Nhiệm vụ hôm nay rất nặng nề, trong nhà cần mua thêm chum nước và chĩnh gạo.
Trải qua mấy ngày đông, giá lương thực trong kinh thành bỗng nhiên hạ giá đến bất ngờ, gần như rẻ nhất mấy năm qua, vì thế nàng quyết định mua nhiều một chút dự trữ.
Trong nhà đủ lương thực, lòng dạ mới yên ổn.
Đây là lời Thất ca dặn dò mình. Chàng nói trong tất cả ăn, mặc, ở đi lại thì ăn vẫn quan trọng nhất. Còn phần mặc thì chỉ cần bụng no thì dù có gắn lá cây lên người vẫn có thể sống ngon lành.
Lúc thất ca rèn, trừ cái quần cộc trên người thì bình thường không mặc gì cả.
Trong cửa hàng chỉ có mình và Thất ca, ánh lửa hừng hực từ bếp lò hắt ra chiếu sáng cả căn phòng. Mỗi lần chàng đập búa xuống thì tia lửa tóe ra xung quanh, thanh sắt trên thiết đe lúc chớp lúc tắt, tàn lửa bắn lên lồng ngực Thất ca rồi rớt xuống đất tắt ngúm.
Đó là một nam nhân cường tráng, là ngọn núi cao để nàng có thể nương tựa…
Vương Nhu Hoa lắc lắc đầu, sụt sịt mũi nhìn vào đứa con đang bi ba bi bô trong bồn tắm bên cạnh. Trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh mông lung về cuộc sống lúc trước với Thất ca, tay lau đi đôi mắt ươn ướt, vội cột khăn tay lên mặt cho giống như lưu dân, sau đó hòa vào dòng người.
Người sống hay người chết đều phải đi qua con đường phồn hoa này. Chỉ khác nhau ở chỗ người thì vẫn còn đi lại mà kẻ thì bị người ta chất lên xe đẩy ra bãi tha ma.
Bệnh dịch đã xảy ra…
Đây là lý do giá lương thực hạ thấp đến như vậy, trên con đường xuất thành người đi tấp nập, nhưng ở những cửa hàng trong thành thì lại vắng vẻ, lạnh tanh.
Phàm gia đình nào ít miệng ăn thì sẽ không ngu dại gì đi trên đường, ai nấy đều e sợ bị lây bệnh.
Chỉ năm văn tiền đã mua được chiếc xe đẩy, thực sự là quá hời. Nàng đi đến cửa hàng bán chum nước, ở đây cũng vắng hoe.
Vương Nhu Hoa hét lớn mấy tiếng cũng không thấy ai ra chào hỏi gì, liền đi vào cửa hàng thì thấy đứa con của của chủ mặc một bộ đồ trắng đen, nằm ngã ở ngoài cánh cửa thông vào gian nhà trong.
Vương Nhu Hoa kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài.
Đứng trên phố phường trống trải, tự trấn tĩnh tinh thần đang bất an, Vương Nhu Hoa hít sâu lấy bình tĩnh tiến vào lại lần nữa. Lần này nàng lăn ra một cái vạc đựng nước vừa đen vừa lớn, cố sức bê lên rồi cột nó vào xe đẩy. Tiếp đó thì quay đầu lại nhìn một vòng xung quanh không thấy bóng dáng một ai, tiếp tục đi vào trong chuyển ra hai chĩnh gạo lớn.
Lúc ra tới cửa thì nàng để lại trên quầy mười văn tiền.
Đẩy xe đi được hơn trăm bước, thì nàng cảm giác lỗ nặng liền quay trở lại, thu hồi sáu văn tiền, nói vọng vào với tiểu chưởng quỹ trong nhà:
- Quên mất trả giá…
Thiết Tâm Nguyên bị nhốt trong bồn tắm không thể đi ra được. Hắn hết sức hâm mộ tiểu hồ ly có thể tùy ý ra vào bồn tắm, chơi đùa thỏa thích ở bên ngoài.
Kể từ khi tiểu hồ ly thưởng cho Thiết Tâm Nguyên nguyên một bãi nước tiểu to tướng, thì nó bị hắn giày xéo đến mức không dám tiểu tiện gần đó nữa. Chỉ cần không có Vương Nhu Hoa ở nhà thì Thiết Tâm Nguyên sẽ kéo nó vào ngồi bi ba bi bô cả buổi.
Hôm nay, Thiết Tâm Nguyên rất muốn ra ngoài ngó nghiêng chung quanh một chút, cho nên hắn vội dồn mớ chăn đệm qua một góc để làm chỗ tựa lộn ra ngoài chậu tắm.
Sau một cú té chổng vó xây xẩm mặt… mày, hắn mới lật được người lại dưới sự giúp đỡ đắc lực của tiểu hồ ly. Từ lúc này, Thiết Tâm Nguyên bắt đầu vịn tường thành tiến hành cuộc viễn chinh đầu tiên của mình khi tới thế giới này.
Dưới tường hoàng thành đầy rêu xanh, có nhiều lá rụng nữa. Hắn chỉ đi được vài chục bước thì đã thở hổn hển, nhận ra mình không thể đi xa nổi.
Phù… thở dốc một hơi, hắn ngồi xuống đất, lưng tựa vào tường thành ngắm nhìn đường phố xa xa.
Nếu như chân không thể nào đi xa để hoàn thành nhiệm vụ thăm dò, vậy dành phải dùng đến mắt, chí ít cũng quan sát được thế giới này rốt cuộc như thế nào.
Tiểu hồ ly không biết kiếm ở đâu được một cây nấm nhét vào người Thiết Tâm Nguyên. Hắn nhặt lên săm soi, thầm than vận số con hồ ly này không tồi, vậy mà kiếm được nấm rơm.
Tiểu hồ ly thấy Thiết Tâm Nguyên cất giữ cây nấm thì hết sức hưng phấn, nhảy nhót không ngừng ở một bên, sau đó chạy về phía trước mấy bước rồi lại quay trở về kéo ống quần hắn.
Thiết Tâm Nguyên vịn tường thành đứng lên, xiêu vẹo bước theo sau bóng lưng tiểu hồ ly.
Vừa đi hơn mươi bước thì hắn thấy một bụi nấm rơm thật to, nơi đây gần nguyên một mảng đất toàn nấm.
Khoảnh đất này bị một lạch nước chia thành hai phần. Dòng nước trong xanh, thỉnh thoảng còn thấy được một mảnh lá cây hay hoa sen chảy ra từ miệng ống. Hiển nhiên nó chính là nước thải từ ao sen trong hoàng cung chảy ra.
Thiết Tâm Nguyên nằm hẳn xuống đất hái mấy cây nấm.
Thu hoạch nấm là công việc vô cùng chuyên nghiệp. Hắn không biết nấm thời Tống Triều có khác gì với nấm đời sau hay không, nhưng hắn hoàn toàn chắc chắn, phải tìm một tên chuột bạch thử trước rồi hắn mới bắt đầu thưởng thức nó.
Quá trình thuần hóa nấm dại là quá trình khử độc dần dần cho nó. Đời sau mọi người ăn nhiều loại nấm mà thật sự trước đó nó đều có độc, nhưng trải qua thời gian nuôi trồng lọc dần đi thì trở thành thực phẩm ăn được.
Có trời mới biết nấm rơm nhãn hiệu Tống Triều này có độc hay không.
Nấm rơm có độc hay không thì Thiết Tâm Nguyên không rõ, nhưng đám nấm màu sắc sặc sỡ trước mặt này chắc chắc có độc. Có một điều hắn nghĩ mãi không ra sao loại nấm chỉ sinh trưởng vùng cực bắc khắc nghiệt lại có thể mọc lên ở vùng đất đầy nước thải ao sen như này?
Ở đời sau, thứ này được người Đông Bắc giã nát ra rải lên trên cơm thừa để bẫy ruồi. Nghe nói độc tính mãnh liệt của nó là chỗ tốt duy nhất.