Mục lục
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Tiểu Mặc chuẩn bị chia sẻ tin tức tốt với Lăng Tiêu, hưng phấn bừng bừng chạy đi tìm y, ai ngờ lại không thấy đâu, quả nhiên phải tự mình trông coi thì tên này mới không chạy loạn hả?

Cùng lúc đó, ở một nơi cách quảng trường ngàn dặm.

Trên núi đá gập ghềnh lởm chởm, có hai bóng người đang đứng im, một người chính là Lăng Tiêu mà Du Tiểu Mặc tìm mãi không thấy, kẻ còn lại cũng là người hắn biết.

Gã kia chính là Phương Dương, cũng là kẻ bắn hắc châm.

Thấy Lăng Tiêu đuổi theo đến tận đây, trên mặt Phương Dương không hề lộ ra vẻ sợ hãi, ngược lại còn đắc ý nhìn y, lớn tiếng cười nói: “Ngươi trúng kế!”

Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn về phía sau lưng, chẳng biết từ khi nào chỗ ấy đã có thêm một bóng người, khoanh tay đón gió, khuôn mặt anh tuấn quen tới nỗi không thể quen hơn, ngạo nghễ đứng đó, khí thế bá đạo còn mạnh hơn huyết ảnh từng gặp lần trước tới mấy lần.

“Chúng ta lại gặp mặt.” Lân Thiếu Dật thản nhiên nhìn y, khóe môi nhếch lên nụ cười tùy tiện, ánh mắt thờ ơ, nhưng chỉ cần cái liếc mắt này thôi là không ai có thể phủ nhận được vẻ cuồng ngạo của người này.

Lăng Tiêu hờ hững nhướn mày, “Ngươi cố ý dẫn ta tới đây sao?”

“Không tệ.” Lân Thiếu Dật giữ nguyên nụ cười trên khóe miệng, “Ngay từ đầu mục tiêu của ta chính là ngươi, hắc châm kia cũng là ta bảo Phương Dương bắn, cốt là để dẫn người tới đây.”

Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn Lân Thiếu Dật: “Ô, định giết ta trước khi trận đấu chấm dứt?”

Lân Thiếu Dật biết rõ suy nghĩ của y, cũng không giận dữ, chỉ cuồng ngạo cười: “Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng để ước định với ngươi vào mắt, nếu không phải hai lão già kia ép ta, ngươi cho rằng ta sẽ tuân thủ quy tắc của thứ trò chơi kia sao? Ta tin trong lòng ngươi cũng có suy nghĩ như vậy.”

“Ngươi muốn nói rằng ngươi đã không sợ hai người kia, cho nên muốn phá hiệp nghị?” Lăng Tiêu nheo mắt.

Lăng Tiêu dùng ánh mắt như thấy kẻ ngây thơ mà nhìn y, “Sao, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ luôn tuân thủ ấy hả, có lẽ ta đã xem trọng ngươi cũng khó nói.”

“Đương nhiên không.” Lăng Tiêu bình tĩnh đáp.

“Chắc bây giờ ngươi đang nghĩ, rõ ràng ta bị Kỳ Lân chủ cấm túc rồi, vì sao còn xuất hiện ở nơi này!” Lân Thiếu Dật cũng không vội xử lý Lăng Tiêu, ngay từ đầu gã đã nói, gã chưa bao giờ để Lăng Tiêu vào mắt, đúng là y đã đánh bại Thông Thiên Đế, nhưng không có nghĩa là gã sẽ công nhận y.

Nếu Du Tiểu Mặc mà nghe thấy lời này, nhất định sẽ xì mũi coi thường.

Mặc dù Lân Thiếu Dật và Lăng Tiêu cùng là tộc nhân của Kỳ Lân tộc, cũng có chung một chút huyết mạch, nhưng Lân Thiếu Dật là cái thá gì, Lăng Tiêu mà cần gã công nhận á?

Coi mình cao quá rồi!

“Muốn đánh thì đánh đi.”

Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh một lát, chắc phu nhân nhà y đã thi đấu xong, nếu lần này lại về muộn, phu nhân nhất định sẽ tức giận lắm.

Ánh mắt Lân Thiếu Dật lạnh lẽo, tên này luôn có bản lĩnh làm cho gã tức điên.

“Ngươi cho rằng lần này ngươi có thể trốn được sao? Đây là cái bẫy ta dành riêng cho ngươi, nếu ngươi không bỏ mạng ở đây, ta không phải là Lân Thiếu Dật.”

“Thế thì chuẩn bị sửa họ đi.”

“Ngươi cũng tự tin đấy, không biết liệu bây giờ ngươi còn có thể tự tin như vậy không.” Kẻ tiếp lời Lăng Tiêu không phải là Lân Thiếu Dật, mà phía sau Lân Thiếu Dật không xa, một bóng đen đột nhiên bay ra từ sau ngọn núi, vững vàng đáp xuống bên cạnh Lân Thiếu Dật.

Phía dưới áo choàng đen là khuôn mặt anh tuấn nhưng có vẻ bệnh hoạn của Thông Thiên Đế, từ sau khi chiến đấu với Lăng Tiêu, vết thương của lão vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn, lĩnh vực hủy diệt mang lại tổn thương rất lớn cho gã, khi ấy Thông Thiên Đế không biết Lăng Tiêu đã từng dùng chiêu này để đối phó với Du An Thái, vì vậy không hề đề phòng, kết quả là dính chưởng.

Sau đó lão mới nhớ tới, trên người Lăng Tiêu còn có một nửa huyết mạch Yêu Hoàng, mà Yêu Hoàng tộc có bản lĩnh dục hỏa trùng sinh, lĩnh vực tự bạo không có nguy hại lớn với họ.

Về sau, thuộc hạ của lại gã bị Lăng Tiêu hãm hại rất nhiều, món nợ này Thông Thiên Đế vẫn luôn khắc sâu trong lòng, đợi ngày trả lại, sự ghé thăm của Lân Thiếu Dật cũng nằm trong dự liệu của gã, Thông Thiên Đế đã sớm nghe nói về chuyện ở Đông Châu và Tây Cảnh, nếu họ đã có chung mục tiêu, xung đột lợi ích cũng không lớn, vậy thì hợp tác chính là phương pháp tốt nhất.

Lăng Tiêu cau mày, dùng sắc mặt âm u nhìn chằm chằm vào Lân Thiếu Dật và Thông Thiên Đế.

Thấy bộ dạng này của y, trong lòng hai người đều dâng lên sự khoái trá, nhất là Lân Thiếu Dật, gã thường xuyên bị cái vẻ mây trôi nước chảy của Lăng Tiêu đả kích, đã sớm tức điên, dù nằm mơ gã cũng mong được chứng kiến ngày Lăng Tiêu thay đổi sắc mặt, cuối cùng hôm nay cũng được toại nguyện.

Tâm trạng của Lân Thiếu Dật thoáng cái đã bay lên đến đỉnh điểm.

Một lát sau, ba luồng khí thế mạnh mẽ phóng lên trời, uy áp như muốn vỡ tim nhanh tróng lan tràn khắp nơi.

Phương Dương vội vàng tránh xa, bay suốt một đoạn dài mới dừng lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn cảnh tượng kia, đây là lần đầu tiên gã được chứng kiến ba cường giả đỉnh cao đồng thời bùng nổ, hình ảnh cực kỳ rung động, nếu không phải gã phản ứng nhanh, chỉ sợ lúc này thất khiếu đã chảy máu.

Sau khi xác định được vị trí an toàn, Phương Dương dùng ánh mắt nóng rực nhìn ba bóng người giao chiến.

Kinh thiên động địa, phong vân biến sắc, mới thoáng cái mà dãy nũi gần đây đã bị phá thành từng mảnh nhỏ, đây là thực lực của cường giả đỉnh cao, một ngày nào đó, gã cũng sẽ bước vào cảnh giới này.

Hai cường giả bảy sao giáp công một cường giả sáu sao, nói ra chỉ sợ không ai tin tưởng, nhưng việc này thật sự xảy ra, mỗt đòn tấn công đều khiến trời rung đất chuyển, nếu không phải họ đã tiến vào thâm sơn, rời xa quảng trưởng, chỉ sợ hiện tại sẽ thu hút cường giả của hai đại công hội tới.

Sắc mặt Lăng Tiêu càng ngày càng căng thẳng, nếu chỉ có một mình Lân Thiếu Dật, y vẫn có thể nắm chắc toàn thân trở ra, y không ngờ một kẻ cao ngạo duy ngã độc tôn như Lân Thiếu Dật lại đi liên thủ với Thông Thiên Đế, sai lầm nhất thời đã đẩy y vào chỗ nguy hiểm.

Một con Hỏa Kỳ Lân to lớn gào thét lao về phía Lân Thiếu Dật, Hỏa Kỳ Lân được tạo ra bởi hai ngọn lửa màu đỏ và màu tím quấn lấy nhau, nhiệt độ cao tới nỗi đứng từ xa cũng có thể cảm giác được, chỉ sợ đứng gần sẽ cảm thấy toàn thân nóng như bị thiêu cháy.

Lân Thiếu Dật lại cười lạnh, đại lục Thông Thiên này không chỉ mỗi Lăng Tiêu mới có được ngọn lửa biến dị, chỉ thấy gã hét lớn một tiếng, hai ngọn lửa phóng lên trời gào thét phẫn nộ trên đỉnh đầu, lập tức hình thành một con Hỏa Kỳ Lân giống của Lăng Tiêu như đúc, nhưng khí thế ẩn ẩn lấn áp Hỏa Kỳ Lân của Lăng Tiêu.

Thấy cảnh tượng này, Lăng Tiêu nhíu mày.

Lân Thiếu Dật là Kỳ Lân thuần chủng, vậy mà lại có thần hỏa của Yêu Hoàng tộc!

Lăng Tiêu lập tức liên tưởng đến sự kiện hậu bối của Tứ Linh mất tích, mi tâm càng nhíu chặt, xem ra y đã đánh giá thấp Lân Thiếu Dật rồi, vì đạt được mục đích mà dám làm cả việc này, xem tình huống thì có vẻ gã đã lên kế hoạch từ rất lâu và đã thành công.

“Bất ngờ lắm đúng không? Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!” Nhìn thấy vẻ khiếp sợ lờ mờ trong ánh mắt Lăng Tiêu, Lân Thiếu Dật cuồng ngạo cười lớn, gió lốc thổi áo choàng và mái tóc dài của gã bay phần phật, như quỷ dữ nhảy múa.

Hai con Hỏa Kỳ Lân nhanh chóng lao vào nhau, gầm gừ đinh tai, giận dữ cắn nuốt lẫn nhau, đến cuối cùng, đại khái là sức mạnh hơi chênh lệch, Hỏa Kỳ Lân của Lăng Tiêu ẩn ẩn dấu hiệu sắp tàn.

Lăng Tiêu đang muốn tiếp thêm năng lượng cho nó, một bóng đen một nhiên lướt qua tai y, ngay sau lưng y, Thông Thiên Đế đánh một chưởng về phía này, Lăng Tiêu đành phải quay người đối phó với công kích của gã.

Mặc dù Thông Thiên Đế bị thương, nhưng thực lực của gã vẫn còn đó, hơn nữa nhiệm vụ chủ yếu của gã là cầm chân Lăng Tiêu, chỉ cần làm khó y, không để cho y thi chiển chiêu thức là được.

Phía bên kia, Hỏa Kỳ Lân của Lăng Tiêu không được chủ nhân tiếp thêm năng lượng cuối cùng cũng tàn lụi, bị Hỏa Kỳ Lân của Lân Thiếu Dật nuốt gọn chỉ còn lại vài đốm lửa nhỏ.

Cơ thể Lăng Tiêu chấn động, Hỏa Kỳ Lân được tạo thành từ ngọn lửa bản mệnh của y, sau khi Hỏa Kỳ Lân bị thôn phệ, y cũng bị cắn trả một chút, ngoại trừ lần đầu đánh với Du Chấn Thiên, y rất ít khi cảm nhận được loại đau đớn này, ánh mắt lạnh như muốn đóng băng.

Lăng Tiêu lập tức lùi ra xa vòng vây hơn trăm thước.

Lân Thiếu Dật và Thông Thiên Đế không đuổi theo ngay, trong mắt chúng, Lăng Tiêu đã là cá trong chậu.

“Ngươi trốn không thoát đâu.”

Lân Thiếu Dật ung dung tuyên bố.

Lăng Tiêu liếc mắt, không hề bối rối sợ hãi chỉ vì yếu thế, nếu sức mạnh của hai loại thần hỏa không đánh lại được thì dùng ba loại! Thần hoả trong cơ thể y lại bắt đầu sôi trào mãnh liệt, thanh thế lớn tới trời long đất lở.

Lân Thiếu Dật không ngờ Lăng Tiêu còn cố đánh tiếp, xem ra lại muốn dùng Hỏa Kỳ Lân, gã cười lạnh một tiếng: “Có cố mấy lần thì kết quả cũng vậy thôi, nhưng nếu ngươi muốn chết sớm một chút, ta sẽ thành toàn cho ngươi!” Nói xong, một luồng sức mạnh cường đại bùng nổ ra khỏi cơ thể gã, gần như giống với tình huống của Lân Thiếu Dật.

Thực lực của gã là bảy sao, đương nhiên sức mạnh của Hỏa Kỳ Lân phải mạnh hơn sáu sao.

Nhưng, ngay khi Hỏa Kỳ Lân của Lăng Tiêu sắp thành hình, dùng Lăng Tiêu làm trung tâm, một dòng khí tức mênh mông tràn ngập năng lượng khủng khiếp lan tỏa, hình thành một cột ánh sáng vàng mãnh liệt phóng thẳng lên trời, năng lượng mới nhanh chóng chạm vào Hỏa Kỳ Lân, ngọn lửa hơi chập chờn, trong thoáng chốc năng lượng màu vàng đã kết hợp với Hỏa Kỳ Lân làm một thể.

Lân Thiếu Dật và Thông Thiên Đế cùng biến sắc.

Bề ngoài của con Hỏa Kỳ Lân này được đan xen từng sợi ánh sáng màu vàng, uy áp của nó không chỉ mạnh mẽ gấp đôi con trước, mà còn được tăng thêm một loại năng lượng khác.

“Hơi thở của Chân Long?” Lân Thiếu Dật thất thanh hô lên.

Trên người Lăng Tiêu lại có huyết mạch của Chân Long tộc, chuyện này sao có thể xảy ra!

Chẳng lẽ Lăng Tiêu cũng giống như gã, bắt hậu bối của Tứ Linh để thay máu cho bản thân mình?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK