• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc bốn người Trần Thiên Vũ, Lâm Vũ Hạo, Hàn Khiết Nam và Hoàng Lân bước vào chánh điện liền thấy một mình Tiêu Triệt đang một mình đối phó với Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính. Hàn Khiết Nam muốn xông vào trợ giúp nhưng lão Hoàng Lân đã ngăn hắn lại.

" Kiên nhẫn một chút, hiện tại ngươi không thể tùy tiện xông vào, không cẩn thận sẽ chỉ gây bất lợi cho mình thôi ". Lão nói.

" Vậy chúng ta nên làm gì? Chỉ đứng đây và chờ đợi thôi sao? Ta không thể làm được chuyện đó ". Hàn Khiết Nam phản bác.

" Hàn huynh, huynh bình tĩnh một chút, hiện tại xông vào đó chỉ gây hại cho Lãnh huynh thôi. Chúng ta chờ lúc bọn họ sắp kiệt sức, Tiêu Triệt chắc chắn sẽ chủ quan, đến lúc đó chúng ta xông vào tiếp ứng vẫn chưa muộn ". Lâm Vũ Hạo khuyên nhủ Hàn Khiết Nam.

" Ta cũng nghĩ như vậy ". Trần Thiên Vũ phụ họa.

Hàn Khiết Nam cố gắng đè nén không xông lên phía trước, nhẫn nhịn lùi lại chờ đợi thời cơ thích hợp.

Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính lúc này dường như đã kiệt sức, hai người đã nhận ra bốn người Hàn Khiết Nam đang ở phía sau chờ đợi thời cơ, sức lực cơ thể cũng đang giảm nên cố gắng gồng mình dẫn dụ Tiêu Triệt về phía bọn họ.

Hoàng Lân nhận thấy hai người Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính đang dần kiệt sức, Tiêu Triệt cũng bị dẫn dụ đến chỗ của mình nên quay sang nói với ba người còn lại.

" Chính là lúc này "

Hàn Khiết Nam nghe lời đó liền cấm kiếm xông lên, Trần Thiên Vũ và Lâm Vũ Hạo cũng theo sao hắn. Lão Hoàng Lân lại quay sang nói với hai người Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính.

" Các ngươi tạm thời dừng tay lại đi, tiếp theo cứ để cho bọn ta. Tiếp theo phải cố gắng tạo tiếng động để Ngô Phong đến đây, nên nhớ mục tiêu là viên ngọc, tuyệt đối không được tổn hại đệ ấy ". Nói rồi lão Hoàng Lân liền xông vào trận chiến.

Tiêu Triệt vốn muốn nhanh chóng giải quyết nhưng không ngờ giữa chừng lại xuất hiện những kẻ cản đường, sức lực của hắn đang cạn dần. Không được! Không thể tiếp tục như thêd này! Không còn cách nào khác, đành phải sử dụng nó thôi. Tiêu Triệt từ trong người lấy ra một viên ngọc nhỏ, sau đó bóp nát nó trong tay rồi quăng về phía bọn người Hoàng Lân.

Một mùi hương xuất hiện khiến cho tất cả mọi người cảm thấy thân thể đang dần kiệt sức, ngay cả Tiêu Triệt cũng không ngoại lệ.

" Hahahaha, đây là loại dược ta vừa mới điều chế, đáng tiếc ta vẫn chưa thể hoàn thiện nó được ". Tiêu Triệt cố gằng trụ vững nói.

Bây giờ lão Hoàng Lân, Hàn Khiết Nam, Trần Thiên Vũ, Lâm Vũ Hạo đều không thể cử động thân thể, giống như có một tảng đá lớn đang đè nặng lên bọn họ. Ngay cả Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính ở đằng xa cũng không ngoại lệ. Bây giờ tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Tiêu Triệt.

" Hận ta sao? Tất cả đều do các ngươi tự chuốc lấy thôi! Nếu các ngươi chịu hy sinh nữ nhân kia, thì lúc này tất cả các ngươi không phải chờ chết như lúc này. Nữ nhân có gì tốt chứ? Tất cả nữ nhân đều có ham muốn, âm mưu đối với các ngươi. Ngươi nghĩ ả ta sẽ cảm kích hay tha tội cho sao? Nằm mơ! ". Tiêu Triệt vừa nói vừa đi đến chỗ của Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính.

" Chính nữ nhân của Lãnh gia các người đã ép Phong phải tự kết liễu đời mình, ta diệt toàn bộ Lãnh gia là điều phải làm! Ngươi còn sống bởi vì tên tự của ngươi giống như Phong, lúc này Phong đã sống lại, ngươi cũng không còn giá trị trên cõi đời này nữa "

" Khoan "

Ngay khi Tiêu Triệt chuẩn bị hạ thủ với Lãnh Phong thì Bạch Thiên Chính lại lên tiếng ngăn cản. Điều này khiến cho đám người Hàn Khiết Nam rất ngạc nhiên. Chẳng phải hắn rất ghét Lãnh Phong sao? Tại sao lại lên tiếng ngăn cản?

Bạch Thiên Chính gắng gượng đứng thẳng, đi từng bước đến chỗ của Tiêu Triệt. Tiêu Triệt tạm thời dừng tay lại, quay lại chờ đợi Bạch Thiên Chính sẽ làm gì.

" Hãy để ta giết hắn ". Bạch Thiên Chính nói.

" Ngươi vừa nói gì? ". Lão Hoàng Lân ngạc nhiên.

" Bạch Thiên Chính! Thật không ngờ ngươi lại dám phản bội lại lòng tin của Lãnh Phong ". Trần Thiên Vũ hét lên.

" Ta đã sớm cảnh cáo Lãnh huynh, nhưng huynh ấy vẫn lựa chọn tin tưởng ngươi. Bạch Thiên Chính, ngươi thật khiến ta thất vọng ". Lâm Vũ Hạo nói.

" Bạch Thiên Chính, ngươi nghĩ giết Lãnh Phong ngươi có thể có được Chi nhi sao? Đừng quên bọn ta vẫn còn ở đây! ". Hàn Khiết Nam tức giận nói.

" Chỉ cần giết chết các ngươi, nàng làm sao biết được chuyện ta đã làm? ". Bạch Thiên Chính khẳng định.

" Ngươi.... "

" Hahaha, quả không hổ là đồ đệ của ta. Bạch Thiên Chính, tất cả những đau khổ, dằn vặt, tự trách kia đều do ngươi diễn kịch phải không? "

" Vâng thưa sư phụ "

" Bạch Thiên Chính, quả thật là sai lầm khi tin ngươi! Cho dù ta có chết đi, Tiểu Chi chắc chắn sẽ không bao giờ thuộc về ngươi ". Lãnh Phong phẫn hận nói.

" Hối hận bây giờ đã quá trễ! Bạch Thiên Chính, mau cầm lấy thanh kiếm này kết liễu hắn đi, rồi ngươi vẫn sẽ là Thiếu chủ của Ma giáo "

Bạch Thiên Chính cố gắng đi từng bước đến chỗ Tiêu Triệt, nhận lấy thanh kiếm trên tay hắn sau đó đứng trước mặt Lãnh Phong nói.

" Ta chấp nhận lời yêu cầu của ngươi để khi Chi nhi tỉnh lại, nàng sẽ nhận ra là ta đã thay đổi. Tất cả những gì ta còn lại chỉ có Chi nhi, nếu nàng có hỏi, cái chết của các ngươi chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Muốn trách chỉ trách ngươi quá tin người, đừng nên trách ta vô tình "

Bạch Thiên Chính giơ thanh kiếm lên chuẩn bị ra tay với Lãnh Phong, Tiêu Triệt thấy cảnh đó liền xoay lưng lại cười lớn.

" Hahahahaha..... "

' Phập '

Chuyện vừa khiến cho tất cả ngạc nhiên. Ngay khi Tiêu Triệt vừa quay lưng lại Bạch Thiên Chính liền cố gắng dùng hết sức từ phía sau đâm vào người Tiêu Triệt, sau đó mạnh mẽ rút kiếm ra. Tiêu Triệt liền xoay người lại cho Bạch Thiên Chính một chưởng, lần này hắn đã dùng hết sức của mình.

Bạch Thiên Chính phun một ngụm máu sau đó cả người liền bị đánh bay về đằng xa, Tiêu Triệt đưa tay lên vết thương trên người cố gắng cầm máu. Vết kiếm của Bạch Thiên Chính rất gần với tim của Tiêu Triệt, lần tấn công này của Bạch Thiên Chính đã thành công.

Tiêu Triệt cố gắng cầm máu nhưng không thể, máu cứ từ vết thương của hắn chảy ra không ngừng.

" Không!!!!!! "

Một tiếng hét tuyệt vọng từ ngoài cửa khiến cho mọi người chú ý, chỉ thấy Ngô Phong mang bộ dáng hớt hải đang đứng trước cửa. Ngô Phong vội vã chạy đến bên người Tiêu Triệt, hốc mắt đã dần đỏ lên. Hoàng Dực cũng theo sau Ngô Phong chạy vào, thấy phe mình đang kiệt sức do dược liền cho mỗi người uống một viên thuốc để lấy lại sức lực, hiệu quả rất nhanh chóng.

" Chẳng phải huynh đã hứa là sẽ ở bên cạnh ta sao? Tại sao huynh lại bỏ ta mà đi đến đây chiến đấu một mình chứ? Tại sao huynh lại ngốc như vậy? ". Ngô Phong vừa khóc vừa cố gắng giúp Tiêu Triệt cầm máu.

" Phong, ngươi đừng khóc, ta sẽ đau lòng, tại sao ngươi lại biết ta đang ở đây? "

" Nếu không phải ta tỉnh lại sớm, không thì ta lại tiếp tục bị huynh chuốc mê dược rồi. Thuộc hạ của huynh quả thật trung thành, ta phải lấy cái chết ra dọa hắn nếu không ta cũng không thể đến đây. Huynh xấu lắm, huynh lừa ta, huynh xấu lắm ". Ngô Phong càng nói càng khóc to hơn.

Tiêu Triệt đau lòng xoa vết cắt nhỉ kế bên cổ của Ngô Phong, hắn lại làm cho Phong khóc thêm một lần nữa.

" Ngô Phong, đệ hãy đưa cho ta viên ngọc, ta phải thả linh hồn của Nguyệt nhi, thời gian không còn nhiều nữa ". Lão Hoàng Dực hướng Ngô Phong nói.

" Huynh nói thời gian không còn nhiều nghĩa là sao? Chẳng phải sau hai ngày Triệt sẽ thả linh hồn nàng ta ra sao? ". Ngô Phong mơ hồ hỏi.

" Đệ chỉ cần.... "

" Không được nói!!! "

Lão Hoàng Dực chưa kịp nói hết lời đã bị Tiêu Triệt. Vẻ mặt khuôn mặt Tiêu Triệt lúc này chính là hốt hoảng. Không! Chính là hoảng sợ, hắn sợ sau khi Phong biết sự thật sẽ chán ghét hắn vì đã lừa dối Phong. Một lời kia của Tiêu Triệt dường như là dùng hết sức để nói, máu từ vết thương cũng chảy ra nhiều hơn.

" Triệt, huynh đừng động, đừng động.... ". Ngô Phong khóc lóc nói.

" Xin lỗi sư huynh, nhưng chuyện này đệ nhất định phải nói cho Ngô Phong biết "

Lão Hoàng Lân sau khi lấy lại sức lực, liền hướng Tiêu Triệt xin lỗi, sau đó quay sang nhìn Ngô Phong nói rõ sự thật.

" Đệ chỉ cần ở bên cạnh viên ngọc trong một ngày là cơ thể đệ đã có thể sinh hoạt như một người còn sống. Còn về việc tại sal sư huynh nói là hai ngày, thì ta không biết "

Ngô Phong nghe thế liền chăm chú nhìn Tiêu Triệt, vẻ mặt không thể tin được.

" Nhị sư huynh... điều mà nhị sư huynh nói... là thật... đúng không? Triệt, huynh đã nói dối ta... phải không? Triệt, huynh nói gì đi chứ, huynh mau nói đi! Huynh không hề lừa gạt ta, phải không? "

" Phong, ta thật sự xin lỗi "

" Tại sao? Tại sao!? Chắc chắn huynh phải có lý do chứ. Tại sao? "

Ngô Phong càng nói nước mắt càng to hơn, Tiêu Triệt đau lòng dùng một tay kéo sát Ngô Phong ôm vào lòng, để cằm mình dựa lên đầu của Ngô Phong.

" Ta quả thật không hề muốn lừa dối ngươi. Từ sau khi ngươi và ta hiểu được lòng mình, ta biết ngươi luôn áy náy về việc không thể sinh hài tử cho ta. Mãi cho đến khi ngươi tự tử, ta liền điên cuồng tìm kiếm phương thức hồi sinh người chết sống lại, có một trang giấy ghi rằng nếu người được hồi sinh là nam nhân và ở cạnh viên ngọc hai ngày liền, người đó có thể sinh hài tử.

Phong, ta thật sự không muốn lừa dối ngươi một chút nào, nhưng ta biết đó là mong muốn của ngươi. Bọn họ sẽ tìm cách lấy lại viên ngọc để cứu nữ nhân kia, ta không còn cách nào khác ngoài việc lừa gạt ngươi, như thế ngươi mới có thể an toàn mà đạt được mong ước của mình "

" Ngốc lắm, huynh ngốc lắm. Huynh vì ta làm bao nhiêu chuyện vì ta, nhiêu đó đáng sao? Xấu lắm, huynh xấu lắm! Huynh lừa ta tự mình gánh vác mọi chuyện, tại sao? Làm như vậy chỉ khiến huynh mang thêm nhiều tội danh. Ta không cần! Ta không cần huynh giúp ta sinh được hài tử! Ta không cần huynh ta sống lại! Ta không cần! "

Ngô Phong nghe xong những lời đó liền ở trong lòng Tiêu Triệt khóc, nỗi dằn vặt trong lòng hắn lại càng tăng thêm. Chỉ vì mình mà Triệt phải mang trên mình một gắng nặng tội lỗi. Nhìn người trong lòng khóc đến thảm thương như vậy, Tiêu Triệt cảm thấy rất đau lòng.

" Phong, tất cả những gì ta làm, tất cả tội danh ta gánh trên vai, tất cả đều đáng giá. Bởi vì ta làm đều là vì ngươi, vì người mình yêu mà làm tất cả, cho dù phải mang bao nhiêu tội danh, tất cả đều đáng.

Phong, có lẽ lần này ta thật sự không thể vượt qua được cửa tử này rồi. Ngươi mau đi đi, thuộc hạ của ta sẽ đưa ngươi đến môt nơi an toàn. Ta đã để tinh dịch của bản thân vào một lọ, hãy sống bình an với hài tử của chúng ta. Cho dù chết đi, ta vẫn sẽ ở luôn ở bên ngươi và hài tử. Phong, đây là lần cuối cùng ta ra lệnh cho ngươi, hãy mau đi đi, ta xin ngươi "

Tiêu Triệt cố gắng khuyên nhủ Ngô Phong rời đi, nhưng người trong lòng vẫn một mực không chịu rời đi. Lão Hoàng Lân và Hoàng Dực thấy tình cảnh trước mắt tuy rất cảm động, nhưng thời gian đã không còn nhiều nữa. Vừa tiến lên một bước liền bị tên thuộc hạ của Tiêu Triệt ngăn cản.

" Ngô Phong, xin đệ hãy... "

Lão Hoàng Dực chưa kịp nói xong đã thấy một vật nhỏ tròn đang bay về phía mình. Lão theo bản năng bắt lấy, đó chính là viên ngọc mà mình đang cần.

" Hai huynh mau đem về sau đó thả linh hồn cô nương kia ra đi "

" Đa tạ đệ "

Đã có thứ mình cần, lão liền quay lại đưa cho Lãnh Phong viên ngọc.

" Tiểu tử, ngươi mau đem viên ngọc về, sau đó để lên trán Nguyệt nhi thì linh hồn con bé sẽ trở về. Còn về phần Bạch Thiêm Chính, lục phũ ngũ tạng của hắn tất cả đều đã bị đánh hỏng. Khi linh hồn Nguyệt nhi trở về con bé sẽ tỉnh lại ngay sau đó, nhưng thân thể vẫn chưa thể lấy lại sức lực ngay được, có lẽ nên để hắn gặp Nguyệt nhi lần cuối ". Lão Hoàng Dực đề nghị.

" Được, vậy ta sẽ trở về trước, còn lão? "

" Ta và sư huynh sẽ ở lại đây thêm một lát, ngươi mau trở về đi, chỉ còn lại một canh giờ nữa thôi "

Lãnh Phong vội vàng cất viên ngọc vào trong người sau đó trợ giúp Lâm Vũ Hạo và Trần Thiên Vũ đưa Bạch Thiên Chính trở về. Cả ba người đều cảm thấy Bạch Thiên Chính đã hoàn toàn trở thành một con người khác, không còn là con người ngạo mạn độc đoán như trước. Chỉ tiếc, lúc hắn nhận ra đã quá trễ, lúc này hắn chỉ còn lại những hơi thở đứt quãng.

Lão Hoàng Lân và Hoàng Dực muốn đi đến chỗ của Tiêu Triệt nhưng lại bị tên kia nất quyết ngăn cản.

" Bọn ta chỉ muốn vào xem tình hình của sư huynh, ngươi không cần phải đề phòng bọn ta như vậy "

" Không có lệnh của giáo chủ, không ai được lại gần "

Ở phía trên, sau khi Ngô Phong đưa viên ngọc cho lão Hoàng Dực, cả người liền bị Tiêu Triệt ôm chặt vào người. Lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy hắn đang rất tức giận.

" Tại sao ngươi lại đưa cho bọn họ? Chẳng lẽ tất cả những gì ta làm ngươi không cảm động sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn mang hài tử của chúng ta sao? Mạng sống của ta không còn dài nữa, Phong, chẳng lẽ ngươi không thể làm tgeo ý ta một lần cuối hay sao? "

" Ta biết huynh sắp phải rời khỏi ta, lời hứa huynh nói sẽ ở bên cạnh ta, huynh không thể làm được, huynh sẽ bỏ ta lại một mình. Cho dù có hài tử thì sao? Hài tử vẫn không thể thay thế vị trí của huynh trong lòng ta. Vì thế ta quyết định sẽ đi theo huynh, Triệt, ta biết làm vậy sẽ khiến cho tất cả những cố gắng của huynh trở nên vô nghĩa, nhưng vì huynh luôn là người phải đi theo ta, vậy lần này hãy để ta đi theo huynh ". Ngô Phong mỉm cười nhìn Tiêu Triệt.

" Ngươi nói ta ngu ngốc, trong khi ngươi mới là người ngu ngốc hơn ta "

Tiêu Triệt thở dài ôm chặt Ngô Phong vào lòng, dịu dàng hôn lên trán hắn.

" Để bọn họ đi lên đây ". Tiêu Triệt ra lệnh.

Rào cản cuối cùng đã không còn, lão Hoàng Lân và Hoàng Dực lập tức đi đến bên cạnh Tiêu Triệt và Ngô Phong.

" Sư huynh, sư đệ "

" Sư huynh, sư đệ "

Cả hai người đồng thanh nói, Tiêu Triệt đưa ánh mắt ý bảo hai người đi đến gần bọn họ.

" Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng ta tụ họp đông đủ sau bao nhiêu năm ". Tiêu Triệt cảm thán.

" Đúng là huynh đệ chúng ta đông đủ, nhưng tình huống này lại không hề vui vẻ cho mấy ". Lão Hoàng Dực buồn bực nói.

" Sư huynh, huynh vẫn có thể chữa trị được, huynh có muốn... "

" Không còn kịp nữa rồi, cho dù đệ có là Dược Vương cũng không thể cứu được ta, suy cho cùng ta chính là tội nhân. Ta có một chuyện muốn nhờ, hai đệ hãy giúp ta chăm sóc cho Phong thật tốt, đừng để đệ ấy làm chuyện dại dột "

" Ta không đồng ý! Có chết ta cũng phải đi theo huynh, chẳng lẽ huynh quên đã hứa với ta chuyện gì sao!? "

" Sư đệ, ta biết đệ không cam lòng nhưng mà... "

" Nhị sư huynh, tam sư huynh, Triệt, thật xin lỗi, ta không thể làm theo lời của các người. Nói đúng hơn là bây giờ đã quá trễ, độc vốn đã bắt đầu xâm nhập vào người đệ rồi ". Nói rồi Ngô Phong phun một ngụm máu đen ra.

" Phong, ngươi trúng độc lúc nào? ". Tiêu Triệt lo lắng hỏi.

Lão Hoàng Dực vội vàng tiến lên bắt mạch chi Ngô Phong, một lúc sau vẻ mặt của lão vô cùng ngạc nhiên.

" Sư huynh, đệ... đệ xin lỗi, Ngô Phong, đệ... đệ ấy chỉ còn lại rất ít thời gian, có lẽ huynh nên tranh thủ thời gian còn lại thôi "

" Không! Không thể nào! Phong, ai hạ độc ngươi? Là kẻ nào to gan dám tổn thương ngươi? ". Tiêu Triệt không thể tin hỏi.

" Triệt, là... là ta tự mình uống. Ta biết huynh chắc chắn sẽ không để cho ta đi với huynh, nên ta đành phải tự mình ra tay. Đồ trên người huynh, cất giấu ở đâu, công dụng ra sao, chẳng lẽ ta còn không biết sao?

Ta vốn mang theo để ép buộc đối phương, nhưng lúc này ta phải dùng cho chính mình. Triệt, huynh muốn trốn khỏi ta, chuyện đó không dễ đâu "

" Đồ ngốc "

Tiêu Triệt không thể làm gì khác ngoài ôm chặt Ngô Phong vào lòng, máu trên người hắn không ngừng chảy, bàn tay Ngô Phong dùng để cầm máu cũng dần thả lỏng.

" Từ lúc này ngươi sẽ trở thành Giáo chủ Ma giáo, ngươi hãy thay ta trông coi Ma giáo. Nếu chính đạo muốn tấn công, ngươi hãy tận lực chống trả, nếu không, cứ ẩn nhẫn đừng làm gì. Không thể quá nhượng bộ, ngươi hiểu ý ta chứ!? ". Tiêu Triệt hướng thuộc hạ của mình ra lệnh.

" Thuộc hạ tuân lệnh Giáo chủ "

" Còn hai đệ, hãy giúp ta làm một việc cuối cùng. Hãy chôn cất ta và Phong cùng một chỗ, đó là việc cuối cùng ta cầu xin hai đệ "

Lão Hoàng Lân và Hoàng Dực ở lại cho đến khi Tiêu Triệt và Ngô Phong không còn hơi thở, cả hai người vẫn ôm nhau cười hạnh phúc cho đến lúc chết. Sau khi an táng ổn thỏa, hai người mới lên đường trở về.

... ...... ...... ....

Lãnh Phong cố gắng trở về nhanh nhất có thể, hắn vội vàng chạy vào trong phòng của Hàn Nguyệt Chi, sau đó để viên ngọc lên trán nàng, một luồng ánh sang bao bọc lấy nàng. Một lúc sau, nàng chậm rãi tỉnh dậy, lúc này cả cơ thể của nàng rất là nặng nhọc, giống như đang bị một tảng đá kéo xuống.

" Phong... ". Nàng yếu ớt gọi.

" Tiểu Chi, nàng rốt cuộc cũng tỉnh lại ". Lãnh Phong vui mừng tiến đến đỡ nàng ngồi dậy.

" Nàng cảm thấy như thế nào? "

" Thân thể ta lúc này rất mệt mỏi, đã xảy ra chuyện gì vậy? "

" Ta sẽ kể cho nàng sau, lúc này có một người đang muốn gặp nàng "

" Là ai vậy? ". Hàn Nguyệt Chi mơ hồ hỏi.

Lãnh Phong bước ra mở cửa, sau đó cùng Hàn Khiết Nam đưa Bạch Thiên Chính vào. Lúc này cả người Bạch Thiên Chính không còn bao nhiêu sức lực, hắn liên tục thở dốc lấy từng ngụm khí.

" Ca ca, chuyện này là...? "

" Chi nhi, Bạch Thiên Chính vì cứu muội nên cùng Lãnh Phong xông vào Ma giáo. Hăn không còn nhiều thời gian nữa, nên huynh đưa hắn vào đây gặp muội lần cuối cùng ". Hàn Khiết Nam giải thích.

Lãnh Phong để Bạch Thiên Chính ngồi lên đối diện với Hàn Nguyệt Chi trên giường, hắn cố gắng nói những lời cuối cùng với nàng, nhưng điều đó rất khó khăn.

" Chi nhi, có lẽ... đây là lần... cuối cùng ta nói chuyện với nàng. Thì ra... tất cả nhũng vết thương của ta... đều do... sư phụ ta tự tạo ra. Ta biết, bản thân ta đã để lại cho nàng ấn tượng không tốt... nhưng... Khụ khụ khụ ". Hắn ho khan vài tiếng.

" Nhưng... ta đã không thể quay trở lại quá khứ... làm lại từ đầu. Vì thê, ta quyết định... dùng cái chết để chuộc lại lỗi lầm. Chi nhi, nàng có thể gọi ta... là Thiên Chính ca ca... như lúc trước, được... không? Đó chính là... yêu cầu... cuối cùng... của... ta "

Hàn Nguyệt Chi tuy vẫn mờ mịt không hiểu điều gì, nhưng nhìn thấy người trước mắt đang đứng trên bờ vực sinh tử, dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng. Ngay cả ca ca cùng Phong ở kế bên cũng dùng ánh mắt tiếc thương nhìn người trước mắt, nàng biết huynh ấy thực sự phải ra đi rồi.

" Thiên... Thiên Chính ca ca "

" Cảm ơn nàng, nếu... có kiếp sau, ta... hy vọng... mình sẽ là người... đem lại hạnh phúc... cho nàng. Bây giờ... ta phải đi... đền tội với phụ mẫu... và Vân Nhu... thôi "

Bạch Thiên Chính cố gắng vươn tay muốn chạm vào gò má đã có chút gầy của Hàn Nguyệt Chi, nhưng khi bàn tay gần chạm vào thì cả người Bạch Thiên Chính liền ngã vào trong lòng Hàn Nguyệt Chi. Nàng sững sờ một lúc, sau đó liền hốt hoảng bắt mạch cho hắn.

" Thiên... Thiên Chính ca ca, huynh... huynh mau tỉnh lại đi. Chẳng phải huynh muốn ta tha thứ cho huynh sao? Ta tha thứ, ta đã tha thứ cho huynh rồi, huynh không cần dùng cái chết để chuộc tội. Thiên Chính ca ca, huynh mau tỉnh dậy đi.... ". Hai dòng nước mắt của nàng không tự chủ mà liên tục chảy ra.

Hàn Nguyệt Chi ôm Bạch Thiên Chính vào lòng vừa khóc vừa nói. Nàng hối hận rồi. Nếu như nàng tha thứ cho huynh ấy sớm hơn, huynh ấy đã không phải ngày càng đi sâu vào con đường tội lỗi đó. Tất cả là lỗi của nàng!!!

Lãnh Phong tiến đến ôm lấy Hàn Nguyệt Chi đang nức nở khóc vào lòng, an ủi nàng, đồng thời cũng nhìn Bạch Thiên Chính đang nở nụ cười sau khi chết. Hàn Khiết Nam đưa xác của Bạch Thiên Chính đi an táng.

' Bạch Thiên Chính, ngươi đã chết như một anh hùng, không phải là một ma đầu của Ma giáo, hãy an nghỉ, hy vọng kiếp sau ngươi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn '. Lãnh Phong nghĩ.

--- -------- Một năm sau --- --------

Kể từ một năm sau khi Tiêu Triệt chết, Ma giáo không tiếp tục trả thù mà lại an phận không tranh chấp với chính phái. Lão Hoàng Lân và Hoàng Dực đã đau lòng vì cái chết của Tiêu Triệt và Ngô Phong một thời gian dài, hai người quyết định đi ngao du tứ hải để giải tỏa tâm trạng.

Chính giáo đã nhiều lần muốn đưa quân đi diệt Ma giáo, nhưng đều bị Lãnh Phong và hai lão Hoàng Lân, Hoàng Dực ngăn cản

Bạch Thiên Chính đã được miễn tội, và được an táng ở bên cạnh phụ mẫu mình. Tất cả người hầu và gia sản của Bạch gia đều được Hàn Minh thu mua, sau đó để cho người hầu Bạch gia làm việc ở Kiểm Vân sơn trang.

Phải nói trong suốt một năm đó, đối với Lãnh Phong là khoảng thời gian khổ ải nhất. Hàn Khiết Nam lấy lí do Nguyệt Ánh Nhi phải giúp Diệp Uyển trị bệnh nên không thể thành thân được, vì thế hắn và Hàn Nguyệt Chi vẫn không thể thành thân được.

Đau khổ hơn nữa là hắn phải chứng kiến mọi người xung quanh thành thân trước hắn. Vào tháng hai, hắn đưa Hàn Nguyệt Chi qua Kim Quốc dự đại hôn của Lâm Vũ Hạo và Vân Tiểu Niên. Tháng tư, hắn vào cung thay mặt phụ mẫu Ảnh Hồn trong ngày thành thân của hắn với Trần Y Nhiên.

Tuy hắn rất mừng vì thuộc hạ có thể kiếm được người chung sống với mình sau này, nhưng hắn chính là chủ tử a, đau khổ hơn là phải chứng kiến thuộc hạ thành thân trước mình.

Cho đến giữa tháng sáu, Diệp Uyển đã hoàn toàn nhớ lại mọi chuyện, Trần Thiên Vũ phải theo đuổi nàng hơn hai tháng, và sau hai tháng, một hỉ sự nữa lại được cử hành.

Rốt cuộc Lãnh Phong không thể chịu được nữa, hắn kiên quyết tìm Hàn Khiết Nam quyết đấu một trận. Nếu hắn thắng, Hàn Khiết Nam phải lập tức cử hành hôn lễ sau nửa tháng nữa. Mặc dù Hàn Khiết Nam đã cố gắng hết sức, nhưng kết quả hắn vẫn bại trận trước Lãnh Phong, Nguyệt Ánh Nhi sau trận đấu còn châm chọc hắn nữa chứ.

" Khiết Nam, chàng cũng nên để Chi nhi gả đi thôi, dù chàng cùng bá phụ không nỡ nhưng có người nào đó chờ không nổi nữa rồi. Với lại chàng muốn để thiếp chờ tới lúc nào nữa đây, Y Nhiên muội muội cùng Tiểu Niên tỷ tỷ đã có thai rồi, cả Diệp Uyển muội muội dường như đã có tin vui rồi "

Nghe lời đó, Hàn Khiết Nam không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận thành thân. Sau một năm ai oán, hiện tại lúc này vẻ mặt của Lãnh Phong không thể không nở nụ cười, bởi vì hôm nay chính là ngày vui của hắn với Hàn Nguyệt Chi.

" Nhất bái thiên địa "

" Nhị bái cao đường "

" Phu thê giao bái "

Sau ba lạy, Lãnh Phong ngay lập tức bế Hàn Nguyệt Chi vào tân phòng, nhưng sau đó lại bị Hàn Khiết Nam ép ra ngoài nhận rượu mừng của mọi người.

Hàn Nguyệt Chi ngồi trong tân phòng một mình, bản thân nàng ngẫm nghĩ lại những chuyện đã qua. Từ sau cái chết của Bạch Thiên Chính, nàng đã buồn rầu trong khoảng thời gian dài, nhưng bên cạnh nàng luôn có rất nhiều người quan tâm an ủi nàng.

Đang trong dòng suy nghĩ của mình, Hàn Nguyệt Chi cảm thấy có ai bế bổng nàng lên, đang muốn hét lên thì nàng lại nghe người đó nói.

" Tiểu Chi, là ta. Có một nơi ta muốn đưa nàng đi "

Lãnh Phong bế nàng sau đó vận hết khinh công bay ra khỏi Kiểm Vân sơn trang. Một lúc sau, hắn đáp xuống phía trước một cánh rừng, sau đó cất bước đi sâu vào bên trong.

" Tiểu Chi, chúng ta uống rượu giao bôi thôi ". Hắn tháo hỉ khăn trên đầu nàng xuống nói.

Sau khi uống xong rượu giao bôi, Hàn Nguyệt Chi mới để ý cảnh vật xung quanh. Xung quanh nàng trồng rất nhiều cây đào và trúc xen kẽ nhau, nơi nàng đang đứng hình như chính là ở giữa một tòa nhà lớn.

" Phong, nơi đây là...? "

" Đây chính là tổ ấm của riêng chúng ta, đích thân ta đã tự tay xây nên tất cả, nơi đây không ai biết cả "

" Chứ không phải chàng không muốn ở cùng ca ca và phụ thân ta sao!? "

" Đương nhiên là không! Ta không muốn có nhiều người tranh giành nàng với ta "

Nói rồi Lãnh Phong bế Hàn Nguyệt Chi đi vào tân phòng, một lúc sau ở bên trong liền phát ra vài tiếng rên rỉ ám muội.

Còn ở Kiểm Vân sơn trang......

" Tên họ Lãnh khốn khiếp ". Hàn Khiết Nam rống to.

Thật đáng hận, hắn đang muốn vào náo động phòng để Chi nhi không bị con sói kia ăn hết, không ngờ vừa bước vào tân phòng người không thấy đâu, chỉ có một mẩu giấy.

' Ta đưa Tiểu Chi đi nơi khác động phòng, đó sẽ là ngôi nhà mới của nàng. Đừng lo, ta sẽ "thường xuyên" đưa nàng về thăm các ngươi '

" Phụ thân, chúng ta phải đưa Chi nhi về, không thể để con bé ở riêng với tên kia được ". Hàn Khiết Nam hướng Hàn Minh nói.

" Được, chúng ta đi "

" Không được! ". Nguyệt Ánh Nhi ngăn cản hai người đang quá kích động lại.

" Tại sao chứ? Ánh Nhi, nàng để ta đi đi, ta nhất định phải đưa Chi nhi về "

" Chàng mà đi thì đừng gặp thiếp nữa! Chi nhi có cuộc sống của riêng mình, không thể ở đây với chàng cùng phụ thân mãi "

" Nhưng... "

" Chàng còn nói nữa thiếp lập tức đi, hài tử trong bụng thiếp sẽ tự mình nuôi "

" Ta... ta... Haiz, thôi được rồi ". Hàn Khiết Nam chán nản nói.

Nguyệt Ánh Nhi buồn cười đưa Hàn Khiết Nam trở về phòng. Chi nhi, muội hãy sống thật hạnh phúc, Kiểm Vân sơn trang sẽ luôn nhà nhà của muội.

Đêm, còn rất dài.......

Hoàn chính văn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK