Xe hắn dừng trước LP, nó tạm biệt hắn định bước xuống thì bị hắn giữ tay xoay người đối diện với nhau. Trong lúc nó đang một bầu nghi vấn, không biết có vấn đề gì thì hắn nhìn nó rất chi chăm chú, tranh thủ ngắm kĩ sau đó trầm giọng đầy ôn nhu nói:" trưa nay đi ăn cùng anh"
"em biết rồi" Trời! Làm tưởng việc gì nghiêm trọng lắm. Hì hì nghĩ vậy thôi chứ lòng vui lắm!
Hắn nhất định phải đặt một nụ hôn lên trán nó mới chịu cho nó xuống xe. cái tính ngày càng bá đạo này đã ngấm sâu vào máu rồi càng lúc càng bắt nạt nó phải thỏa mãn hắn mới chịu cơ ai kêu nó hiền quá mà!
Mặc Nhiên từ phía trước đi đến thấy quả xe rất rất quen thuộc đập vào mắt liền đi đến, vừa đúng lúc nó ra khỏi xe. Cả hai cùng vào trong.
Đến trưa, Mặc Nhiên rủ nó xuống căng tin nhìn vẻ mặt nó liền biết luôn kết quả
"thôi thôi đi đi. Muốn đi với ai kia thì nói thẳng ra còn bày đặt" Mặc Nhiên bĩu môi khinh thường
Nó cười hì hì,khoác vai Mặc Nhiên, giọng ngọt sớt:" ây ya người ta đang quan tâm ai đó cu đơn mà!"
"ghê quá! Con lạy! Cho người ta ăn bả chó mấy tháng nay rồi còn làm bộ. Thảo mai!" Mặc Nhiên tỏ vẻ xa lánh nó, kéo tay nó khỏi vai mình, xoa xoa hai cánh tay.
"ahihi thế đi nha!" nó nhìn cô nàng cười lớn
"dạ vâng. Mời nồi về với vung, vung đang đợi dưới kia kìa' Mặc Nhiên thản nhiên hẩy hẩy về phía cửa sổ
"không giữ thật à?" nó níu kéo hỏi lại
"ai thèm giữ?!" Mặc Nhiên phũ phàng chối bỏ
"haiz trái tim này tổn thương quá! Phải đi trị thương đây!" Nó vừa đi vừa nhìn về phía Mặc Nhiên diễn trò
Cô nàng hất tay nhanh ra hiệu:" đi mau cho khuất mắt" sau đó xuống căng tin ăn cơm.
Giản Hi giờ cũng có hạnh phúc của mình rồi còn bản thân không biết thế nào đây!!!
==============================****=================================
5 năm sau,
Trong căn nhà quen thuộc của tụi nó hôm nay náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều. Hai bên gia đình đều có mặt đông đủ. Phía ngoài sân trang trí những dây kim tuyến, dây đa sắc treo những tấm ảnh của tụi nó rất đẹp và lãng mạn. Ở giữa kê ba bốn chiếc bàn vuông bên trên đựng bát đĩa, mùi thơm của đồ ăn tỏa ra thơm nức.
Bên góc phải để một bếp nướng lớn và đầu bếp của chúng ta không ai khác chính là Mặc Nhiên xinh đẹp. Bên góc trái, Gia Viễn đang nô đùa cùng đám nhỏ trên xích đu, vừa đẩy xích đu cho thiên thần nhỏ vừa cõng cậu nhóc lạnh băng ở trên vai, đã thế còn kiêm luôn cả vai thầy giáo kiên nhẫn giải đáp mọi thắc mắc của các cu cậu. Xem chừng có vẻ mệt đấy. Cũng khổ thân Gia Viễn, chưa một mống tình vắt vai nhưng lần nào đến nhà tụi nó cũng toàn phải kiêm trọng trách to lớn đầy bất đắc dĩ là trông trẻ nhưng thôi kệ! Tụi nó đây là đang giúp Gia Viễn tương lai sẽ trở thành một ông bố đảm đang yêu thương vợ con mà. Bên trong các bậc bề trên đang trò chuyện uống nước, hai bà mẹ cùng ở trong bếp phụ giúp dì Năm một tay.
He he chắc mọi người cũng lờ mờ đoán được đúng không? Phải đó mọi người đoán chính xác rồi hai đứa bé kia chính là con của tụi nó, cậu nhóc lớn tên Lý Gia Kỳ đã được bốn tuổi còn tiểu thiên thần nhỏ tên Lý Gia Mỹ kém anh trai một tuổi. Được cái hai đứa thừa hưởng gen tốt từ bố mẹ nên đều trai xinh gái đẹp hết. Tuy phải khiêm tốn nhưng đó là sự thật nha haha. Gia Kỳ thì y bố, tính từ bé đã ít nói lạnh lùng còn nhóc kia thì ôi chao siêu cấp quậy. Cứ mỗi lần có bố mẹ nó, nhờ con bé mà nó lại được một vé trở về tuổi thơ miễn phí. Đã thế lần nào kể mẹ nó cũng nhất quyết phải chèn thêm câu:" ngày xưa mẹ chẳng hiểu nổi con giống ai mà nghịch vậy" xong sau đó kết luận thêm câu:" tiểu bé con này sau này chắc chắn quậy banh nóc như con ngày xưa cho xem". Những lúc như thế nó sẽ nhìn mẹ nó âu yếm lại nhìn sang nhóc bên cạnh trong đầu xuất hiện đúng một câu:" con ngày xưa vẫn thấy mình ngoan chán!".
Hắn lặng lẽ đến bên nó, ôm nó từ phía sau, cằm đặt lên vai nó nhẹ nhàng nói:" em thích quay mấy cái này?"
"đương nhiên rồi. Quay để sau này còn xem lại chứ! Đợi đến lúc lũ trẻ lớn em nhất định cho chúng xem hết toàn bộ để chúng biết ngày xưa tuổi thơ chúng dữ dội thế nào" nó lia góc máy về phía Gia Viễn thấy anh chàng đang vò đầu bức tóc vì những câu hỏi mang đầy tính chất hack não.
"theo anh nghĩ dữ dội thì chỉ có ai đó giống em thôi." hắn cười ấm áp nhìn nó
"hừ! giống anh thì tẻ nhạt chết đi được! Cả ngày cậy miệng mới nói vài câu thật tức chết mà! Anh xem phải giống em mới vui nhà vui cửa" Nó bĩu môi cãi
"vậy ai đó suốt ngày kêu bị hành cho phát mệt?!"
"mệt nhưng mà vui!" nó vẫn cái cố và đương nhiên người nhường đều là hắn.
Trời cũng đã sẩm tối, những bóng đèn nhỏ chiếu sáng cả một chỏm sân rất đẹp.Nó để máy quay vào một chỗ sau đó ra phụ giúp Mặc Nhiên. Heey nói là phụ giúp nhưng buôn chuyên vẫn là chính ấy mà chứ nó vẫn rất thấm nhuần câu" nhiệt tình cộng ngu dốt thành phá hoại". Hơn nữa chỉ cần thấy một dấu hiệu nó ngo ngoe chẳng cần báo trước Mặc Nhiên cũng đã ra tay động thủ rồi. Nó vẫn nên tự lượng sức mình an phận buôn dưa lê thôi.
"cẩn thận cháy kìa" Nó có lòng tốt nhắc nhở cô bạn thân đang nhân lúc ai đó không để ý ngắm trộm người ta đầy si mê
Mặc Nhiên giật mình quay ra nhìn, vội đảo mặt của que thịt, thở phào:" may chưa cháy"
Nó vừa ăn thịt vừa thản nhiên ca thán:" thích người ta còn bày đặt e ấp rụt rè cơ. Mặc Nhiên à tôi nhớ bà lúc trước thấy trai đẹp là lao đến như điên giờ bày đặt chỉ lén nhìn từ xa cơ đấy"
"bà thì hiểu gì. Người ta phải tém tém lại để còn giữ chút hình tượng hiểu không?" Mặc Nhiên đùa cùng nó
"Gớm! liêm sỉ thì 9 rơi 10 còn giả bộ" nó thản nhiên vạch trần sau đó liền xúi bạn:" bà không tận dụng cơ hội cẩn thận bỏ lỡ đó. Hơn nữa bà định để Thiên Vũ mãi không có cha sao?"
Mặc Nhiên vội nhìn trước ngó sau, thấy không có ai liền nhẹ nhõm hẳn, nói nhỏ:" anh ấy có người trong lòng rồi. Tôi không muốn ép buộc người khác."
Bao lâu nay chẳng phải đều một mình nuôi nấng thằng bé lớn lên tốt đó sao. Chỉ cần anh ấy hạnh phúc là được rồi.
Nó nhìn Mặc Nhiên ngạc nhiên. Hắc Phong có người trong lòng ư? Nó còn không biết luôn. Haiz nó đau lòng thay Mặc Nhiên đến bao giờ cô nàng mới có thể vui vẻ trong chuyện tình cảm đây nữa.
"được rồi vui vẻ lên. Hôm nay không được nhắc đến mấy chuyện thế này" Mặc Nhiên suỵt với nó nào biết hành động này đã lọt vào mắt Hắc Phong. Một tia sáng tình yêu mong manh len lỏi nơi góc tối trái tim.
Lúc gần ăn tụi nó có đón tiếp thêm hai vị khách đặc biệt khác. Nó thấy Phan Anh thì vui mừng ra đón nhưng hành động này lại khiến tảng băng ghen liền đến bên cạnh, kéo nó dán chặt vào người mình đánh dấu chủ quyền. Trời ơi hắn nào biết hành động này khiến nó vui cỡ nào chứ. Vừa lạnh lùng bá đạo vừa đáng yêu ấm áp. Nó là nó thích mấy mấy cái kiểu này nhá hihi!
Phan Anh nhìn hành động ấy cười nhẹ. Thật ra nếu lúc trước anh sẽ rất để tâm nhưng giờ trái tim anh thuộc về người con gái bên cạnh nên cũng chẳng còn quan trọng nữa. Đôi khi gặp đúng người, vào đúng thời điểm sẽ khiến ta buông bỏ được thôi.
"em tưởng hôm nay anh không đến"
"ừ anh và cô ấy vừa về Việt Nam liền đến đây luôn may vẫn kịp" Phan Anh ấm áp nói, nhìn nữ nhận bên cạnh cưng chiều
"ahihi có biến nha. Chị tên gì vậy?" nó nhìn hai người cười gian tà.
Hắn nhìn vợ mình, chỉ được cái thế là nhanh.
" chị tên Khả Như" cô gái nở nụ cười thân thiện, giọng nói nhẹ nhàng cử chỉ hòa nhã. Mà nó nhìn quen lắm nha hình như đã gặp đâu rồi. Để xem nào, phải lục lại bộ não đã. Hưm hừm
hôm chúng ta đi ăn, cô ấy đi xem mắt" Phan Anh thấy bộ dáng nó đăm chiêu nghĩ mãi nghĩ hoài vẫn chẳng ra liền nhắc.
Đợi Phan Anh nhắc mới nhớ nhưng vẫn bày đặt thốt lên
"à. Em nhớ rồi! Chị! Hành động hôm đó của chị được lắm! em thích chị rồi đó!" nó giơ ngón cái về phía Khả Như khiến cô nàng phì cười.
Người con gái thế này bảo sao có thể khiến người bên cạnh cô siêu lòng. cô cũng thấy đáng yêu nữa nè.
"hì hì thật ra lúc đó chị bị ép thôi chứ bình thường chị không vậy đâu" Khả Như vừa cười vừa đáp
"em chắc chứ?" Phan Anh nhìn Khả Như lật tẩy
"được rồi, đến giờ ăn rồi vào bữa thôi" hắn lạnh lùng lên tiếng.
Mọi người ngồi quây quần cười nói vui vẻ. Hai đứa trẻ nhà nó đã được huấn luyện nên rất có ý thức tự giác ăn uống. hihi do đó nó cũng thảnh thơi buôn dưa lê bán dưa chuột với hội chị em.
Mọi người lần lượt ra về chỉ còn Hắc Phong và Mặc Nhiên. Mặc Nhiên tán dóc với nó một chút mới ra về. Hắc Phong đúng lúc kết thúc cuộc gọi định đưa Mặc Nhiên về nhưng cô nàng từ chối. Nó dậm chân bĩu môi tiếc thay. Cơ hội tốt như vậy còn bỏ lỡ con bé ngốc này nó thật tức chết mà. Nó vẫn không tin Hắc Phong có người trong lòng rồi. Lao nhất định phải moi tin mới được.
Đang hừng hực í chí giúp bạn bộp một cái bị hắn cốc đầu rõ đau vẻ mặt không mấy thiện cảm:" em đang nghĩ gì xấu xa hm?"
" Nhìn mặt em tốt bụng thế này mà anh dám bảo em nghĩ xấu xa.Hừm tối nay em sang phòng con ngủ" Nó giận dỗi đáp
"ba sai rồi ba xin lỗi mẹ đi" nhóc Gia Mĩ nhanh nhảu, vẻ mặt ngây ngô vô số tội nhìn ba mình
"được. Ba xin lỗi mẹ con được chưa?" Hắc Phong cưng chiều bế con bé lên
Con bé nhìn chằm chằm ba mình, nhận thấy sự thành khẩn nhận lỗi mới gật gật đầu chấp nhận.
Còn cậu nhóc nãy giờ đứng như người ngoài cuộc, trên mặt chỉ viết đúng dòng chữ:" thế sự không màng tất cả đều không liên quan đến ta" rất lạnh lùng.
Nó nhìn hai đứa con mình lại nhìn chồng hỏi:" anh nói xem hai đứa này tính tính khác nhau như vậy..."
"vậy thì sinh thêm thôi chúng nó có thêm anh chị sẽ tự khắc thân nhau" hắn thản nhiên nói, ánh mắt hiện tia xấu xa, đặt con bé xuống đất bế nó lên phòng.
Gia Mĩ thấy mình bị ba bỏ rơi ngơ ngác định chạy theo liền bị chặn bởi anh trai mình:" ba mẹ làm chuyện đại sự chúng ta lên phòng ngủ"
Lý Gia Kỳ lạnh lùng nói, lạnh lùng dắt tay em gái trở về phòng. (TT: Nhóc này tương lai có tiền đồ chị sẽ chờ em lớn hehe!!!)
=================================== KẾT THÚC==========================================