Sau khi bài trí chỗ ở thỏa đáng cho ái , Tiêu Triệt liền gọi thuộc hạ thân tín của mình an bài một số chuyện.
" Ngươi mau cho người canh gác, cứ nửa canh giờ đổi ca một lần, bọn chúng rất nhanh sẽ phát hiện ra sự thật. Tuyệt đối không được để cho Phong biết, ngươi hiểu chứ "
" Thuộc hạ tuân lệnh "
--- -------- Biên giới hai nước Tề - Kim --- --------
" Lão vừa nói gì? ". Lãnh Phong nói.
" Thuật này gọi là cải tử hoàn sinh, sư phụ ta đã tạo ra để cứu sư nương. Nhưng cách thức của nó quá tàn bạo, sư phụ liền giấu kĩ nó và nghiêm cấm bọn ta không được sử dụng.
Đúng là Nguyệt nhi lúc này vẫn còn sống nhưng nếu để quá hai ngày linh hồn con bé sẽ tiêu tán hết "
Lão Hoàng Dực sau khi tỉnh lại liền chạy đến tìm Hàn Nguyệt Chi. Nhìn thấy nàng đang nằm ở trên giường, Lãnh Phong vẫn luôn ở bên cạnh nàng, lão liền hiểu nàng đã bị rút mất linh hồn. Nghe kể lại Ngô Phong đã xin Tiêu Triệt thả linh hồn Hàn Nguyệt Chi, lão cảm thấy sư đệ quả thật không hề thay đổi chút nào, nhưng còn sư huynh... Nhưng khi nghe đến chuyện Tiêu Triệt sau một ngày một đêm mới thả linh hồn nàng ra, lão liền trở nên gấp gáp.
" Ý lão nói, nếu như chờ Tiêu Triệt tự động thả linh hồn nàng, linh hồn đó sẽ tiêu tán sao? "
" Đúng, vốn viên ngọc đó chỉ nên để bên người một ngày là đủ, ta cũng không hiểu sao sư huynh lại nói đến hai ngày. Nếu bây giờ chúng ta không làm gì, ta không chắc Nguyệt nhi có qua được ải này không "
Lãnh Phong nhìn Hàn Nguyệt Chi đang nằm trên giường, Tiểu Chi, ta sẽ không để cho nàng phải xảy ra chuyện gì, nhất định.
--- -------- Ma giáo --- --------
Tiêu Triệt sau khi phân phó việc giám sát xong, liền trở về phòng xem Ngô Phong. Không ngờ vừa bước vào phòng liền không thấy người đâu, tâm của hắn liền hoảng sợ. Nghe thấy tiếng nước chảy ở phía sau, hắn liền chạy vào xem thử.
Ngô Phong từ trong bồn nước to bước lên, Tiêu Triệt vừa vào liền thấy cảnh đó. Làn da vốn trắng nõn mềm mại của Ngô Phong khi ướt lại càng thêm quyến rũ mê người, thêm hơi nước xung quanh bốc lên lại càng khiến cho Tiêu Triệt cản thấy khí huyết không thông. Hắn vội vã tiến lên ôm lấy từ phía sau, Ngô Phong đang lau người cũng giật mình.
" Phong, ngươi tỉnh từ lúc nào? "
" Triệt, là huynh sao? Làm ta tưởng là người khác, ta cũng vừa tỉnh lại, cảm thấy hơi khó chịu nên vào đây tắm. Huynh quả thật rất biết hưởng thụ, xây bồn tắm to như một cái hồ vậy, ngâm mình trong đó thật thoải mái "
" Còn không phải vì ngươi sao, chính bản thân ngươi rất thích ngâm mình trong bồn tắm lớn sao. Mau ngồi xuống đi, ta lau người giúp ngươi "
Ngô Phong nghe lời ngồi xuống bên cạnh thành hồ, Tiêu Triệt cầm khăn giúp hắn lau người. Nhìn người trước mắt vì mình làm tất cả, Ngô Phong vươn tay chạm vào khuôn mặt kia, đã mấy chục năm trôi qua, huynh vẫn không già đi nhiều, nhưng lại gầy đi rất nhiều.
" Làm thế nào huynh lại không hề già đi vậy? "
" Một khi làm giáo chủ Ma giáo, tất cả đều phải luyện một loại thuật để bản thân không già đi. Như vậy cũng tốt, ngươi lúc này vẫn là khuôn mặt như cũ, nếu ta già đi, quả thật không xứng với ngươi "
" Được rồi, huynh không cần nói nữa. Bây giờ ta đã về bên cạnh huynh. Điều đầu tiên cần làm chính là phải làm cho huynh thật nhiều thức ăn để bồi bổ, huynh coi huynh gầy như vậy "
" Được, được, nhưng điều đầu tiên ta phải làm bây giờ chính là ăn ngươi "
Tiêu Triệt vứt khăn qua một bên sau đó vươn tay kéo Ngô Phong vào lòng hôn xuống. Nhẹ nhàng dùng lưỡi tiến vào khoang miệng Ngô Phong, sau đó cả hai môi lưỡi triền miên. Chợt Ngô Phong chơt nhớ ra điều gì, đẩy Tiêu Triệt ra.
" Sao vậy? ". Tiêu Triệt mơ hồ hỏi.
" Hứ, huynh đưa bao nhiêu nữ nhân vào Dục phòng, nhìn không biết bao nhiêu thân thể của các nàng, ta mới không cần huynh chạm vào "
" Ta chỉ hành hạ các nàng, sau đó để thuộc hạ thưởng các nàng, ta không hề chạm vào các nàng. Ta còn chưa hỏi ngươi chuyện ngươi và nữ nhân Lãnh gia kia làm gì đêm đó đấy "
" Ta... ta bị hạ mê dược, cả đêm hôm đó đều... đêu do nàng ta tự mình động. Sáng hôm sau thấy nàng nằm trên người ra mới hiểu, ta cảm thấy mình không còn xứng đáng với huynh, cộng thêm việc phụ mẫu ta lại... nên ta mới tuyệt vọng mà tự tử "
" Mọi chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa, lúc này cả hai ta đều dơ bẩn, chuyện tiếp theo sẽ giúp hai ta tẩy sạch mình ". Tiêu Triệt ôm Ngô Phong vào lòng dụ dỗ, hai tay cũng bắt đầu sờ loạn.
" Triệt... Ưm, không nên ở trong này... "
Chưa đợi Ngô Phong nói xong Tiêu Triệt đã bế bống hắn quay trở lại phòng, đặt hắn lên giường lớn, bản thân mình thoát ý phục sau đó đè lên người Ngô Phong.
Cả hai vốn đã làm chuyện này không biết bao nhiêu lần nhưng mỗi lần nhìn thấy thân thể của Tiêu Triệt, Ngô Phong luôn luôn đỏ mặt.
" Hahahaha, Phong, ngươi vẫn luôn đỏ mặt như vậy. Ngoan, mau để hai tay lên đỉnh đầu đi, chúng ta cùng ôn lại chuyện xưa "
Ngô Phong ngượng ngùng làm theo, Tiêu Triệt dùng một miếng lụa cột hai tay Ngô Phong lên đầu giường, sau đó áp xuống môi hắn, môi lưỡi cả hai bắt đầu triền miên. Cho đến khi Ngô Phong cảm thấy không thể thở được nữa, Tiêu Triệt mới ngừng hôn.
" Phong, ngươi vẫn luôn ngọt như vậy, vẫn luôn mê người như vậy, khiến ta không thể buông tay "
Tay Tiêu Triệt bắt đầu vuốt ve toàn thân Ngô Phong, sau đó lại tiếp tục hôn đôi môi đỏ mọng mê người kia. Một lúc sau lại chuyển sang hôn cổ, xương quai xanh và cuối cùng là hai khỏa hồng trước ngực. Hắn dùng lưỡi liếm quanh khỏa hồng, sau đó dùng miệng ngậm lấy một bên điên cuồng liếm mút. Tất cả những nơi hắn đi qua đều lưu lại trên người Ngô Phong một dấu ấn.
" Ưm... Triệt... A ha... Huynh...huynh "
" Suỵt, Phong, đừng nói gì cả, hãy cứ im lặng hưởng thụ, vẫn chưa đến lúc thích hợp để ngươi lên tiếng "
Nói xong Tiêu Triệt liền chuyển qua bên còn lại tiếp tục liếm mút, một tay lần mò xuống phía dưới, nắm lấy "tiểu đệ đệ" của Ngô Phong.
" Triệt, huynh... A... nhanh lên một chút. Ta... ta sắp chịu không được ". Ngô Phong thở hổn hển nói.
" Vẫn chưa đến lúc, ngươi vừa tỉnh dậy, đã lâu không có làm, ta cần giúp ngươi thả lỏng trước "
Tay Tiêu Triệt vẫn luôn sờ nắn "tiểu đệ đệ" của Ngô Phong, toàn thân hắn lúc này rất nóng, có gì đó đang gào thét trong người hắn, hắn biết mình muốn nhiều hơn thế.
" Triệt... ta muốn.... "
Cảm thấy nơi nào đó bắt đầu trướng to trên tay, Tiêu Triệt nở nụ cười xấu xa. Hắn thả tay ta, bắt ép Ngô Phong mở rộng hai chân, bản thân ngồi vào giữa, sau đó hạ mình ngậm lấy nơi đang trướng to kia.
" A... Triệt... Huynh.... A... A... "
Ngô Phong không thể làm gì khác ngoài việc phát ra những tiếng rên rỉ dâm mĩ. Hai tay bị trói chặt ở đầu giường, hai chân lại bị chế trụ bởi tay của Tiêu Triệt. Toàn thân Ngô Phong run mạnh một cái, hắn không khống chế được mà bắn tất cả vào miệng Tiêu Triệt.
" Thật ngọt! Hương vị của ngươi lúc nào cũng ngọt như vậy ". Tiêu Triệt tán thưởng.
" Huynh đừng nói nữa ". Ngô Phong xấu hổ quay mặt đi nơi khác.
Tiêu Triệt lấy một bình nhỏ từ y phục dưới đất, đổ một ít ra tay, sau đó lại một lần nữa lần mò xuống phía dưới, tiến vào nơi âm u bí mật kia.
" A... Aha... "
" Thoải mái không? ". Ai đó tà ác cười nói.
" Ưm... Thoải mái, huynh.... huynh nhanh lên một chút a "
Tiêu Triệt nâng mặt Ngô Phong lên sau đó lại tiếp tục hôn xuống, tay ở phía dưới cũng tăng nhanh tốc độ, từ một ngón, hai ngón và cuối cùng là ba ngón tay xâm nhập vào nơi bí ẩn đó.
" Thật nhanh, chưa gì đã ướt hết tay ta rồi "
Tiêu Triệt để cho Ngô Phong nhìn vào bàn tay dính đầy dịch của hắn, sau đó lại đưa vào miệng thưởng thức.
" Triệt, xin huynh, cho ta, nhanh lên... Ta muốn huynh, rất muốn..."
Nhìn ái nhân nức nở cầu xin, Tiêu Triệt cũng không đùa giỡn hắn nữa, cầm lấy bình nhỏ, đổ một ít vào tay sau đó thoa lên "tiểu đệ đệ" của mình. Hắn cởi dải lụa trói tay Ngô Phong ra, mở rộng hai chân ái nhân, để nơi kia nhắm ngay cửa động.
" Phong, mau ôm chặt lấy ta "
Ngô Phong mơ màng quàng chặt lấy cổ Tiêu Triệt. Tiêu Triệt không thể nhẫn hơn nửa liền cử động mạnh thân dưới, đâm thẳng vào người Ngô Phong.
" A! ". Ngô Phong giật mình thét lên, thật là đau mà.
Nhận thấy người dưới thân dưới thân run rẩy vì đau, Tiêu Triệt không cử động ngay, đưa tay sờ loạn thân thể người bên dưới, ở bên tai Ngô Phong không ngừng an ủi.
" Rất nhanh sẽ hết đau, ngoan nào, thả lỏng cơ thể ngươi "
Một lúc sau, sau khi xác nhận Ngô Phong đã quen với việc kia, hắn chậm rãi cử động thân thể. Dựa theo trí nhớ lúc trước, hắn nhắm đúng chỗ mẫn cảm ở bên trong mà đỉnh vào, khiến Ngô Phong run rẩy càng thêm mạnh.
" A... Triệt... Huynh mau nhanh... nhanh lên một chút "
" Như vậy đã được chưa? ". Tiêu Triệt tăng tốc độ thân dưới.
" Ưm, vẫn... vẫn chưa đủ... Triệt... A! "
" Tiểu yêu tinh "
Tiêu Triệt không nói nữa, hắn chỉ cố gắng gia tăng tốc độ bên dưới, cố gắng đưa ái nhân lên đỉnh cao. Từng tiếng rên rỉ lại càng nhiều thêm, càng to thêm, hai thân thể xích lõa ở trên giường không ngừng quấn lấy nhau. Ngay khi Tiêu Triệt bắn vào người Ngô Phong, một cảm giác thoải mái liền chảy khắp người Tiêu Triệt.
Nhìn người bên dưới không ngừng thở dốc, Tiêu Triệt nở một nụ cười thoải mái. Chưa đợi Ngô Phong nhận ra, Tiêu Triệt ôm hắn đổi thành tư thế úp sấp.
" Chúng ta hãy đổi tư thế khác đi "
Sau khi để hai tay Ngô Phong nắm chặt đầu giường, Tiêu Triệt trực tiếp xông thẳng vào người Ngô Phong. Một tay giữ lấy eo hắn, một tay cầm lấy "tiểu đệ đệ" không ngừng vuốt ve, thân dưới lại không ngừng luật động.
" A... a... a, Triệt, ta muốn huynh. Nhanh... nhanh thêm một chút, nhanh nữa. A! "
Tiêu Triệt đột nhiên thả chậm tốc độ, chậm rãi rút khỏi Ngô Phong, sau đó ôm hắn đổi thành Tiêu Triệt bên dưới, Ngô Phong ở trên.
" Ngô, Triệt, tại sao? ". Đột nhiên bên dưới trống rỗng khiến Ngô Phong cảm thấy khó chịu.
" Đã lâu rồi ta chưa thấy bộ dáng đó của ngươi, Phong, hôm nay ngươi sẽ vì ta mà làm chứ? "
" Ưm, ta muốn huynh, Triệt, ta muốn huynh, thật muốn.... ". Ngô Phong khó chịu cử động mông nhỏ cọ xát bụng Tiêu Triệt.
" Muốn sao? Vậy thì tự ngươi đến đi, ngoan "
Ngô Phong xấu hổ hạ mình xuống chỗ "tiểu đệ đệ" của Tiêu Triệt, dùng miệng bao chặt lấy nó. Tiêu Triệt lúc này cảm thấy rất thoải mái, cảm giác ấm nóng bao chặt lấy nơi đó thật khiến hắn thoải mái.
" Phong, ngoan, mau dùng lưỡi ngươi liếm mút nó đi, ngoan ". Tiêu Triệt dụ dỗ.
Ngô Phong mơ màng làm theo, hắn dùng lưỡi liếm quanh vật nóng, thô dài trước mắt, sau đó chuyển xuống tiểu cầu phía dưới. Tiêu Triệt tận hưởng sự phục vụ của Ngô Phong, vật nóng trong miệng Ngô Phong bỗng trướng to, sau đó một luồng nóng chợt phun ra. Ngô Phong không kịp đề phòng nên đã nuốt gần hết chất lỏng, Tiêu Triệt liền kéo hắn đến lấy điên cuồng hôn, nuốt lấy chất lỏng trong miệng Ngô Phong, đồng thời cũng bắt đầu một đợt triền miên mới trong người Ngô Phong.
Sau khi đã thỏa mãn giải thoát bên trong cơ thể Ngô Phong, Tiêu Triệt để hai chân Ngô Phong vòng qua eo mình, sau đó ôm ái nhân trở lại bồn tắm, bên dưới vẫn không rời khỏi thân thể Ngô Phong.
Vô lực dựa lồng ngực Tiêu Triệt, mặc cho người nào đó đang giúp mình tẩy rửa, đã vậy còn lợi dụng ăn đậu hủ của mình, hắn cảm thây như vậy thật tốt, hai tay ôm chặt lấy eo của Tiêu Triệt, thân thể lại dán sát vào thêm.
" Sao vậy? ". Tiêu Triệt hỏi.
" Chúng ta cứ như thế này thật tốt, chỉ tiếc một điều, ta không thể giúp huynh nối dõi tông đường, vì huynh sinh hài tử. Nếu có thể, có thể sẽ rất đáng yêu ". Ngô Phong cảm khái.
Tiêu Triệt nâng mặt Ngô Phong lên hôn xuống, nụ hôn này dường như muốn hút lấy hơi thở của Ngô Phong. Cả hai tiếp tục làm trong bồn tắm, Ngô Phong bị ăn sạch đến tận xương.
Tiêu Triệt ôm Ngô Phong đã ngất đi trở về giường, ngồi ở mép giường nhìn ái nhân. Sờ những lọn tóc mềm mại kia, yêu thương hôn nhẹ lên trán Ngô Phong. Phong, ngươi đừng lo, rất nhanh ngươi sẽ được như ý nguyện, chúng ta sẽ có hài tử của riêng mình.
--- -------- Biên giới hai nước Tề - Kim --- --------
" Ngươi thật sự muốn hợp tác với Bạch Thiên Chính? ". Trần Thiên Chính hỏi.
Lãnh Phong đến tìm hắn và Lâm Vũ Hạo hỏi Bạch Thiên Chính đang bị giam ở nơi nào, sau đó nói lên kế hoạch phản công của mình.
" Đúng, ta muốn liên thủ với hắn diệt Tiêu Triệt, sau đó cứu Tiểu Chi. Hai người hãy rút quân về trước, chuyện này đã không còn liên quan gì đến hai nước Tề - Kim, bây giờ cuộc chiến này chỉ là cuộc chiến cá nhân "
" Nhưng ngươi có chắc sẽ thuyết phục được hắn sao? Bạch Thiên Chính hiện tại đang tuyệt vọng, ngươi có thể gọi hắn trở lại không ". Lâm Vũ Hạo nghi hoặc hỏi.
" Ta không thể chắc chắn chuyện này được, nhưng không thử thì không thể nào biết được chuyện gì sẽ xảy ra, đúng không? "
" Hahaha, được, ta sẽ sai người dẫn ngươi đi gặp hắn, nhưng bọn ta cũng muốn tham gia, không thể để các ngươi mạo hiểm được "
" Đa tạ hảo ý của hai vị nhưng không thể! Đây đã trở thành chuyện tư thù cá nhân, ta đảm bảo sẽ diệt được Tiêu Triệt. Nếu coa chuyện gì không hay, vậy thì lúc đó hai người đến vẫn không muộn "
" Được, vậy bọn ta sẽ ở nơi này chờ tin "
Lãnh Phong bước vào địa lao, đi thẳng đến buồng giam của Bạch Thiên Chính. Chỉ thấy người đang ngồi ngẩn ngơ nhìn thẳng về một phía, không để ý đến chuyện gì xung quanh. Sau khi đảm bảo tên lính đã rời đi, Lãnh Phong đi đến bên người đấm cho Bạch Thiên Chính một cú thật mạnh.
" Ngươi còn muốn đau thương đến khi nào nữa!? Còn không mau tỉnh dậy đi, kẻ thù chân chính của ngươi vẫn còn đang sống, ngươi phải trả thù cho bản thân mình chứ! "
Bạch Thiên Chính nhận ra người vừa đánh mình là ai liền bổ nhào lên người hắn đánh trả lại.
" Trả thù? Bằng cách nào chứ? Tất cả những gì ta có đều do hắn ban cho, võ công của ta đều do hắn truyền dạy. Cả cuộc đời này, có thứ gì mà của bản thân ta không! ". Hắn hét lên.
" Đương nhiên là có! Cuộc sống hiện tại là của ngươi, võ công là do ngươi khổ luyện, điều ngươi lựa chọn lúc này sẽ quyết định ngươi là ai! Với lại, bây giờ ta cần ngươi giúp ta cứu Tiểu Chi "
" Chẳng phải sau hai ngày nàng sẽ được trả lại linh hồn sao? Tại sao lại cần ta "
" Ngô Phong chỉ cần ở cạnh viên ngọc một ngày là đủ, nhưng Tiêu Triệt lại nói là hai ngày. Nếu chờ đúng hai ngày, linh hồn nàng sẽ bị tiêu tán mãi mãi "
Bạch Thiên Chính ngẩn người nhìn Lãnh Phong. Sau một hồi suy nghĩ, hắn nói.
" Ta muốn gặp Chi nhi, ta muốn ở một mình cùng với nàng "
" Ngươi muốn làm gì? ". Lãnh Phong nghi hoặc nói.
" Ta chỉ muốn gặp nàng "
Bạch Thiên Chính được đưa khỏi địa lao, Lãnh Phong đưa hắn đến phòng của Hàn Nguyệt Chi, để cho một mình Bạch Thiên Chính tiến vào. Hắn ngồi xuống, cầm lấy tay nàng miệng lẩm nhẩm nói.
" Chi nhi, nếu như nàng không mất đi linh hồn, nàng sẽ muốn ta làm lại từ đầu phải không. Lúc này ta cảm thấy rất tuyệt vọng, tất cả những gì ta có đều chỉ là một vở kịch, ta cũng chỉ là quân cờ. Chi nhi, nàng nói ta phải làm sao bây giờ, ta thật sự rất rối rắm "
Tin vui, tin vui: Còn hai chương nữa là hoàn chính văn nha :-D