• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Ngươi lại muốn gì nữa? ". Hàn Nguyệt Chi lạnh nhạt nói.

" Ta chỉ muốn đưa nàng đi một nơi, nàng không cần lúc nào cũng đề phòng ta như vậy ". Bạch Thiên Chính cố giữ bình tĩnh nói.

Mấy ngày nay hắn đã tìm thử mọi cách khiến cho nàng cảm thấy thoải mái. Bạch Thiên Chính đưa Hàn Nguyệt Chi đi thưởng hoa, lên núi dạo quanh, thậm chí còn tìm một gốc đào thật đẹp trồng trong sân, nhưng Hàn Nguyệt Chi vẫn lạnh nhạt không quan tâm đến nhưng việc đó.

" Thái độ của ta mấy ngày gần đây có lẽ đã rõ ràng, Thiếu chủ cần gì phải ép buộc bản thân mình như vậy, vẫn là nên thả ta đi thôi "

" Đủ rồi, nàng không cần phải nói nữa, ta sẽ không thả nàng đi. Nàng mau chuẩn bị đi, lát nữa Vân nhi sẽ đưa nàng đi ". Nói rồi Bạch Thiên Chính bước ra khỏi phòng.

Chờ hắn đi khỏi phòng, Hàn Nguyệt Chi nhìn theo hướng Bạch Thiên Chính đi với ánh mắt tiếc nuối, thương cảm. Tiếc nuối vì cả hai không thể đến với nhau, thương cảm về những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời của hắn.

Vài ngày trước, Vân nhi đã kể hết mọi chuyện về Bạch Thiên Chính cho nàng, kể cả chuyện về phụ mẫu của hắn. Vân nhi hy vọng qua việc này Hàn Nguyệt Chi có thể cho Bạch Thiên Chính thêm một cơ hội, đúng là việc này có đả động đến nàng, nhưng hiện tại người nàng yêu là Lãnh Phong, nếu được, nàng chỉ có thể coi Bạch Thiên Chính như ca ca.

Hàn Nguyệt Chi thầm quyết tâm trong lòng, nhân cơ hội cả hai ở riêng, nàng sẽ nói rõ mọi chuyện cho hắn.

" Vân nhi, ngươi đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ rồi chứ? ". Bạch Thiên Chính hai mắt chăm chú nhìn về phía ngoài cửa hỏi.

" Thiếu chủ đừng lo lắng, nô tài đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo, lần này tiểu thư nhất định sẽ rất thích "

" Được! Ta tin tưởng ngươi, đừng làm ta thất vọng "

" Thuộc hạ sẽ không khiến Thiếu chủ phải thất vọng! "

Một lúc sau...

" Tiểu thư, nô tỳ đến đưa người đi "

Hàn Nguyệt Chi không nói gì, chỉ đứng dậy đi theo phía sau Vân nhi. Trên đường đi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, mọi người đều biết nàng là người mà Thiếu chủ đã đưa về. Nhưng đa số mọi người đều tỏ ra bất mãn với Hàn Nguyệt Chi, bởi vì thái độ của nàng đối với Bạch Thiên Chính luôn lạnh nhạt, thậm chí đôi lúc còn chống đối.

Cho đến bây giờ, Hàn Nguyệt Chi vẫn luôn làm ngơ đến những ánh mắt khinh thường đó. Nàng biết, mình không có tài năng gì, nàng chỉ giỏi y thuật, võ công cũng không cao. Bạch Thiên Chính đã từng muốn đem những người khinh miệt giết chết, nhưng nàng đã nhờ Vân nhi chuyển lời ngăn cản. Đối với những lời khinh miệt đó, nàng đã quá quen rồi, chẳng có gì phải tức giận với những điều đã quá quen thuộc.

Đang khi Hàn Nguyệt Chi đang chìm trong suy nghĩ của mình, nàng đã bị lạc đường. Vân nhi ở phía trước chỉ luôn phòng hờ những điều sẽ xảy ra ở trước mắt, nàng luôn nghĩ Hàn Nguyệt Chi cho dù không muốn nhưng vẫn sẽ đi theo mình.

" Tại sao ngươi lại ở đây? "




Một giọng nói cất lên khiến Hàn Nguyệt Chi bưng tỉnh. Đây là đâu? Không lẽ mình đã bị lạc?

" Ta hỏi vì sao ngươi lại ở đây? ". Sát ý trong giọng nói lại tăng thêm.

Lúc này nàng mới nhận ra có người đang đứng trước mặt. Nhìn vẻ ngoài người này cỡ chừng cũng bằng tuổi phụ thân nàng, sắc mặt của người nọ lúc này vô cùng không tốt, có lẽ là mình đã đi vào nơi không nên đến.

" Đây là nơi nào vậy? ". Nàng hỏi.

" Nơi này là cấm địa ở Ma giáo, Bạch Thiên Chính chưa từng dặn qua ngươi!? "

" Hắn luôn để Vân nhi đưa ta đi nên... Thật xin lỗi nếu như đã mạo phạm nơi này, vậy ta lập tức đi ra... "

Lời cuối cùng nàng chưa kịp nói ra đã bị hành động của người trước mắt khiến nàng ngạc nhiên. Người này nhanh chóng tiến tới, điểm huyệt đạo của nàng, sau đó vươn một bàn tay xoa mặt của nàng. Đôi mắt người nọ nhìn nàng giống như là đang nhìn một ái nhân, điều này chỉ khiến cho nàng cảm thấy ghê tởm.

" Quả thật rất giống, rất giống ngươi,... ". Người kia lẩm bẩm nói.

Tay của người nọ vẫn cứ tiếp tục xoa mặt nàng, từ trán xuống mắt, sau đó đến mũi cùng hai bên má, cuối cùng ngón tay lại dừng ở môi nàng.

" Tiền bối làm vậy là có ý gì? ". Cố gắng kiềm chế khó chịu trong lòng, nàng lên tiếng hỏi.

" Ý gì? Ngươi đã tự tiện xông vào cấm địa, đương nhiên ta phải kiếm một hình phạt thích hợp với ngươi. Với khuôn mặt này, ngươi có thể... "

" Sư phụ, người đang làm gì vậy? ". Bạch Thiên Chính vội vã xông vào.

Vừa rồi nghe Vân nhi báo cáo không thấy nàng đâu, hắn vội vàng chạy khắp nơi tìm nàng, thật không ngờ nàng lại đi lạc vào cấm địa! Điều khiến hắn bât ngờ hơn là sư phụ lại chạm vào Hàn Nguyệt Chi, chẳng phải trước giờ sư phụ rất ghét nữ nhân sao!?

" Ngươi đến cũng đúng lúc, chẳng phải ta đã cảnh báo ngươi tốt nhất không nên để nàng ta xông vào cấm địa sao. Vậy hiện tại ngươi nghĩ ta nên trừng phạt như thế nào đây, Dục phòng đã bị bỏ không cũng lâu lắm rồi ". Tay người nọ vẫn còn để trên môi của Hàn Nguyệt Chi.

" Đừng! Sư phụ, tất cả đều là lỗi của đệ tử, xin người đừng đưa nàng đến Dục phòng. Tất cả đều do đệ tử không báo trước với nàng, nên chuyện này xảy ra đều do lỗi của đệ tử ". Bạch Thiên Chính vội vàng nói.

" Thật? "

" Là sự thật! Vì thế xin sư phụ thả nàng ra, đồ đệ đảm bảo sẽ không có lần sau "

" Được thôi! Nếu ngươi đã đảm bảo, ta sẽ tha nàng lần này. Hãy chắc chắn sẽ không có lần sau, nơi đây của ta không chào đón người ngoài ". Nói rồi lão liền biến mất.

" Chi nhi, nàng không sao chứ? ". Bạch Thiên Chính vội chạy đến giải khai huyệt đạo của Hàn Nguyệt Chi.

" Ta không sao, người đó là sư phụ của ngươi? "

" Đó là sư phụ của ta, cũng là Giáo chủ hiện tại của Ma giáo. Nơi đây là cấm địa, chủ một mình người được bước vào. Thật xin lỗi, đều do ta không nói với nàng trước "

" Ta không sao, ngươi không cần lo lắng "

" Để ta lệnh Vân nhi đưa nàng về, có lẽ hôm nay ta không thể đưa nàng ra ngoài được rồi "

" Ta không sao, với lại ta cũng có chuyện muốn nói, nơi này không thích hợp "

Bạch Thiên Chính đưa Hàn Nguyệt Chi trở về phòng, ngay khi hắn vừa muốn đi ra thì Hàn Nguyệt Chi lại cất tiếng.

" Thiên Chính ca ca "



Bạch Thiên Chính nghe thế toàn thân liền chấn động, hắn kích động đi đến trước mắt nàng, vẻ mặt vui mừng nắm chặt lấy bả vai Hàn Nguyệt Chi.

" Chi nhi, nàng gọi ta như vậy có phải là màng đã tha thứ cho ta rồi phải không? Có phải nàng đã đồng ý cho ta một cơ hội rồi phải không? "

" Không phải! Ta gọi huynh như vậy bởi vì ta thật sự coi huynh giống như một vị huynh trưởng. Vân nhi đã kể mọi chuyện của huynh cho ta biết rồi, nhưng hiện tại muội không thể chấp nhận tình cảm của huynh được. Thiên Chính ca ca, nếu được muội muốn coi huynh như huynh trưởng mà đối đãi, được không? "

" Nàng gọi ta như lúc trước chỉ vì như thế sao? ". Bạch Thiên Chính tỏ vẻ không tin nhìn Hàn Nguyệt Chi.

" Thật xin lỗi, nhưng hiện tại trong lòng ta chỉ có thể chứa đựng một người, hy vọng huynh... "

" Ta không muốn nàng nói thêm một lời nào nữa!!! Tại sao lại không thể là ta? TẠI SAO? Ta biết lúc trước đã làm nàng tổn thương, nhưng ta sẽ dành cả đời còn lại bù đắp cho nàng, thậm chí là kiếp sau. Nhưng tại sao nàng lại không thể cho ta một cơ hội. Không phải là nàng không thể, mà do nàng KHÔNG MUỐN. Chính nàng ép ta phải bức nàng, xin lỗi, nhưng ngoài cách này ta không còn xách nào để giữ nàng bên mình "

Chưa đợi Hàn Nguyệt Chi nhận ra Bạch Thiên Chính đã ép nàng vào tường sau đó áp lên môi nàng. Hắn dùng hết sức mình ép nàng vào lòng, Hàn Nguyệt Chi ra sức vùng vẫy tránh khỏi nhưng không thể, Bạch Thiên Chính đang hút hết dưỡng khí của nàng. Ngay khi Bạch Thiên Chính vòng tay qua eo Hàn Nguyệt Chi, chuẩn bị ép nàng lên giường, bên ngoài chợt có tiếng thông báo.

" Thiếu chủ, Giáo chủ có lệnh cho gọi người "

" Cút! "

Đáng ghét, mọi việc chuẩn bị êm xuôi lại có kẻ phá đám.

" Thiếu chủ, Giáo chủ ra lệnh cho người đến gấp, mong Thiếu chủ nhanh chân "

" Ta biết rồi, ngươi trở về trước đi "

" Thuộc hạ xin cáo lui "

Bạch Thiên Chính lùi lại, nhìn hai mắt đã đỏ của người trước mắt mà đau lòng. Hắn muốn vươn tay chạm vào nàng, nhưng Hàn Nguyệt Chi lại vội tránh đi, Bạch Thiên Chính hiểu hắn lại vừa tổn thương nàng thêm lần nữa.

" Nàng nghỉ ngơi đi. Còn vài ngày nữa là đến hạn nửa tháng, lúc đó ta và tên họ Lãnh kia sẽ quyết một trận cuối cùng. Ma giáo sớm mượn gì cũng sẽ diệt toàn bộ Tề quốc và Kim quốc, chờ ta giết hắn, ta biết nàng sẽ đau lòng, nhưng chỉ cân ký ức của nàng về hắn mất đi, nàng sẽ chỉ thuộc về một mình ta, và nàng sẽ trở thsnhf nữ nhân tôn quý nhất thế gian này "

Phải, hắn quyết định sau khi giết chết tất cả, kể cả tên khốn họ Lãnh kia, hắn sẽ tẩy sạch ký ức của nàng. Hắn sẽ sửa lại toàn bộ những ký ức đó, để nàng chỉ có thể nhớ rằng Bạch Thiên Chính ta chính là người nam nhân duy nhất của nàng.

Sau khi Bạch Thiên Chính ra khỏi phòng, Hàn Nguyệt Chi vô lực ngồi xuống. Không được, nàng phải mạnh mẽ, Phong chắc chắn sẽ cứu được nàng, chắc chắn.

Ở nơi khác...

" Giáo chủ, tại sao người lại sai thuộc hạ ngăn cản Thiếu chủ? "

" Hôm nay ngươi thật là nhiều chuyện "

" Thuộc hạ biết tội "

" Được rồi, ngươi mau đi chuẩn bị lực lượng, thời hạn nửa tháng sắp tới, lần này, ta phải khiến cho bọn chúng phải trả giá vì những gì đã làm với Phong "

" Thuộc hạ cáo lui "

Vì sao ta lại giúp nàng ta? Có lẽ bởi vì khuôn mặt kia! Phong, ngươi ở trên trời đừng giận ta, ta giúp nàng ta cũng bởi vì dung mạo nàng quá giống ngươi, nhìn cảnh nàng ta sắp bị xâm phạm, ta liền nghĩ đến ngươi. Phong, ngươi cố gắng chờ một chút, chúng ta sẽ sớm đoàn tụ, hai chúng ta sẽ trở thành đôi tình lữ hạnh phúc như trước.

--- -------- Vài ngày sau --- --------

Thời hạn nửa tháng đã đến, trận chiến cuối cùng sắp diễn ra. Bởi vì chiến sự lần này liên quan đến hai nước Kim - Tề nên cuộc chiến sẽ diễn ra tại biên giới của hai nước.



Lâm Vũ Hạo và Trần Thiên Vũ dẫn đầu toàn quân, Hàn Khiết Nam cùng Lãnh Phong hỗ trợ hai bên tả hữu, hậu phương liền giao cho Vân Tiểu Niên, Trần Y Nhiên, Hàn Minh chống đỡ. Về phần hai lão Hoàng Lân cùng Hoàng Dực, hai người xung phong đối phó với sư huynh của mình nên nhưng mấy ngày gần đây không biết đã đi đâu.

" Báo! "

" Có chuyện gì? ". Trần Thiên Vũ hỏi.

" Bẩm báo, Ma giáo dẫn đầu là Bạch Thiên Chính đang ở cách doanh trại một trăm dặm "

" Rốt cuộc cũng đến, Lâm huynh, hôm nay chúng ta quyết một trận sinh tử với chúng "

" Được, chúng ta đi "

" Hạo! Chàng nhớ cẩn thận, thiếp sẽ luôn ở đây chờ chàng, nên nhớ chàng còn thiếu thiếp một hỉ sự lớn ". Vân Tiểu Niên nghẹn ngào nói.

" Tiểu Niên, chờ ta ". Lâm Vũ Hạo không đành lòng hôn từ biệt ái nhân của mình.

" Vũ ". Diệp Uyển tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng nàng không muốn Vũ rời đi.

" Uyển nhi, nàng ngoan ngoãn ở lại đây, đừng ham chơi mà chạy nhảy lung tung, biết không? ". Trần Thiên Vũ yêu thương xoa tóc Diệp Uyển.

" Hoàng huynh đừng lo lắng, muội nhất định sẽ chăm sóc cho Diệp tỷ, muội cam đoan ". Trần Y Nhiên cam đoan.

" Khiết Nam, chàng phải cẩn thận, đừng vì quá nóng vội cứu Chi nhi mà làm hại mình ". Nguyệt Ánh Nhi cầm tay Hàn Khiết Nam lo lắng.

" Ta biết! Nàng ở lại đây nhớ cẩn thận, phụ thân, nhi tử nhất định sẽ cứu Chi nhi trở về "

" Con nhớ cẩn thận, ra không muốn cả con lẫn Chi nhi xảy ra chuyện gì ". Hàn Minh nói.

" Nhi tử biết "

Ai nấy đều coa người quan tâm lo lắng, duy chỉ Lãnh Phong là cô đơn. Hắn không quan tâm đến những người khác, tất cả những gì hắn muốn là đánh bại Bạch Thiên Chính, cứu lấy Tiểu Chi.

Hai quân hẹn gặp nhau ở con sông cách biên giới hai nước hai trăm dặm. Bạch Thiên Chính dẫn đầu quân Ma giáo đi phía trước, toàn thân vẫn là một bộ bạch y tiêu sái. Phía sau hắn là hai chiếc kiệu, một cái là của Giáo chủ Ma giáo đương thời, Tiêu Triệt. Một cái còn lại của Hàn Nguyệt Chi, lúc này nàng không thể cử động toàn thân bởi vì tác dụng của dược mà Bạch Thiên Chính ép nàng uống sáng nay.

Cuộc chiến cuối cùng đã sắp bắt đầu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK