Không có thức ăn thêm, dở!
Dầu mè quá nhiều, dở!
Trứng muối không mềm, dở!
Thiết Tâm Nguyên thầm oán mẹ mình nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, cố ăn xong mấy sợi mì rồi xoay người đi kiếm tiểu hồ ly chơi.
- Không dễ ăn a…
Mẫu thân hắn hiển nhiên khá thất vọng, ấm ức tiếp tục thí nghiệm món mì của mình.
Thật ra Thiết Tâm Nguyên rất muốn nói cho mẹ hắn biết, nếu buôn bán bình dân tại nhà thì không cần chú ý nhiều như vậy. Chỉ cần nhiều mì, nước dùng béo là được, cho dù khó ăn nhưng chỉ cần tô của mình nhiều hơn tô của người ta, dầu nhiều hơn, rắc nhiều tiêu một chút làm tô mì nóng hổi cay xè, nuốt đống đó xuống bụng ai còn phân biệt nổi ngon với dở?
Một đồn mười, mười đồn trăm. Đồn qua đồn lại, khách sẽ đến ăn đông như vịt.
Nếu cho thêm vài lát thịt xá xíu mỏng, tô mì đã có thể trở thành bữa tiệc thịnh soạn đối với những người làm thuê trong thành Đông Kinh. Như vậy, tiếng tăm cửa hàng nhất định sẽ lan truyền ra khắp thành, tạo nên tên tuổi.
Đau khổ nhất chính là, bữa tối Thiết Tâm Nguyen vẫn phải làm chuột bạch cho sản phẩm thất bại của mẫu thân: Mì nước. Mẹ hắn bưng tô mì nước đặt trên bàn xong đặt hắn lên cái ghế nhỏ, còn nàng lại tiếp tục đi làm việc.
Trên bàn có chén nước luộc rau, ở giữa trời đông thời Đại Tống này mà nói, bàn ăn này có thể gọi là xa hoa.
Thiết gia có một con hồ ly thứ gì cũng mò ra được, cho nên rau mà người giàu mới ăn được cũng xuất hiện trên bàn cơm Thiết gia.
Trong chén mì nhỏ của Thiết Tâm Nguyên còn có một miếng thịt xá xíu, đây là mẹ hắn đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Hắn chỉ có thể mút nó, liếm thử mùi vị chứ hiện tại hắn chỉ có bốn cái răng, không nhai nổi thứ này.
Sau khi mẹ hắn dọn xong bếp lò, trở lại bàn ăn thì thấy một chén mì bày biện rất đẹp trước mặt mình.
Cải thìa xanh đậm nằm trên sợi mì trắng như tuyết, miếng thịt xá xíu như ẩn như hiện dưới lớp rau, nhất là trong chén mì còn bỏ thêm dấm, mùi chua xộc lên mũi nàng.
Khỏi phải nói, con nàng lại bắt đầu dùng cơm canh làm đồ chơi…
Vương Nhu Hoa liếc con mình một cái, thật đúng là nghiệp chướng mà! Không thể để nó quen cái tật dùng thức ăn làm đồ chơi được, nàng nghĩ! Chắc phải bỏ đói nó một bữa cho nhớ đời!
Thiết Tâm Nguyên thấy mẹ không có ý định trả lại tô mì cho mình liền bò vào trong bồn tắm, mở miệng hồ ly ra xem một chút, sau khi xác định miệng nó không hôi mới chỉ chỉ vào miệng mình.
Hồ ly lười biếng bò dậy, chui ra ngoài bằng cổng tò vò. Chỉ chốc lát nó đã trở lại, trong miệng ngậm một khối sữa đặc…
Bên nào bị hồ ly ngậm, có đánh chết Thiết Tâm Nguyên cũng sẽ không đụng đến. Hắn nhón khối sữa đặc liếm từ từ, mút thỏa thích. Ăn cơm kiểu này thì chẳng ra thể thống gì bất quá hắn cũng rất kiên nhẫn. Hắn biết tuổi mình còn nhỏ, cần rất nhiều năng lượng, nếu không sau này lớn lên thành Võ đại lang lùn mét mốt thì thảm.
Lúc này, Vương Nhu Hoa lại bắt đầu thí nghiệm sản phẩm mới của mình. Ban nãy ăn mấy chén cơm mà nàng vẫn chưa thấy no. Nếu là trước kia thì nàng nhất định sẽ xấu hổ vì sức ăn của mình, nhưng từ lúc đi theo Thất ca, nàng ăn càng nhiều thì Thất ca lại càng vui…
Đàn ông thường ăn rất nhiều cơm, một chén cơm có khi không đủ ăn. Mùa đông lại không có nhiều rau xanh, chỉ có thể đem muối, còn thịt thì kiếm đâu ra?
Ngoài phòng tuyết bay đầy trời, trong phòng nhỏ, cây đèn dầu hiu hắt tỏa ra ánh sáng màu cam, chiếu lên mặt tuyết trắng xóa bên ngoài tạo thành một màu phấn.
Thị vệ đứng gác trên tường thành vẫn cảnh giác quan sát bốn phía. Hoàng đế đã trở lại hoàng cung, bọn họ không thể lười biếng chút nào.
Trên áo choàng của Dương Hoài Ngọc dính đầy bông tuyết, thân là hoàng thành sứ, lại đang buổi tối nên hắn không dám lười biếng như trước. Đây đã là lần thứ ba hắn đi kiểm tra mấy trạm gác.
Tuyết trắng bao trùm cả thành Đông Kinh nhưng không bao nổi tường thành cho nên giữa cả thế giới trắng xóa nổi lên một sợi xích sắt màu đen, càng tô thêm sự hùng vĩ của hoàng thành.
Ngọn đèn đầu trong Thiết gia giống như một viên bảo thạch gắn trên sợi xích sắt này, phát sáng rực rỡ. Mỗi khi trở về đi ngang qua căn phòng nhỏ của Thiết gia, trong lòng Dương Hoài Ngọc lại bốc lên một ngọn lửa giận không tên.
Hắn một lòng lo lắng cho an nguy của hoàng gia, nhưng bây giờ, trong đám đồng sự lại có không ít kẻ vì tiền bạc mà giết chết danh tiếng, điều này làm hắn rất bực dọc.
Ân xuất vu thượng, đây chính là đặc quyền của hoàng đế, một lời có thể đẩy một người lên chín tầng trời, cũng có thể vùi người ta xuống chính tầng địa ngục.
Chợt một bóng đen nghiêng ngả đi đến gần tường thành. Dương Hoài Ngọc phát hiện ra liền không chút do dự chộp lấy lẫy nỏ trên tường thành.
“Phịch…”
Một tiếng động vang lên.
Mũi tên to lớn bay ra ngoài, bóng đen kia lập tức bị mũi tên ghim trên mặt đất, không phát ra tiếng động nào.
Cơn mưa tuyết vẫn rơi. Không lâu sau, bóng đen kia đã biến thành một pho tượng điêu khắc màu trắng.