Mục lục
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Du Tiểu Mặc đi theo Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ về Đan Sư Công Hội, Lăng Tiêu vẫn chưa trở lại, nhưng phòng ở đã được sắp xếp xuông xuôi, ba người ngồi trong phòng nói chuyện về vòng tiếp theo, khoảng nửa canh giờ mới rời khỏi.

Vì đợi Lăng Tiêu, hắn ngồi trên giường tu luyện, mãi tới khi bầu trời sẩm tối, hắn không nhịn được mà ngáp một cái, nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt, thế mà vẫn chưa trở lại.

Du Tiểu Mặc không chống cự được cơn buồn ngủ, ngã xuống tấm nệm mềm mại chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, cánh cửa đóng chặt đột nhiên hé mở, một bóng đen nhẹ nhàng đi đến bên giường, dừng ở bên cạnh, vươn tay muốn đụng vào hắn.

Đột nhiên, một bàn tay tóm chặt lấy cái cổ tay đáng ngờ kia, bên tay vang lên tiếng xé gió vun vun, một cái chân sắc bén quét thẳng vào mặt, lúc sắp bị đá trúng, người nọ cầm ngược lại cổ tay hắn, dùng sức kéo mạnh, đòn tấn công của Du Tiểu Mặc bị phá, cả đầu nhào vào vòng tay y, cái mũi đập mạnh vào ***g ngực rắn chắc.

Du Tiểu Mặc bụm cái mũi đau nhói, vành mắt đỏ ửng, nhìn đối phương lên án.

Lăng Tiêu ôm hắn vào lòng, an ủi xoa xoa má hắn, cười nói: “Nam tử hán đại trượng phu, sao lại khóc vì mấy chuyện nhỏ thế này, bị ai thấy người ta sẽ cười nhạo em đó.”

“Là do ai làm hại chứ!” Du Tiểu Mặc thấy y không nhận sai thì thôi, còn chỉ trích mình, lập tức nạt nộ.

Lăng Tiêu nhún vai, thản nhiên nói: “Em đột nhiên công kích ta, ta chỉ phòng vệ chính đáng.”

Phòng cái đầu anh á!

Du Tiểu Mặc phồng má tức giận, “Mãi nửa đêm anh mới về, ai biết có phải ăn trộm lẻn vào phòng không, em đâu thể ngồi chờ chết, em cũng chỉ phòng vệ chính đáng.”

Nói rất hùng hồn, nhưng khẳng định đã được phóng đại khá nhiều, làm gì có tên trộm không có mắt nào lại đi lẻn vào địa bàn của Đan Sư Công Hội, chắc chưa kịp mò tới chỗ hắn đã sớm bị thủ vệ tóm gọn.

Chỉ số thông minh của Lăng Tiêu vẫn như xưa, mà thôi nếu nói nữa phu nhân sẽ giận dữ với y cho xem, “Được rồi, là lỗi của ta, vi phu xin lỗi em, phu nhân đại nhân đại lượng đừng so đo với vi phu.”

Du Tiểu Mặc bị cái giọng điệu và bộ dạng đứng đắn này của Lăng Tiêu làm cho ngơ ngác, thường thường gặp phải bộ mặt vô lại của y, đột nhiên thấy y thành khẩn nhận sai, thiệt tình không phản ứng kịp.

Hai người ngã xuống giường, Du Tiểu Mặc đựa vào ***g ngực y, dưới chăn là hai chân quấn chặt lấy Lăng Tiêu, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực y.

“Trận đấu hôm nay thế nào?”

Thời điểm gian phòng chìm vào yên tĩnh, Lăng Tiêu bỗng lên tiếng.

Du Tiểu Mặc lập tức nhớ ra mình vẫn chưa hỏi y về chuyện xảy ra hôm nay, kể lại sơ qua về quá trình thi đấu, còn nhắc tới cả chuyện gặp đầu của gã Đại Tư Tế lúc rời khỏi quảng trường.

“Có bắt được Thông Thiên Đế không?”

Hai tay Lăng Tiêu nhàm chán vuốt vuốt eo hắn, thấy hắn hỏi mới trả lời: “Gã rất cẩn thận, chỉ phái tên tư tế kia ra mặt, bản thân thì trốn kĩ, có điều người của gã tổn thất không ít, chắc một thời gian ngắn tiếp theo sẽ không làm lên sóng gió gì đâu.”

“Thế nhưng mà không giải quyết sớm, cuối cùng vẫn thành tai họa ngầm.” Du Tiểu Mặc nói, trên phim đều như vậy mà, sau khi đại BOSS bỏ chạy, cuối cùng sẽ tặng cho nhân vật chính rất nhiều phiền toái ngay trong thời khắc mấu chốt, thậm chí còn có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng. Mặc dù hiện tại không phải là phim, nhưng thường thì cốt truyện sẽ diễn biến như vậy mà.

Lăng Tiêu phát hiện phu nhân nhà mình càng ngày càng giống mình, bây giờ cũng biết nhổ cỏ tận gốc cơ đấy, trước kia Du Tiểu Mặc rất ít khi nghĩ đến mức này.

“Yên tâm, bọn chúng không nhảy nhót được lâu đâu, không lâu nữa, đại lục Thông Thiên sẽ đón nhận một trận thanh tẩy thực sự, đến lúc ấy một tên cũng không trốn thoát.”

Từ lúc đại chiễn viễn cổ nổ ra tới giờ, đã quá lâu, quá lâu.

Bất kể là khoảng thời gian nào, một loại cục diện sẽ không thể tồn tại mãi, cũng giống như việc thay đổi triều đại, đại lục Thông Thiên bây giờ đã ẩn chứa rất nhiều tai họa ngầm, hôm nay đám tai họa kia chỉ thuận theo thời thế mà bùng nổ thôi.

Chẳng biết tại sao, lời nói của Lăng Tiêu khiến cho hắn nghĩ đến Chí Tôn giả.

Chí Tôn giả là chúa tể thống trị thế giới, chỉ cần là người hơi có dã tâm, nhất định sẽ nhằm vào vị trí này, huống chi Chí Tôn giả tiền nhiệm đã sớm tiêu tan theo gió, chỉ cần Chí Tôn giả tân nhiệm đột phá khỏi cảnh giới này là có thể ngồi lên ngôi vị kia ngay, trở thành người điều khiển thế giới, căn bản không cần tranh đoạt quyền đoạt vị với ai.

Điều kiện tốt như vậy, Du Tiểu Mặc không tin không ai có ý đồ với nó.

Có lẽ ở một nơi hắn không biết, cũng có rất nhiều người tiến hành âm mưu bí mật như Thông Thiên Đế, ví dụ như Lân Thiếu Dật của Kỳ Lân tộc.

Du Tiểu Mặc vẫn chưa quên sự hiện diện của gã, từ cái cách gã sáng lập Hắc Tri Chu là có thể thấy được, Lân Thiếu Dật quyết phải giành được ngôi vị Chí Tôn giả.

Lúc này, hắn vẫn chưa biết, ngoài Thông Thiên Đế, Lân Thiếu Dật còn định liên kết với Du Chấn Thiên.

Du Chấn Thiên đã sớm hận không thể chém Du Tiểu Mặc thành muộn mảnh, ngay từ đầu, chỉ bằng thực lực của lão đã đủ để đánh bại Lăng Tiêu bắt Du Tiểu Mặc đi, nhưng vì nhất thời quá mức tự phụ, khiến cho hai kẻ kia bỏ trốn, ai ngờ thời điểm chúng xuất hiện lại, Lăng Tiêu đã lợi hại hơn lúc trước.

Lần giao thủ thứ hai, Lăng Tiêu vẫn đào tẩu ngay trước mặt lão.

Kết quả mới một thời gian ngắn sau lại có tin tức vì cứu Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu đã phá hủy Thông Thiên Điện, thậm chí đánh cho Thông Thiên Đế trọng thương, phải biết thực lực của Thông Thiên Đế tương đương với lão, thậm chí còn mạnh hơn lão một chút.

Lúc ấy Du Chấn Thiên suýt thì đã bất tỉnh, cơ hội tốt đã biến mất khỏi tầm tay, lão có cảm giác, có lẽ cả đời này lão sẽ khó lòng mà lấy lại được báu vật truyền tộc từ trong tay Du Tiểu Mặc. Nhưng Du Chấn Thiên không từ bỏ ý định, lão tiếp tục phái người tìm cơ hội, mãi tới khi lời đồn bất lời cho gia tộc Xích Huyết truyền ra.

Mặc dù Du Chấn Thiên rất phẫn nộ, nhưng cũng không thể tránh được.

Mấy lão già trong tộc vẫn luôn bị lão kiềm chế suốt này tạo phiền phước, phải đối phó với đám người kia, rồi lại tranh đoạt địa bàn với Thương Minh, Du Chấn Thiên bận tối mắt tối mũi.

Chính thức giao chiến với Thương Minh mấy năm nay, mặc dù gia tộc Xích Huyết cũng đánh thắng mấy trận, nhưng thua còn nhiều hơn, hao tổn không ít nhân lực và tài lực, hơn nữa mấy lão già kia đã sớm muốn kéo lão xuống khỏi vị trí gia chủ, liền coi việc này là cái cớ.

Có lẽ Du Tiểu Mặc nên cảm tạ họ, Du Chấn Thiên chưa tới tìm hắn gây chuyện đa phần cũng là vì những trưởng lão từng ủng hộ cha hắn.

Ngày hôm sau, bọn hắn dậy từ rất sớm đi theo Cửu Dạ tới quảng trường.

Kiều Vô Tinh không ở trong Đan Sư Công Hội nên không đi cùng.

Vòng cuối cùng này chỉ còn lại hơn trăm người, theo Kiều Vô Tinh nói thì cửa ải này sẽ quyết định ra quán quân và mười người đứng đầu, rất quan trọng.

Du Tiểu Mặc rất ngạc nhiên, rốt cuộc thì trận đấu trong cửa ải này sẽ là gì.

Số lượng người xem vòng cuối cùng nhiều gấp đôi hai ngày trước, thời điểm bọn hắn tới nơi, Du Tiểu Mặc đã bị đám đông dày đặc làm giật mình, có vài người tới xem nhưng không còn chỗ, đành phải đứng ngoài nhón chân ló đầu nhìn.

Đến vòng này, những thí sinh còn trụ lại đều là đan sư thải cấp, nhưng cũng có một đan sư cấp mười may mắn lọt vào vòng trong.

Vòng thứ ba có liên quan đến sức mạnh linh hồn, năng lực luyện đan của mọi người đã được thử thách ở vòng thứ hai, thực lực thì ở vòng một, bây giờ chỉ còn lại sức mạnh linh hồn mà thôi, bởi vậy nội dung không khó đoán.

Mọi người đều biết, sức mạnh linh hồn của đan sư không quan trọng ở nhiều, mà là ở tinh.

Người điều khiển sức mạnh linh hồn càng thuần thục, năng lực luyện đan càng mạnh, sức mạnh linh hồn cũng vì thế mà mạnh theo, tuy nói sức mạnh linh hồn cũng rất quan trọng, nhưng kiểu tranh tài này còn liên quan tới may mắn nữa.

Trước mặt mọi người là một hòn đá khổng lồ, hòn đá trong suốt, có thể lờ mờ nhìn thấy rất nhiều đường ngăn lối rẽ chuyển biến ngàn lần, tựa như đang chứa một mê cung phức tạp bên trong, nếu như ban tổ chức không nói rõ, chắc chắn họ sẽ không hiểu được hòn đá này có tác dụng gì.

Viện trưởng đứng lên, hòa ái nói: “Hòn đá trước mặt các vị là một loại đá quý có tên Ngọc Linh Lung, trong suốt sáng long lanh, mặc dù rất đẹp, nhưng nó sẽ áp chế và khiến sức mạnh linh hồn tiêu hao cực nhanh, trận đấu của vòng này sẽ diễn ra trong Ngọc Linh Lung…”

Tiếng nói của viện trưởng vang vọng khắp quảng trường, mọi người đồng loạt sửng sốt.

Nói ngắn gọn, bên trong Ngọc Linh Lung chính là một mê cung khổng lồ, nhưng nó chỉ có mười lối ra, mỗi lối này chỉ cho một người thông qua, đợi tới khi tất cả các lối đều đã có người bước ra, mười người đứng đầu sẽ được định đoạt, mà người rời khỏi mê cung đầu tiên chính là quán quân.

Mười lối tương đương với việc sẽ có đan sư chạm mặt trong mê cung, đây chính là thời điểm so đấu, ai có khả năng, ai có thể giành được lối đi chính xác, mà đan sư bị đánh bại sẽ bị loại, phải lui ra ngoài.

Bởi vì Ngọc Linh Lung có tác dụng đặc biệt tới linh hồn, cho nên cửa ải này sẽ rất gian nan, hơn nữa nếu tốc độ quá chậm, một khi sức mạnh linh hồn cạn kiệt, hết sạch sức lực, cũng coi như thất bại.

Lần đầu tiên mọi người được nghe tới hình thức tranh tài này, không khỏi quay sang nhìn nhau.

Vòng này không chỉ thử thách thực lực của đan sư, mà hiển nhiên vận khí cũng chiếm phần không ít.

Không chỉ có Du Tiểu Mặc nhíu mày, Tổ Mã quyết giành được ngôi vị quán quân cũng bối rối nhăn nhó, dùng mê cung làm chiến trường ư, nàng căn bản không thể xác định được đường nào mới là lối ra.

Nhưng viện trưởng tuyên bố tin tức tốt rất nhanh.

Mặc dù mê cung chỉ có mười cửa ra, nhưng cửa vào lại có hơn ba trăm lối, nói cách khác nếu không tin rằng mình có thể tìm được lối ra trước người khác, vậy thì có thể chia sức mạnh linh hồn thành nhiều phần, bởi vậy khả năng nắm chắc cũng cao hơn, nhưng tình huống này có một tai hại đó chính là thực lực sẽ yếu bớt, nếu gặp được cường giả, vậy thì chỉ có đường thất bại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK