Mục lục
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thực ra thì chuyện này nói ra rất dài dòng…”

“Vậy nói ngắn gọn thôi.”

“Chuyện là thế này… Thật ra ta cũng không biết.”

Du Tiểu Mặc lập tức nheo mắt lại, đẩy y ra, nâng chân lên đạp một cái, biểu lộ dữ dằn: “Đến cùng thì anh có nói không, không biết lòng hiếu kỳ có thể giết chết người sao?”

Lăng Tiêu điều chỉnh tư thế, ấp úng nói: “Ta thật sự không biết… Nhưng có thể đoán ra một chút chân tướng…” Ngay thời điểm ai kia sắp nổi bão, y lại bổ sung thêm một câu.

“Cho nên chân tướng là?”

“Huyết mạch Kim Long trên người ta hẳn là được truyền thừa từ cha ta, chỉ có điều huyết mạch đã trải qua rất nhiều thế hệ, cho nên đến đời ta trở nên vô cùng mỏng manh, khác với huyết mạch của Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc, phải nhờ có long huyết mới kích phát được.”

Về chuyện này, vị thân tín của cha y cũng chưa nói cho y biết, hoặc giả, chính ông cũng không biết.

“Vì sao không phải là phía mẹ anh?”

Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, nói dễ nghe thì là con lai, nói khó nghe chút thì là tạp giao.

Lăng Tiêu chậc một tiếng, “Yêu Hoàng tộc khác Kỳ Lân tộc, Yêu Hoàng tộc cũng như Long tộc, ngoại trừ viễn cổ Yêu Hoàng cao quý nhất, còn có một vài loại yêu thú còn lưu lại huyết mạch của phượng hoàng, ví dụ như Ngũ Thải điểu của Khâu Nhiễm, cho nên Yêu Hoàng tộc rất chú trọng tới huyết mạch tinh khiết.”

“Thời điểm ra đời, mỗi tộc nhân của Yêu Hoàng tộc đều phải trải qua vài nghi lễ, dùng để kiểm tra tư chất và độ tinh khiết trong huyết mạch của họ, mẫu thân của ta vừa sinh ra đã trở thành thánh nữ của Yêu Hoàng tộc, nghi lễ kiểm tra còn nghiêm khắc hơn những tộc nhân khác, nếu trên người bà có huyết mạch của Long Tộc, chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay.”

“Vậy lần này xem như là lỡ tay ăn may hả?” Du Tiểu Mặc đảo mắt một vòng, mừng thầm nói: “Thế thì anh phải cám ơn em đấy, nếu không nhờ có em lẻn vào phủ thành chủ trộm long huyết, thì anh làm gì có long huyết để kích phát huyết mạch Kim Long đây.”

“Cho nên?” Lăng Tiêu nheo mắt lại.

Du Tiểu Mặc vội ho một tiếng, “Cho nên là chúng ta không cần phải… Làm cái gì đó, có thể dùng công chuộc tội ha.”

“À.” Lăng Tiêu phát ra âm thanh như bỗng dưng tỉnh ngộ, “Cũng được thôi, nhưng em muốn dùng để chuộc tội nào?”

Cái gì gọi là dùng để chuộc tội nào, chẳng lẽ hắn phạm nhiều tội lắm hả?

Du Tiểu Mặc thì thào: “Tất cả…”

Lăng Tiêu duỗi tay cầm một lọn tóc, cười trêu tức: “Em nghĩ hão huyền quá, nhưng ta đang suy nghĩ có lẽ nên bỏ qua, không ngờ em lại chủ động nhắc tới, xem ra trong lúc ta không hay biết em còn phạm không ít sai lầm hả, ừm, vấn đề này, chúng ta có thể từ từ nói chuyện…”

Du Tiểu Mặc hóa đá.

Cái này là tự chui đầu vào rọ đây!

Về sau, Du Tiểu Mặc được toại nguyện ngủ đến buổi tối hôm sau, bởi vì được Lăng Tiêu “yêu thương” cả một buổi chiều.

Hắn mới dậy không bao lâu, Kiều Vô Tinh và những người khác đã hẹn nhau xuống thăm hắn, ban ngày họ cũng tới, chỉ là khi ấy hắn ngủ như heo chết, cho nên bỏ lỡ.

Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ cùng lên tới tầng chín mươi lăm, trong khoảng thời gian hắn không có ở đây, tu vi của hai người tăng khá nhanh, có vẻ cũng dùng linh đan để tăng cao tu vi như hắn.

Nói đến khiêu chiến trên tầng bảy mươi, tình hình chiến đấu đặc sắc hơn phía dưới nhiều. Bởi vì số tầng càng cao, số người càng ít, cộng hết nhân số của ba mươi tầng trên lại cũng chẳng nhiều bằng tầng mười.

Xét thấy nhân số quá ít, cho nên hội trường khiêu chiến chỉ còn lại năm võ đài, hơn nữa nếu người so tài đều là cường giả từ tầng chín mươi trở lên, năm võ đài sẽ hợp lại làm một, hình thành một võ đài rộng lớn, đủ để mọi người xem trận đấu một chọi một đặc sắc.

Thời điểm Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ đánh tới tầng chín mươi lăm, cũng khi đấu trên võ đài đó, khi ấy, toàn bộ hội trường gần như đông kín người.

Ngoại trừ Uyển Nhã lên tầng chín mươi mốt thì những người còn lại đều rải rác dưới tầng chín mươi, bỏ An Kiều thì người kém nhất chính là Thiên Tâm, thực lực của nàng cũng không cao lắm.

Thiên Tâm hoàn toàn quên sạch chuyện mình đã từng thích thầm Du Tiểu Mặc, nửa tháng không gặp, cô nàng lại khôi phục bản tính tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết, nói đến đoạn hưng phấn sẽ vô thức đập vai người khác, mà người khác này chính là Du Tiểu Mặc.

Ban đầu Du Tiểu Mặc không chú ý, kết quả bị đập trúng, suýt nữa thì bay ra ngoài luôn, cuối cùng Thiên Tâm bị Kiều Vô Tinh lôi đi, hắn cũng có xúc động muốn đuổi người lắm rồi đây.

Nhan Huy thì lôi kéo hắn hỏi chuyện về Nam Lục, ví dụ như có tin đồn gì thú vị không, minh chủ Thương Minh nhìn thế nào, cường giả thánh cảnh xuất hiện ở thành Bắc Dương là ai, đủ các loại tin đồn.

Đương nhiên Du Tiểu Mặc không thể nào nói sự thật cho hắn, nói giảm nói tránh một hồi.

Hiển nhiên là Nhan Huy vẫn chưa thỏa mãn, hỏi lại, Du Tiểu Mặc liền nói cái gì cũng không biết, đại thúc thấy hắn đã mất kiên nhẫn liền chủ động cáo từ, thuận đường mang Nhan Huy đi.

Căn phòng ồn ào gần một canh giờ rốt cục cũng được trả lại sự yên tĩnh.

Du Tiểu Mặc day day huyệt thái dương đang đập thình thịch, trở lại gian trong đã thấy Lăng Tiêu nằm nghiêng, một tay chống đầu chợp mắt, đi qua cởi giày bò lên giường, ba ngày nữa là thời gian giao dịch hội Trung Đình tiến hành, bây giờ hắn phải chuẩn bị trước linh thảo hoặc linh đan dùng để giao dịch, Du Tiểu Mặc chợt nhớ tới mấy thứ mà Thôn Kim thú và Kim Sí trùng trộm được.

Hắn đi về phía hồ linh thủy, nhìn thấy bốn đứa nằm bên hồ, sắp xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, thoạt nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn lắm, ánh mắt liền chuyển về phía hồ, Du Tiểu Mặc ngồi xổm xuống lấy tay đo.

Cùng lúc đó, trên trán Đại Bàng chảy ra một giọt mồ hôi lạnh rất khả nghi…

Năm phút đồng hồ trôi qua.

Du Tiểu Mặc vẩy nước đọng trên tay, cặp mặt không chút rung động nhìn bốn tên đang ngồi bên hồ, đi qua trước mặt chúng, dùng giọng điệu thờ ơ hỏi: “Ai có thể nói cho ta biết, vì sao mực nước trong hồ linh thủy lại giảm xuống 0,2 centimet?” Im lặng ba giây…

Hai con Kim Sí trùng đột nhiên chuyển động, thân thể nho nhỏ chậm rãi bò về khoảng đất trống bên trái, rời xa Thôn Kim thú và Đại Bàng, như đang nói ‘Việc này không liên quan tới chúng ta’.

Du Tiểu Mặc lộ ra nét mặt hài lòng, ánh mắt lại bắn về phía Thôn Kim thú và Đại Bàng.

Trong ánh nhìn lom lom của Đại Bàng, Thôn Kim thú trở thành tên phản đồ thứ ba, thân thể mũm mĩm toàn thịt của nó chậm rãi chạy về phía Kim Sí trùng, nghiễm nhiên quyết định bỏ rơi Đại Bàng, để cho hắn nhận lửa giận của chủ nhân ngốc một mình.

“Tốt lắm.” Du Tiểu Mặc rất hài lòng với hành vi bỏ gian tà theo chính nghĩa của ba con tiểu yêu thú, không hổ là yêu thú hắn sủng ái, không phí công thương chúng.

Đại Bàng quang minh chính đại đạp Thôn Kim thú và Kim Sí trùng —— Mấy tên phản bội!

Ba con tiểu yêu thú đồng loạt quay đầu qua chỗ khác, đã nói từ trước rồi mà, chủ nhân ngốc có hai mảnh nghịch lân, theo thứ tự là hồ linh thủy và ruộng linh thảo, động vào mảnh nào, chủ nhân ngốc sẽ tế Lăng Tiêu lão đại ra để hù dọa ngươi đó!!!

Với tư cách là yêu thú và khế ước thú đắc tội chủ nhân, Đại Bàng rất ngạo kiều tỏ vẻ: gia không sợ cường quyền.

Lúc này, Du Tiểu Mặc vượt qua rào cản giữa hai chủng tộc, tiếp thu được sóng điện não của đại bàng, hắn tỏ vẻ mình rất vui mừng, lâu lắm không gặp yêu thú nào muốn chết thế này.

Du Tiểu Mặc nắm cổ nó xách lên, Đại Bàng bắt đầu đập hai cái cánh be bé của nó, hắn bình tĩnh nói: “Ta nhớ, Lăng Tiêu rất thích ăn chim quay.”

“…” Đôi cánh đang đập nhiệt tình của Đại Bàng cứng lại.

Thôn Kim thú và Kim Sí trùng lập tức tập trung cao độ, biểu lộ chuẩn bị xem trò vui.

Du Tiểu Mặc lại thêm mắm thêm muối, “Ngươi nói nướng xong thì nên dùng nước sốt gì nhỉ, ừm… Sốt hải sản? Hay tương ớt? Tương cà? Hay sốt tiêu đen? Mật ong? Có đề nghị nào nữa không?”

Đại Bàng: “…”

“Không nói gì ta sẽ coi là ngươi đồng ý, ta đi gọi Lăng Tiêu đã, để ảnh dùng Kỳ Lân Thần Hỏa nướng, chắc vị sẽ ngon lắm.” Nói xong hắn làm bộ phải rời khỏi không gian.

Đại Bàng lập tức dùng hai cánh ôm lấy cánh tay hắn, quẫn bách nói: “Ta sai rồi chủ nhân, về sau ta sẽ không dám nữa.”

“Ngươi sai gì?”

“Không nên dùng linh thủy trong hồ mà chưa có sự đồng ý của ngươi.”

“Còn gì nữa không?”

“Không nên khinh bỉ và khinh thị ngươi.”

“… Hóa ra ngươi còn khinh bỉ và khinh thị ta nữa à, tội thêm một bậc!”

“…”

Rốt cục Du Tiểu Mặc cũng được trải nghiệm cảm giác khi bắt người khác cắt đất đền tiền, bảo sao Lăng Tiêu thích làm mấy chuyện thế này như vậy, thật thoải mái, chắc một thời gian ngắn tiếp theo hắn sẽ không cần tự mình chăm nom linh thảo trong không gian nữa rồi, hắn tin Đại Bàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Du Tiểu Mặc cầm túi trữ vật rời khỏi không gian, vui vẻ ra mặt.

Cảnh nền là biểu lộ bi thương của Đại Bàng, sống hơn mấy vạn năm, cuối cùng lại phải làm culi cho một tiểu đan sư, thật sự là vô cùng nhục nhã!

Rời khỏi không gian, Du Tiểu Mặc lỡ chân rơi vào trên người Lăng Tiêu.

Tuy hắn không nặng nhưng vẫn đủ để làm Lăng Tiêu tỉnh giấc, đau quá chừng, dù hắn không phải là phàm phu tục tử, nhưng nói sao thì đan sư rèn luyện đến mấy cũng giống phàm phu tục tử cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK