Vương Nhu Hoa bắt đầu chọn đồ cho con trai và hồ ly.
Thiết Tâm Nguyên thì không cần phải nói, mặc một bộ trường bào màu xanh da trời biểu hiện cho văn nhân, mái tóc dài búi cao lên bằng một chiếc vòng bạc. Lập tức, trước mắt Vương Nhu Hoa là một thiếu niên đọc sách thông tuệ, môi hồng răng trắng, ánh mắt linh hoạt không ngừng.
Vương Nhu Hoa thấy thế bèn xúc động, ôm hôn ngấu nghiến con trai mấy cái rồi mới lo cho hồ ly.
Từ nhỏ đến lớn hồ ly đã không thích tắm, nhưng lần này Vương Nhu Hoa ấn thẳng nó vào chậu nước ấm. Chẳng biết nàng bỏ vào trong đó bao nhiêu phấn thơm mà hồ ly nằm sấp trong chậu, bị mùi thơm gay mũi làm hắt xì không ngừng, trông hết sức đáng thương.
Bàn chải chà xát tàn bạo qua những chỗ yếu hại làm hồ ly kêu lên từng tràng thảm thiết, đến mức thị vệ trên tường thành còn nghe rõ. Thế nhưng cũng quen rồi, cứ ba năm ngày là hồ ly lại kêu thảm thiết như vậy, chẳng qua lần này to hơn trước mà thôi.
Sau khi hồ ly bị Vương Nhu Hoa vò sạch, nó lảo đảo đi trên mặt đất, cả người sực nức mùi thơm. Hơn nữa, khi nó rùng mình, bộ lông xõa tung, trông không khác gì một con gấu béo.
Miếng Thọ Sơn Thạch treo lủng lẳng trên cổ nó được Vương Nhu Hoa chà lau sáng choang, trông bóng bẩy như ngọc.
Bà đẩy nhi tử và hồ ly ra khỏi phòng, rồi bắt đầu tự thay đồ, trang điểm.
Một gã thị vệ trên tường thành vừa hắt xì thẳng vào mặt ông trời, nhìn thấy bộ dáng Thiết Tâm Nguyên xong, không nhịn được giơ ngón cái lên tán thưởng.
Không biết tin tức lan tỏa như thế nào. Chỉ một lúc sau, có rất nhiều gương mặt đeo đầy châu báu thò ra ngoài tường thành. Cả đám giương mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Thiết Tâm Nguyên. Ai nấy đều không thể tin được thiếu niên đầy quý khí kia chính là thằng nhóc vô lại suốt ngày lừa gạt đồ tốt của mình.
Thiết Tâm Nguyên học bộ dạng của tiên sinh, chắp tay sau lưng, bước vài bước, sau đó nhìn lên chỗ mấy tiểu cô nương trên tường thành, chắp tay nói:
- A, các vị tiểu cô nương, tiểu sinh xin ra mắt.
- Này, tên lừa gạt, ngươi mặc đẹp thế để đi lừa gạt ai thế?
Một tiểu cung nữ mắt to tròn cười hì hì hỏi.
- Ây da, thì ra là đám trộm cướp, làm sao, hôm nay không trộm trái cây nữa à? Ồ, đúng rồi, trái cây nhà ta đã bị các ngươi trộm sạch rồi mà.
- Hừ, miệng chó không mọc được ngà voi, chúng ta dùng cầu mây đổi trái cây mà.
- Chính các ngươi nói nhé, không được đổi ý đấy!
Thiết Tâm Nguyên vừa nói chuyện vừa đẩy một chiếc sọt đầy đằng cầu từ trong phòng ra, hắn đắc ý cầm một quả đằng cầu, vừa cười to vừa nói:
- Đằng cầu Thất Xảo Trai, một cái quả được sáu trăm văn tiền. Bán một sọt này đi, đủ cho ta ăn lê trong mười năm, lại còn là loại lê tốt nhất, thơm nhất!
Tiền công hàng tháng của một tiểu cung nữ chỉ có năm trăm văn, chẳng qua là các nàng ở trong cung suốt, không biết gì chuyện bên ngoài, còn tưởng mấy quả cầu mây không đáng giá. Hiện tại phát hiện ra mình lỗ to, cả đám đồng loạt chỉ vào Thiết Tâm Nguyên chửi mắng, đòi hắn trả lại đằng cầu thừa.
Chẳng biết tiểu cô nương mắt to kia học hồ mị thuật của ai, chớp mắt to, rưng rưng ướt át, cắn răng nhìn Thiết Tâm Nguyên đang cười to.
Tất nhiên tâm địa Thiết Tâm Nguyên cực kỳ sắt đá, không nao núng tẹo nào, còn khoe khoang mang đằng cầu ra đá tới đá lui, không hề có ý định trả lại.
Hắn đang đắc ý thì chợt thấy lỗ tai nhoi nhói, thì ra mẫu thân đã đi ra. Đám tiểu cung nữ lập tức khóc lóc kể lể với Vương Nhu Hoa, tố cáo hắn lừa gạt các cô như thế nào.
Vương Nhu Hoa tươi cười rạng rỡ, nắm một quả cầu mây ném lên tường hoàng thành, làm cả đám tiểu cung nữ hoan hô vang trời.
Sau khi ném mấy quả, tay bà cũng hơi mỏi, lập tức ra lệnh cho Thiết Tâm Nguyên phải ném hết chỗ đằng cầu này lên tường thành.
Cho nên Thiết Tâm Nguyên nhăn như khỉ ăn ớt, không có cách nào khác ngoài việc nghe lệnh của mẫu thân, ném từng quả đằng cầu đi. Mỗi lần ném, hắn cảm tưởng như có một vết dao đang cứa vào lòng mình.
Tiểu cô nương mắt to cởi một cái Thất Khiếu Linh Lung Huân Hương Cầu trên người, dùng khăn tay bọc lại rồi ném xuống.
Khăn tay mở tung trên không trung, lượn lờ bay xuống như nhảy dù.
Thiết Tâm Nguyên nhặt huân hương cầu lên, hơi nghi ngờ. Vật này do tử kim chế tạo, còn quý trọng hơn đằng cầu rất nhiều.
Vương Nhu Hoa lập tức túm lấy huân hương cầu, sau đó cần khăn tay của người ta mắc lên gậy trúc thật dài, sau đó cẩn thận trả lại. Chẳng hiểu tại sao, bà còn vỗ một cái thật mạnh vào gáy Thiết Tâm Nguyên.
Trên đường phố có người đang gào to tên của Thiết Tâm Nguyên. Vương Nhu Hoa cười, thi lễ với mấy tiểu cung nữ ở đầu tường, sau đó vội vã kéo Thiết Tâm Nguyên và hồ ly ra cửa. Ngoài đó, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.
Đồng Tử đang ngồi vắt vẻo chân trần trên ngạch cửa, thấy Thiết Tâm Nguyên ra ngoài, muốn nói chuyện thì thấy Vương Nhu Hoa cũng ra, đành ngậm ngùi im lặng.
Thiết Tâm Nguyên liếc thấy trên bắp chân Đồng Tử có vết bầm, biết là thằng này lại bị lão tử của hắn đánh.
Mấy năm nay, Đồng Bản lao đầu vào so bì gia nghiệp với Vương Nhu Hoa, liều mạng kiếm tiền, quên hết mọi chuyện. Đồng Bản nương mang thai sáu tháng còn phải ra nhà in làm việc. Kết quả, bà đẻ non. Như vậy rồi mà Đồng Bản cũng chỉ để bà ở nhà nghỉ ngơi mười ngày, sau đó lại phải làm việc điên cuồng.
Người không phải là la là ngựa, có là la ngựa thì cũng cần nghỉ ngơi, cuộc sống vất vả quanh năm suốt tháng làm sức khỏe Đồng Bản nương suy giảm nghiêm trọng, cuối cùng, bà đã rời nhân thế hồi đầu năm.