================++=======
Nó xách đồ ra xe, để trong cốp sau đó ngồi vào ghế lái phụ. Hôm nay nó và hắn cùng nhau đến trại trẻ. Đương nhiên việc này là do mong muốn của lũ trẻ nên nó tiện hỏi luôn hắn ai ngờ đâu hắn lại đồng ý chứ.
Trong xe, nhiệt độ hôm nay đã bớt lạnh giá hơn thường ngày. Nó trầm tư suy nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao hắn lại đồng ý. Nhìn hắn không có chút gì giống người thích trẻ con.
Hắn tập trung lái xe nhưng tầm mắt vẫn luôn để ý đến nó.
Mọi biểu cảm biến hóa của nó đều thu hết trong đáy mắt
Hắn đột ngột lên tiếng phá vỡ bầu không khí:" có chuyện?"
Nó hoàn hồn, nói hết thắc mắc:" tại sao anh đồng ý vậy? "
Hắn lạnh nhạt trả lời:" lời hứa với bọn trẻ"
Nó như chợt hiểu ra vấn đề. Nó quên mất đúng là hắn từng hứa sẽ đến thăm lũ trẻ. Thật không ngờ hắn lại giữ lời hứa đến vậy. Được nó duyệt!
Nó vui vẻ giơ icon like về phía hắn, thích thú rất tự nhiên coi hắn giống Mặc Nhiên vô tư phát biểu cảm nghĩ
"đúng là thương nhân coi trọng chữ tín. Tôi thích anh rồi đó"
Hắn thu trọn biểu cảm của nó, đáy mắt có tia cảm xúc luân chuyển trong thoáng chốc nhưng rất nhanh đã biến mất. Nó hẳn là chẳng phát hiện ra còn tưởng hắn sẽ hiểu lầm vội giải thích, tim đập loạn nhịp
"anh đừng hiểu lầm tôi hoàn toàn không có ý gì khác đây đơn giản chỉ là câu khen ngợi"
( TT: chị Giản Hi em cảm thấy có biến. Giản Hi: Biến cái gì? Vớ vẩn. TT: Em chẳng biết gì cả em chỉ nói thế thôi. Giản Hi: đã nói là không có gì phải tin tưởng nhau chứ. TT: chị dối lòng vừa thôi coi chừng tích nghiệp bây giờ!!!)
Nó xuống xe, hắn cầm đống trong xe, cùng nó đi vào trong.
Một đứa trẻ thấy liền hô to:" chị Giản Hi anh Gia Thành"
Tiếp đó cả một lũ ồ ạt chạy đến chỗ tụi nó, cười tươi vui mừng ôm tụi nó
" mấy tuần nay chị rất bận ạ không thấy đến thăm bọn em" Một đứa trẻ buồn buồn hỏi
"ừ. Nhưng chẳng phải bây giờ chị đã xuất hiện trước mặt mấy đứa rồi hay sao"
" hôm nay chị với anh ở đây đến chiều đúng không? "
" đương nhiên rồi hôm nay chị sẽ bám rễ ở đây " nó cười đùa
Một đứa khác hỏi:" anh cũng thế phải không ạ? "
Hắn gật gật. Lũ trẻ vui vẻ nhìn tụi nó cười tươi
Dì Tâm đi ra, cười với nó nhìn thấy hắn thì thoáng chút ngạc nhiên nhưng vốn đã coi như người nhà.
Hắn gật đầu thay lời chào. Dì Tâm cười hiền hậu gật đầu với hắn.
Nó nói to, mồm mép trêu đùa:" Dì ơi hôm nay cho bọn con ăn nhờ ở đậu một hôm có được không? Con sẽ trông mấy đứa trẻ giúp dì"
Dì Tâm cười cười nói:" ây ya được ngày chủ nhật không lo nghỉ ngơi còn đến đây giúp dì thật không làm phiền chứ? "
"đương nhiên là không phiền"
Dì Tâm an tâm nói:" dì bận chút việc cứ tự nhiên nhé. Lũ trẻ ở đây nghịch ngợm cậu đừng để ý "
Nó bĩu môi nói nhỏ:" lũ trẻ mà làm gì được hắn mới lạ đó"
Hắn liếc nó sau đó rời mắt đi hướng khác coi như không nghe thấy gì
" à phải rồi trưa nay cậu ăn gì tôi làm? " dì Tâm hỏi
" sao cũng được" hắn lạnh lùng đáp.
Nó bất bình hỏi:" sao dì không hỏi con? "
Lũ trẻ đồng thanh đáp:" chị cần gì phải hỏi!!!! "
Nó che tai, ai oán kêu lên:" mấy đứa thật là... Chị có điếc đâu. Mấy đứa chỉ giỏi bắt nạt chị thôi"
Một đứa trẻ nhanh nhảu hỏi hắn:" nếu sau này chị Giản Hi bị bắt nạt anh có bảo vệ chị ấy không? "
Cả lũ chờ đợi câu trả lời nó cũng nóng lòng không kém, tim hồi hộp dậm chậm vài nhịp. Nó nhìn hắn thấy hắn nhìn mình liền xấu hổ quay đi. Không hiểu tại sao lại có phần mong đợi đáp án.
thấy hắn vẫn chưa trả lời cho rằng hắn khó xử định giải vây thì hắn đã lên tiếng trước:" có "
Nó lén nhìn hắn, lòng vui khác lạ, có chút đỏ mặt.
Một đứa khác lại hỏi:" vậy anh có thương chị của chúng em không? "
Một câu hỏi hắc búa vốn đóng đinh trong lòng nó và hắn từ lâu. Hắn không trả lời vì chính hắn cũng mâu thuẫn. Còn nó lại sợ nghe được câu trả lời vô tình tàn nhẫn.
Bầu không khí im ắng lạ thường thậm chí có chút khó xử, ngượng ngập.
Nó cười cười, lảng sang chuyện khác:" ây ya xem này chị quên chưa phát quà cho mấy đứa rồi"
Lũ trẻ nghe thấy quà liền tự giác xếp thành hàng ngay ngắn, quên luôn câu hỏi vừa nãy.
Nó thở phào trong lòng. Thật may tìm được lí do hợp lí!
Nó cùng lũ trẻ chơi đuổi bắt còn hắn thì rất được lòng những đứa bé.
Nó mải mê chơi đùa cùng tụi nhỏ không để ý vẫn luôn có một cặp mắt âm thầm dõi theo. Chính chủ nhân đôi mắt đó cũng không biết ánh mắt ấy lúc này lại dịu dàng quan tâm đến nhường nào.
Nó hỏi nhỏ:" mấy đứa không sợ anh ấy à? "
Lũ trẻ vô tư trả lời:" em thấy anh ấy rất quan tâm chị. Hơn nữa chị đã bảo anh ấy là người tốt nên chúng em tin tưởng anh ấy"
Nó cười vui vẻ, mắt không tự chủ nhìn về phía hắn. Hai bên hắn là hai đứa trẻ đang nghịch ngợm tay hắn còn ở giữa là một đứa trẻ đang ôm hắn ngủ ngon lành. Mấy đứa trẻ khác thì hỏi hắn những điều gì đó rồi cười khúc khích. Nhìn cảnh tượng ấy nó thấy thật ấm áp. Cảm giác hắn lúc này rất dịu dàng quyến rũ.
Đến trưa, nó phụ dì Năm bê đồ ăn rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.
Dì Tâm cười hiền hậu, thân thiết nói với hắn:" cậu ăn nếu không vừa ý nói với tôi nhé"
Hắn lãnh đạm trả lời, gương mặt lạnh lùng như cũ:" vâng"
Nó gắp đồ ăn cho hắn, quan tâm:" anh ăn nhiều vào"
Hắn không nói gì, nhưng thần sắc dịu hơn.
Bọn nó chơi đến chiều thì về. Nó tạm biệt rồi lên xe rời khỏi. Lũ trẻ luyến tiếc đợi bọn nó đi khuất mới vào trong.