắt một cái: "Tiểu Nhiên cùng San San có mẹ ruột là Y Y bên cạnh, cho dù Y Y nó có vô dụng đi nữa, tốt xấu gì người vẫn sống sờ sờ. A Triết mới là tội nghiệp, con nít không cha mẹ vốn dĩ rất là đáng thương rồi, huống chi còn phải đeo theo ông chú vô năng nữa!"

Hơn nữa, chính yếu là......

A Triết thực sự rất đẹp trai nha, làm trái tim lão bà của bà đều mềm!

Kỳ thật, rõ ràng rất vừa lòng với Lục Tầm, ngoài miệng lại cứng rắn dè bỉu người ta vô năng......

Đúng là phụ nữ mà!

Lục tiên sinh thở dài lắc đầu.

Nhìn theo bóng dáng của đôi cha mẹ đang vừa cãi nhau ầm ĩ vừa rời đi, không có chút xíu nào thần thái của người sắp xuất ngoại, vấn vương lưu luyến người nhà cả.

Lâm Y Y quay đầu, mắt nhìn Lục Tầm: "Anh vậy mà cũng rất biết lấy lòng người."

Nhìn ra được, hai vợ chồng già ngoài miệng tuy chưa nói ra nhưng trong lòng đã rất vừa lòng với hắn.

Ba sau của cô vốn đã có cảm tình với hắn từ trước đến giờ, còn Lâm Bình nữ sĩ......

Ngay từ đầu có hơi bất mãn, nhưng xem thái độ của bà hiện tại, đã bất tri bất giác mềm đi rất nhiều.

Không thể không nói, sách lược của Lục tổng vẫn rất có hiệu quả.

Chỉ có thể nói, chỉ số EQ không đủ thì để chỉ số thông minh tới bù vậy.

Lục Tầm hiện tại cũng như đã có được sự ủng hộ yên lặng của Lâm Bình nữ sĩ cùng Cố Thừa Di tiên sinh.....

Thời gian hắn đến Lâm càng ngày càng nhiều, tự tin cũng liền tự nhiên theo vậy mà tăng lên.

"Đúng vậy rồi, dù sao về sau......"

"Về sau cái gì?"

Lâm Y Y trừng hắn.

Có gan nói ra không?

Lục Minh Triết trào phúng bĩu môi.

Lục Tầm lại lập tức im miệng.

Chớp mắt, thấy Mạnh San San đang đứng ở bên cạnh cô, nâng đầu lên, đôi mắt tò mò nhìn hai người bọn họ, hắn liền ngồi xổm xuống duỗi tay bế cô bé nhỏ lên, ôm trong khuỷu tay.

"San San buổi tối muốn ăn cái gì? Lục thúc thúc mua cho con được không?"

Toàn bộ Lâm gia, trừ bỏ Cố Thừa Di tiên sinh, người hoan nghênh hắn hắn phỏng chừng chính là người bạn nhỏ Mạnh San San rồi.

Cô bé nhỏ này quá thành thật, bắt đầu từ lần đầu tiên hắn đưa cá cho nhà bọn họ, làm nó mỹ mỹ mãn mãn ăn bữa cá nướng mà nó thích nhất xong, liền sinh ra một loại hảo cảm rất tự nhiên với Lục thúc thúc.

Người tham ăn trên thế giới vĩnh viễn đều đơn thuần như thế.

Mạnh San San nghĩ nghĩ: "Con muốn ăn KFC, muốn ăn khoai tây chiên......"

"Không được!"

Lâm Y Y không chút nghĩ ngợi liền phủ quyết cái yêu cầu thực phẩm rác rưởi.

Lục Tầm len lén nhìn cô, liếc mắt một cái, liền hơi có chút bi thương đồng cảm với cô bé nhỏ: "Mẹ con không đồng ý......"

Cô bé nhỏ cũng xụ mặt xuống một đống.

Cho dù trong lòng có hơi chút mất mát, nhưng nó vẫn nâng tay nhỏ lên vỗ vỗ vai hắn, làm như đang an ủi.

"...... Không sao hết, chốc lát nữa chúng ta liền mua cánh gà cùng khoai tây về, nói mẹ con làm cánh gà chiên với khoai tây cho con ăn nha."

Lục tổng mau chóng cười tủm tỉm thì thầm nho nhỏ bên tai cô bé.

Mạnh San San trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.

Hoá ra còn có thể làm như vậy?

Cô bé nhỏ lúc này giống như mở ra được cánh cửa của thế giới mới......

Trong nháy mắt liền cảm thấy, trước kia bản thân đều bị cái đầu như trái dưa của mình làm cho uất ức!

"Khoan hả nói cho mẹ con nha."

Lục Tầm chớp chớp mắt với con bé.

Hai người bọn họ có bí mật nhỏ nha......

Hai người một lớn một nhỏ nháy mắt ăn ý mà nhìn nhau cười.

Lâm Y Y: "......"

Cô đã nghe thấy được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK