Mục lục
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều cộng thêm buổi tối, Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu cấm dục hơn một tháng làm tới không thể xuống giường được, hôm sau chân vẫn còn run run nè, người nào đó còn cấm hắn dùng linh thủy cho đỡ mệt.

Tiền mất tật mạng, sau khi giao ra linh đan cao cấp đã luyện được lúc trước, Du Tiểu Mặc cảm thấy thật đau đớn, hắn cảm giác mình giống một kẻ coi tiền như rác, lại còn có thể chất M, sau khi bị giày vò xong còn phải đưa ít tiền cho người ta, đúng là càng ngày càng bệnh!

Lăng Tiêu đã hạ quyết tâm phải đưa Tiểu Hắc, Tiểu Cầu và Mao Cầu đi.

Về phần Thôn Kim thú và Miêu Cầu, tình huống của Thôn Kim thú hơi đặc biệt chỉ có thể giữ bên cạnh, Miêu Cầu thì phải che lấp dung mạo cho Du Tiểu Mặc, nên không thể đi.

Cách một ngày, Du Tiểu Mặc vẫn chưa gặp được chúng, tính cả Xà Cầu, sau khi thương thế đỡ được một nửa cũng bị Lăng Tiêu đuổi đi.

Mặc dù thực lực của Xà Cầu không tệ, nhưng với tốc độ của Du Tiểu Mặc, khả năng nó bị bỏ lại rất cao, cho nên nó không hề có ý kiến, bởi vì làm gì có ai muốn bị Lăng Tiêu chỉ vào mũi nói —— Ngươi còn có mặt mũi làm yêu thú hả? Yêu thú cũng có tôn nghiêm đó.

Về sau, Vũ Thành tới thăm hắn.

Hình như tiểu tử này đã hạ quyết tâm phải kết giao với hắn, hai lão giả kia cũng không phản đối, tuy rằn rất có thể liên quan tới Lăng Tiêu, nhưng cách nói chuyện của Vũ Thành rất thẳng thắn.

Du Tiểu Mặc không ưa thích mấy kiểu nói chuyện như trong bông có giấu kim, như Lăng Tiêu nói thì, chỉ số thông minh không đủ để dùng, cho nên không đấu trí với đối phương được, cứ kết bạn với mấy người thẳng thắn y sẽ yên tâm hơn, nói không chừng khi biết chỉ số thông minh của đối phương còn thấp hơn mình sẽ sinh ra chút cảm giác ưu việt ấy chứ.

Du Tiểu Mặc rất rất muốn nói một câu —— Ưu việt cái đầu anh á!

Từ giờ tới lần khiêu chiến sau còn một tháng nữa, Du Tiểu Mặc không vội quay về Tiêu Dao Viện ngay, hơn nữa họ còn phải đợi tin tức từ Hùng Tiếu, trận đại chiến với Diều Hâu phát sinh vào hai ngày trước, chắc chắn Thương Minh đã hay tin.

Du Tiểu Mặc không ngờ, Thương Minh không chỉ biết, mà còn phục chế hình ảnh Lăng Tiêu và Diều Hâu chiến đấu vào trong ngọc giản, bây giờ đang buôn bán khắp nơi luôn nè, còn trận chiến giữa hắn và Độc Nhãn mặt sẹo hả, đương nhiên là bị Lăng Tiêu và Diều Hâu chèn ép tới không còn chút tia sáng le lói luôn.

Bây giờ, rất nhiều người đều cùng bàn tán về một sự kiện.

Du An Thái và Diều Hâu đều bị Lăng Tiêu đạp khỏi Thập Thần Bảng, chắc chắn y cũng chiếm luôn một trong hai vị trí đó, nhưng vẫn còn thiếu một vị trí, nếu không có nhân vật mới khác xuất hiện để bổ sung, vậy thì đành phải chọn một trong hai người kia thôi.

Chuyện này cũng làm khó Thương Minh, bởi vì hình như thực lực của hai người ngang nhau.

Lúc này, tất cả mọi người không ngờ được, đúng là không lâu về sau, thật sự xuất hiện thêm một người mới dồn hai vị lão tướng xuống khỏi Thập Thần Bảng.

Du Tiểu Mặc ở lại tửu lâu Song Ngư ba ngày, hắn cũng không rỗi rãi, linh đan cao cấp luyện được lúc trước đã bị Lăng Tiêu ăn sạch, hình như dạ dày tên này còn lớn hơn trước nữa.

Hắn nhớ trước kia sư phụ Đoàn Kỳ Thiên đã cho hắn một viên linh đan cao cấp làm lễ gặp mặt, lúc ấy Lăng Tiêu còn làm bộ kia mà, bây giờ thì hay rồi, nhai một viên linh đan cấp mười như nhai đậu phộng, thật nghi ngờ liệu có phải tu vi của y đã tinh tiến rồi hay không.

Mấy ngày nay, Du Tiểu Mặc biết được đám Kiều Vô Tinh cũng tới tìm hắn, chỉ là khi ấy hắn đang bận luyện đan, tinh thần tập trung cao độ, cho nên không để ý tới sự có mặt của họ, mấy người ngồi một lát liền bị Lăng Tiêu đuổi đi.

Vào một buổi chiều đẹp trời, cuối cùng thì họ cũng đợi được người mà Hùng Tiếu phái tới, đó là một nam tử bộ dạng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tên Vu Bộ.

Vu Bộ là sư đệ của Hùng Tiếu, đứng thứ ba mươi mốt, mặc dù hơi áp chót, cũng không phải là người có thiên phú tốt nhất, nhưng đồ đệ của minh chủ Thương Minh, làm gì có ai không tài trí hơn người.

Lần này, Hùng Tiếu cố ý nhờ sư đệ của mình tới truyền tin tức, cũng đủ để thấy y không hề qua loa cho xong, còn rất coi trọng việc này.

Vu Bộ lấy ra một viên ngọc giản, đưa cho hai người: “Đây là ngọc giản Hùng sư ca nhờ ta giao cho hai vị, tin tức các ngươi muốn đều ở bên trong.”

Người nhận ngọc giản là Lăng Tiêu, y tùy ý liếc qua, không khỏi nhíu mày, bên trên ngọc giản không có cấm chế, nói cách khác ai muốn cũng có thể xem được.

Có vẻ Vu Bộ cũng hiểu nghi ngờ của y, liền giải thích: “Xin hai vị yên tâm, không hạ cấm chế là bởi vì huynh đệ chúng ta tín nhiệm lẫn nhau, nhưng ta có thể cam đoan, sau khi ngọc giản nằm trong tay ta không có ai xem qua, đương nhiên cũng bao gồm cả chính ta.”

“Xem ra tình cảm giữa sư huynh đệ các ngươi không tệ.”

Vu Bộ cười cười, “Đúng rồi, Hùng sư ca còn nhờ ta gửi cho các ngươi một vật, huynh ấy nói chắc các ngươi rất cần.” Nói xong hắn lấy ra một tấm phù ngọc màu xanh lam.

“Đây là gì?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi.

Vu Bộ nói: “Là không gian phù.”

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nói: “Chỉ có cường giả Thánh cảnh mới luyện chế được không gian phù, phân thành ba cấp, có thể tùy ý xuyên qua từng không gian, giống như chúng ta dùng không gian truyền tống để đi từ thành Trung Tâm tới Nam Lục cần hơn một tháng, nhưng dùng không gian phủ chỉ mất gần một ngày.”

Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lập lòe, trong đầu chỉ còn lại mấy chữ ‘gần một ngày’.

Lăng Tiêu không mất lý trí như hắn, cầm không gian phù, hỏi: “Hùng Tiếu bảo ngươi mang thứ này cho chúng ta, chắc không phải cho không, đúng chứ?”

Vu Bộ mỉm cười, “Đúng vậy, không gian phù này không phải tặng không, Thương Minh không mua bán lỗ vốn, nhưng nể tình hai vị là người quen, tại hạ sẽ giảm giá cho hai vị.”

Du Tiểu Mặc thiệt tình cảm thấy, mấy người trong Thương Minh phát huy bản chất gian thương vô cùng tinh tế, giao tin tức thì thôi đi, còn tiện thể chào hàng luôn, đúng là một giây cũng muốn lợi nhuận.

Có điều không gian phù rất quý, bình thường cũng không cần dùng linh tinh để trao đổi.

Lần trước đã đáp ứng với Hùng Tiếu dùng hai mươi khối băng điêu làm thù lao, trừ đi mười khối còn nợ Hùng Tiếu, hắn còn thừa lại chín khối băng điêu, Du Tiểu Mặc dứt khoát đưa toàn bộ băng điêu cho Vu Bộ, sau đó đổi được hai miếng không gian phù cấp thấp.

Vu Bộ đã nghe Hùng sư ca nói qua, không ngờ Du Tiểu Mặc vẫn còn có nhiều băng điêu tới vậy, linh thủy có độ tinh khiết xấp xỉ 100% rất hiếm, dùng hai miếng không gian phù cấp thấp để trao đổi rất lời.

Sau khi giao dịch, Vũ Bộ lấy một tấm thiếp màu vàng đen trong túi trữ vật ra, đưa cho họ.

Du Tiểu Mặc nhận lấy, phát hiện đó là một tấm thiếp mời.

Vu Bộ giải thích: “Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của tiểu sư đệ, tấm thiếp này là thiếp mời của Thương Minh, rất hân hạnh được đón tiếp hai vị tới tham gia.”

Du Tiểu Mặc nghĩ thầm dù sao cũng tiện đường, liền đáp ứng.

Tiễn Vu Bộ đi, bọn họ không xem nội dung trong ngọc giản ngay mà thu dọn đồ đạc quay về Tiêu Dao Viện, xa cách năm sáu ngày, thanh danh của Du Tiểu Mặc còn vang dội hơn lúc trước, địa điểm xảy ra cuộc chiến kia cách Tiêu Dao Viện không xa lắm, vừa xảy ra là họ đã biết ngay.

Còn cả Lăng Tiêu nữa, đến bây giờ họ mới biết, nam nhân thường thường đi theo Du Tiểu Mặc lại là một cường giả Thần cảnh đỉnh phong, đây chính là sự tồn tại đứng đầu đại lục Thông Thiên đó.

Theo lời Nhan Huy kể lại, người phản ứng kịch liệt nhất chính là An Kiều.

An Kiều có thù oán với Du Tiểu Mặc, đây là sự thật mà rất nhiều người biết, đại khái là sợ Du Tiểu Mặc sẽ tìm tới cửa, một ngày trước khi họ quay về Tiêu Dao Viện, hắn đã bỏ chạy về Đan Sư Công Hội rồi.

Sau khi trở lại Tiêu Dao Viện, chuyện đầu tiên Du Tiểu Mặc chạy tới làm là xin hủy bỏ tên mình, bởi vì không xác định được sẽ ở lại Nam Lục bao lâu, cho nên để tránh việc ngoài ý muốn, hoặc không làm, còn đã làm thì làm cho xong, chỉ là gặp phải chút trở ngại.

“Ngài nói gì, còn phải nộp một điểm tích lũy?”

“Đúng vậy.” Nam chấp sự bình tĩnh nói.

Du Tiểu Mặc cảm giác mình bị lừa gạt, “Lần trước ta có hỏi một người khác, bà ấy không nói cần nộp điểm.”

Nam chấp sự đáp: “Chưa nói không có nghĩa là không có.”

Du Tiểu Mặc muốn thổ huyết, đúng là lừa đảo.

Bởi vì mỗi ba tháng mới tổ chức khiêu chiến đấu một lần, cho nên điểm tích lũy cực kỳ quan trọng với mỗi người, nếu dùng hết sẽ phải chờ thêm ba tháng nữa, đồng nghĩa với việc lãng phí ba tháng, cho nên nếu không cần thiết, chẳng ai lại đi lãng phí điểm tích lũy.

Du Tiểu Mặc cũng không muốn, hắn còn có hai điểm à, hắn muốn tới Ngự Thú thất lần nữa, còn phải tới Minh Tưởng thất xem sao, nếu tốn ở đây, đợi trở về hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

“Nếu như ta không hủy bỏ tên mình, đến lúc ấy có người khiêu chiến ta, ta lại không tham gia thi đấu, cũng không khiêu chiến người khác, sẽ có hậu quả gì?”

“Hậu quả chính là thua, thua phải lùi xuống một tầng.”

“Có vậy thôi?”

“Đúng!”

Du Tiểu Mặc nở nụ cười, không phải ba tầng thôi sao, đợi về hắn lại đánh lên là được, thế này tốt hơn việc tiêu tốn một điểm tích lũy nhiều lắm, vì vậy hắn bỏ ý định xóa tên, đợi lúc hắn chuẩn bị nói ‘Bye bye’ với nam chấp sự, người nọ đột nhiên ném ra một câu làm toàn thân hắn sượng ngắt.

“Nhưng phải dùng một trong ba lượt khiêu chiến, nếu không tuân theo quy định, sẽ bị trừ một điểm.”

Du Tiểu Mặc: “… Lần sau có thể nói sớm hơn một chút không?”

“Có thể.”

Đáng tiếc là không có lần sau rồi.

Năm phút sau, Du Tiểu Mặc cực kỳ oán niệm cầm tấm thẻ chỉ còn một điểm tích lũy đi ra khỏi nơi ghi danh, cái thứ lừa đảo, rõ ràng không cho người ta đường sống, còn cho là mình thông minh tự tìm được đường tắt, kết quả rẽ rồi mới thấy còn có một cái hố lừa đảo đang đợi hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK