Mục lục
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung điện của Bạch Hổ không nguy hiểm như Du Tiểu Mặc tưởng tượng, bề ngoài thì hoa lệ thật, nhưng thực tế lại keo kiệt tới không còn gì để nói, đại điện trống rỗng, cũng chỉ có mấy cây cột và trần nhà được khảm nạm bảo thạch đẹp mắt, có thể nói là cả nhà chỉ có bốn bức tường.

Du Tiểu Mặc cầm bản đồ nhìn tới nhìn lui, cuối cùng xác định nó đúng là bản đồ cung điện, bên trên không ghi rõ chỗ nào có bảo bối, chỉ có mấy nét vẽ kì quái, nét vẽ được chia làm ba loại đỏ, vàng và lam, ngoằn ngoèo vòng vèo như mê cung.

“Thế này thì phải làm sao để tìm bây giờ?”

Du Tiểu Mặc cảm thấy có bản đồ cũng như không.

Mà điều khiến hắn tức giận nhất là, hắn có tổng cộng hai tấm bản đồ, kết quả là cả hai tấm đều có vấn đề, chẳng lẽ cái gọi là bản đồ không phải nên dẫn hắn đến thẳng địa điểm cần tìm, rồi để hắn nhẹ nhàng tìm được kho báu sao?

Vì sao thứ gì trên tay hắn cũng giết chết cả đống tế bào não của hắn thế này, biết rõ chỉ số thông minh của hắn âm hai số rồi mà còn đòi thử thách hắn sao, ông trời thật không có mắt!

Lăng Tiêu nói: “Bạch Hổ là một tên rất lười.”

“Cho nên hắn cũng lười vẽ bản đồ à?” Du Tiểu Mặc nghiến răng nghiến lợi.

Lăng Tiêu bật cười: “Bạch Hổ là một truyền thuyết, ngay cả Tứ Linh cũng ít khi gặp được hắn, đến cùng không ai biết suy nghĩ của hắn thế nào, nếu hắn giống như Tứ Linh, khai chi tán diệp cho Bạch Hổ tộc, thì bây giờ Bạch Hổ tộc đã giống như Tứ Linh, trở thành một trong những chủng tộc mạnh mẽ nhất đại lục Thông Thiên bây giờ.”

Du Tiểu Mặc cảm thấy Bạch Hổ tộc không phát triển được nhất định là do Bạch Hổ quá lười, ngay cả đời sau mà cũng lười sinh, vậy thì mấy việc như thu thập bảo bối chắc cũng lười nốt, bảo sao cả cung điện chẳng có thứ gì.

“Đừng bảo là anh định nói cho em biết lần này chúng ta đi không một chuyến nha?”

“Chưa hẳn.” Lăng Tiêu đẩy cánh cửa lớn của một căn phòng ra, đứng ở cửa nhìn thoáng vào bên trong, quả nhiên cũng không có thứ gì ngoài bốn bức tường, y lập tức đi tới mục tiêu kế tiếp.

Du Tiểu Mặc vội vàng chạy theo, “Anh nói chưa hẳn là có ý gì?”

Lăng Tiêu không trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn, chỉ hỏi ngược lại: “Em biết vì sao Bạch Hổ lại ngủ say quanh năm ở đây không?”

Du Tiểu Mặc suy tư một lát, “Vì hắn thích nước?”

Lăng Tiêu cho hắn một ánh mắt khen ngợi.

Du Tiểu Mặc cảm thấy lâng lâng quá chừng nè, hắn bắt đầu cân nhắc liệu có nên thương lượng với Lăng Tiêu sau này hãy đổi chỉ số thông minh âm hai số của hắn thành âm một số không.

Lăng Tiêu nói tiếp: “Bạch Hổ thích nước, cho nên mặc dù hắn lười, nhưng sẽ không bạc đãi bản thân.”

Du Tiểu Mặc gật đầu, thực ra có thể nhìn ra từ tòa cung điện này, bề ngoài được chế tạo cực kỳ hoa lệ, nhưng bên trong lại có mỗi bốn bức tường, chứng tỏ Bạch Hổ chỉ muốn một cái ổ thoải mái thôi.

“Nói tới nước, em có thể nghĩ đến cái gì?” Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.

Du Tiểu Mặc vỗ vỗ đầu, do dự hai giây, “Ây… Khát nước?”

Nét mặt Lăng Tiêu lập tức trở nên rất vi diệu.

Du Tiểu Mặc kiên quyết không thừa nhận những gì nét mặt tên kia truyền đạt là ‘Vừa khen ngợi em xong, chỉ số thông minh lại thụt lùi’, đột nhiên hỏi hắn câu này, sao mà hắn đoán được chớ.

Lăng Tiêu hoàn toàn không trông cậy Du Tiểu Mặc có thể hiểu ý mình, bình tĩnh trần thuật: “Thủy là một trong ngũ hành…”

“A… A!” Du Tiểu Mặc vội vàng kêu lên cắt ngang lời y, hưng phấn nói: “Em biết rồi, là nguyên tố chi tâm Thủy, em đoán đúng không?”

“Cái ta muốn nói đúng là nguyên tố chi tâm Thủy, so với Mộc thì nguyên tố chi tâm Thủy rất khó tìm, tương truyền, nguyên tố chi tâm Thủy gắn liền với bá chủ đại dương ở Đông Châu, nhưng Bạch Hổ thích nước, vì vậy hắn trộm nguyên tố chi tâm đi, có điều rất ít người biết được chuyện này.”

“Thế làm sao anh lại biết?”

“Mấy việc thế này, không nên hỏi quá kĩ.”

“Ồ…”

Trong lúc hai người bắt đầu tìm nguyên tố chi tâm Thủy, một đám người lần lượt chạy tới hẻm núi đen kia, đừng nhìn Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tìm được cửa vào dễ dàng, trên thực tế nếu không có tấm bản đồ làm chìa khóa, dù bọn họ có ở lại trong hẻm núi cả trăm năm cũng chưa chắc đã tìm được.

Cái khe kia có vẻ dễ tìm, nhưng Hắc Tri Chu đã tìm dưới đáy vực lâu rồi, vậy mà chưa bao giờ phát hiện ra khe nứt kia, cho nên sau khi cả đám nhìn thấy chỗ bị Lăng Tiêu phá vỡ, trong lòng đều giật mình, giật mình qua đi, đương nhiên là lập tức chui vào.

Đất đá vụn nói rõ rằng đã có người vào trước, nếu như người này là Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu mua được tấm bản đồ trên đấu giá hội, chỉ sợ lần này hai người sẽ thấy được bảo bối.

Hắc Tri Chu đi vào, bộ lạc Thủy Tây cũng cảm thấy hẻm núi đen này rất đáng ngờ, sau khi thăm dò xung quanh lập tức nhảy xuống dưới, không lâu sau, Hạ Âm cũng tới đây.

Hạ Âm không hiểu rõ về hẻm núi đen này, nàng cũng không biết dưới đáy vực có cung điện của Bạch Hổ, nhưng nàng nghe Ngưu Từ Dương kể lại Du Tiểu Mặc đã đánh nhau với hắc y nhân ở đây, trực giác nói cho nàng biết hẻm núi này có vấn đề, cho nên liền dẫn người tới.

“Thánh nữ, ở đây có một dấu chân.”

Tiểu Thu phát hiện có một dấu chân được để lại không lâu ở phụ cận hẻm núi, xung quanh hẻm núi đều là nham thạch, không dễ để lại dấu chân, có lẽ giày của đối phương đã dẫm lên bùn xốp trước rồi mới in lại ở đây.

Lúc này Hạ Âm cũng nhảy xuống đáy cốc.

Nhưng họ đều không ngờ rằng, cuối cùng vẫn sẽ bị một lớp kết giới chắn bên ngoài. Không có chìa khóa, trừ phi phá vỡ kết giới nếu không ai cũng bị chặn ở bên ngoài.

Hạ Âm cũng phát hiện ra cung điện dưới nước, nhưng đợi nàng chạy tới gần đã thấy hai phe đang giằng co, cứ tưởng mình tàng hình sẽ không bị ai phát hiện, nào ngờ một gã mặc áo choàng đen đột nhiên lên tiếng, tiện thể nói ra tên nàng.

“Thánh nữ Hạ Âm, sao đã đến mà không ra gặp nhau?”

Hạ Âm mang theo ba thị nữ chạy tới, ánh mắt không rơi vào gã áo choàng đen đã nói toạc ra thân phận của mình, mà nhìn về phía nam nhân đang đối đầu với họ, người cầm đầu của bộ lạc Thủy Tây, khẽ cười.

“Hai năm không gặp, tu vi của Phục tiên sinh càng ngày càng tinh tiến, tốc độ này làm Hạ Âm cảm thấy không bằng…”

“Thánh nữ nói đùa, trước mặt ngài, chút thực lực của ta có đáng là bao.” Nam nhân bị Hạ Âm nhìn chằm chằm vẫn trả lời bằng vẻ mặt vô cảm, nói ra mấy câu bằng giọng đều đều khách sáo, có lẽ từ nhỏ hắn đã là người lãnh đạm cũng nên.

Hạ Âm không thèm để ý, nàng đã sớm nghe nói tới việc bộ lạc Thủy Tây bỗng xuất hiên hai quý nhân một ôn một lãnh, không biết gặp cơ duyên gì, tu vi của hai người ngày càng tăng mạnh, đã thế còn giúp đỡ bộ lạc Thủy Tây vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn, bây giờ nghiễm nhiên được người của bộ lạc Thủy Tây coi như lãnh tụ tinh thần.

Mím môi cười, lúc này Hạ Âm mới nhìn về phía gã áo choàng đen kia, “Hắc Tri Chu thần bí thật đấy, không biết cấp bậc của các hạ trong Hắc Tri Chu là gì?”

Áo choàng đen im lặng hai giây, đột nhiên phát ra tiếng cường khằng khặc, “Thánh nữ đúng là không giống với người thường, thậm chí ngay cả những chuyện như vậy cũng biết, bội phục bội phục, nếu thánh nữ đã muốn biết, vậy nói cho thánh nữ cũng được, tại hạ bất tài, chỉ ở cấp Thiên.”

Hắc Tri Chu có tổng cộng ba cấp bậc là Nhân, Địa và Thiên, cấp Nhân thấp nhất, cấp Thiên cao nhân, được phân kia theo thực lực, mấy gã hắc y nhân bị Du Tiểu Mặc giết chết chính là cấp Nhân, thực lực của chúng khoảng chừng Thần cảnh một hai sao, cũng có khả năng là Đế cảnh.

Cấp Địa là Thần cảnh ba đến bảy sao, cấp Thiên thì quá dữ dội, mỗi người ở cấp Thiên đều là cường giả Thánh cảnh, không phân biệt số sao, bởi vậy có lẽ gã áo choàng đen này chỉ là Thánh cảnh một đến hai sao mà thôi, không cần lo lắng.

Nghe gã nói cấp Thiên, Hạ Âm nheo mắt.

Nàng đã từng nghe nói về thế lực Hắc Tri Chu này, tùy tùy tiện tiện phái cường giả cấp Thiên, có thể thấy cung điện trong kết giới này không hề đơn giản, lần này nàng đi không uổng công rồi.

“Nếu thánh nữ đã cảm thấy hứng thú với những thứ trong cung điện, không biết thánh nữ có hứng thú liên thủ với ta để phá hủy kết giới không, còn những thứ trong cung điện, ta nguyện chia đều với thánh nữ.” Lúc này gã áo choàng đen bắt đầu chìa cành ôliu về phía Hạ Âm.

“Chỉ có chúng ta?” Hạ Âm đưa mắt nhìn người của bộ lạc Thủy Tây, trong mắt lóe lên một tia tinh quang.

Gã áo choàng đen cường ha ha, “Chỉ có cường giả mới có tư cách lấy được thứ tốt.”

Không thể nghi ngờ về thực lực của Hạ Âm, mặc dù gã cũng là cường giả Thánh cảnh, nhưng nếu phải đấu với Hạ Âm, tỷ lệ thắng của gã không cao hơn bốn phần, huống hồ dùng sức của mấy người họ vẫn không thể phá nổi kết giới, mời Hạ Âm là chuyện nên làm.

Về phần bộ lạc Thủy Tây, trong ba bộ lạc lớn ở Đông Châu thì sự tồn lại của họ luôn đứng cuối cùng, đương nhiên Hắc Tri Chu không để vào mắt, có điều gã không để vào mắt không có nghĩa là bộ lạc Thủy Tây sẽ thỏa hiệp.

“Các hạ lớn lối thật đấy!”

Lão giả đứng phía sau nam tử họ Phục đột nhiên đi ra, đồng thời cởi mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt già nua.

“Mặc Sĩ Tây Nguyên?” Gã áo choàng đen lập tức kinh hô một tiếng.

Trong mắt Hạ Âm cũng lộ ra vẻ khó tin.

Mặc Sĩ Tây Nguyên là người mạnh nhất bộ lạc Thủy Tây, lão không phải là một đan sư, nhưng thân là cường giả uy tín lâu năm, đồng thời cũng là tù trưởng của bộ lạc Thủy Tây. Trước kia Mặc Sĩ Tây Nguyên rất ít khi rời khỏi bộ lạc, dù sao không ít người đang nhằm vào bộ lạc Thủy Tây, đấu giá hội lần trước của Hắc Tri Chu, Mặc Sĩ Tây Nguyên cũng chưa từng xuất hiện.

Vậy mà bây giờ lại đích thân có mặt ở nơi này, có thể thấy lão rất xem trọng thứ được cất giấu trong cung điện của Bạch Hổ, thậm chí là quyết tâm phải có được nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK