• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoạn Ngọc Giác trầm tĩnh nói: “Thiên phú có trọng yếu như vậy không?”

Khuôn mặt của Đoạn Ngọc Giác trầm ổn lãnh đạm, không có một tia phẫn nộ vì bị nghi ngờ, chỉ là khi cặp mắt bình tĩnh không có chút gợn sóng nào nhìn giống cái kia, giống cái kia đột nhiên có một ý nghĩ muốn lùi bước, trong lòng dĩ nhiên bắt đầu sinh ra ý nghĩ ‘Thiên phú cũng không có gì’. Đoạn Ngọc Giác bình thản nói: “Dịch Khanh Văn thiên phú là tám, nhưng là hắn cái gì cũng không làm được, thiên phú của ta vẻn vẹn có năm, thế nhưng ta có thể động viên ‘Hỏa Lang Hoa’.”

“Ta nghĩ, điều  này vừa vặn nói rõ, thiên phú cũng không có trọng yếu như vậy, ” Đoạn Ngọc Giác càng ôm ‘Hỏa Lang Hoa’ chặt hơn một chút, “Linh Hoa là có cảm tình, ngươi đối xử với nhó như thế nào, nó liền đối xử với ngươi như thế ấy. Có tâm tình lợi dụng mà đến gần Linh Hoa, Linh Hoa làm sao sẽ thích ngươi chứ?”

Giống cái kia ngốc sửng sốt một chút, suy tư gật gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Đoạn Ngọc Giác một cái. Đoạn Ngọc Giác nâng lên cánh tay, ra hiệu hắn tiếp nhận ‘Hỏa Lang Hoa’, giống cái kia cẩn thận tiếp nhận ‘Hỏa Lang Hoa’. ‘Hỏa Lang Hoa’ bất mãn quẫy cành lá hai lần, Đoạn Ngọc Giác vỗ vỗ ‘Hỏa Lang Hoa’, nói: “Ngoan, ta sẽ đi gặp ngươi.”

‘Hỏa Lang Hoa’ ngoan ngoãn bị giống cái kia mang đi, Đoạn Ngọc Giác mới xoay người chào hiệu trưởng một cái, nói: “Hiệu trưởng, nếu như vẻn vẹn chỉ lấy thiên phú đến quyết định một người có nên bị thôi học hay không là cực kỳ không công bình, cho dù có thiên phú, hắn cũng không nhất định sẽ có thành tựu. Trong cuộc đời này người có thiên phú nhiều lắm. Người đầu tiên là đan dược sư cấp bảy chỉ có thiên phú là năm, người có thiên phú cao hơn hắn rất nhiều, thế nhưng hắn lại trở thành người đầu tiên thành đan dược sư cấp bảy, là vì hắn có tâm.”

“Hắn có một tâm hồn không tì vết, vô cùng chân thành cho nên hắn có thể có một thành tựu vĩ đại như vậy, ” Đoạn Ngọc Giác nhìn hiệu trưởng gằn từng chữ nói, “Mà hiện nay nếu như chỉ lấy thiên phú đến quyết định việc đi hay ở của một đồng học, không phải quá sơ suất sao?”

“Đúng vậy!” Lập tức có người tán thành lời nói của Đoạn Ngọc Giác, “Thiên phú không thể quyết định tất cả!”

“Nhân phẩm của một người còn quan trọng hơn nhiều thiên phú! Hải tặc tinh tế cũng đều là người có thiên phú!”

Một nói tới chỗ này, sắc mặt của một vài người lập tức thay đổi. Hải tặc tinh thế đến nay vẫn là một sự tồn tại làm người ta sợ hãi, sức mạnh cường hãn của bọn họ không biết tạo cho đế quóc bao nhiêu tổn thất. Không thể phủ nhận, bọn họ đều là những thú nhân vô cùng có thiên phú.

Nếu có thiên phú nhưng không có nhân tính, cuối cùng bồi dưỡng ra được cũng không phải nhân tài, mà là những người đi ngược lại với xã hội. Người như thế không có một chút tác dụng nào, ngược lại là rắn độc tiềm ẩn ở trong đế quốc. Người như thế, còn không bằng làm cho bọn họ trở thành một tên rác rưởi đây!

Hiệu trưởng nhìn Đoạn Ngọc Giác, không nói gì, tựa hồ là đang suy nghĩ lại. Sắc mặt của Dịch Khanh Văn đã vô cùng khó coi, hắn hoảng loạn giọng the thé nói: “Đoạn Ngọc Giác! Ngươi báo thù riêng! Ngươi đang trả thù ta! Ngươi sợ ta vượt quá ngươi ngươi mới không để cho ta trở lại trường học! Ngươi đang ghen tỵ ta!”

Đoạn Ngọc Giác nghe vậy liền đầu đều không nhấc, chỉ là nói: “Đố kị ngươi, ngươi có điểm nào đáng giá ta đi đố kị sao?”

Trên khán đài truyền đến tiếng cười, mọi người không chút lưu tình trào phúng ý nghĩ kỳ lạ của Dịch Khanh Văn, “Ngươi còn cần Tiểu Giác đố kị sao? Ngươi có cái gì? Muốn sắc không bằng Tiểu Giác, muốn vợ không bằng Tiểu Giác, trong lễ cưới ngay cả một người chủ hôn xứng tầm cũng không tìm tới! Mặt đều ném đi nơi nào lại còn đứng đấy nói Tiểu Giác!”

“Đừng khôi hài, thiên phú của Tiểu Giác thấp hơn ngươi lại có thể động viên ‘Hỏa Lang Hoa’, thiên phú của ngươi thì có ích lợi gì?!”

“Tiểu Giác chủ động đến trên đài đi động viên ‘Hỏa Lang Hoa’, vì sự an toàn của mọi người; mà ngươi lại chạy trốn khi gặp nguy hiểm, hoàn toàn chưa hề nghĩ tới những người khác. Nhân phẩm này chúng ta đều thấy rõ ràng, ngươi một cái miệng liền điên đảo trắng đen! Thời thời khắc khắc đều muốn bôi đen Tiểu Giác! Là đồng học với ngươi quả thực là sỉ nhục! Ta tuyệt đối sẽ không trở thành đồng học với ngươi, nếu như ngươi trở lại trường học, ta liền thôi học!”

“Đúng! Nếu như ngươi trở về! Ta liền thôi học!”

“Ta cũng thôi học!”

“Đúng! Ta cũng thôi học!”





“Đúng! Chúng ta đồng thời thôi học!”

“Chúng ta tuyệt đối không trở thành  đồng học của hắn!”



Hỗn loạn trên khán đài đã vô pháp ngăn lại. Dịch Khanh Văn tứ cố vô thân, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại để lộ ra bất lực cùng tuyệt vọng. Thế nhưng lúc này không có ai để ý tới hắn, hắn lại như chuột chạy qua đường, bị tất cả mọi người chán ghét.

Dịch Khanh Văn cầu viện nhìn hiệu trưởng, hiệu trưởng không để ý đến hắn. Nhiều học sinh lấy việc thôi học đến kiềm chế hắn như vậy, hắn không thể không cẩn thận xem xét lại chuyện này. Nếu như Dịch Khanh Văn một khi trở về trường học, dẫn tới việc vô số học sinh phản đối, như vậy thì cái được không bù nổi cái mất.

“Hiệu trưởng, em có một kiến nghị, ” Đoạn Ngọc Giác lên tiếng đánh gãy trầm tư của hiệu trưởng. Hiệu trưởng gật gật đầu, ra hiệu Đoạn Ngọc Giác nói ra, “Thiên phú tinh thần của Dịch Khanh Văn là tám, lẽ ra nên có thể động viên ‘Hỏa Lang Hoa’ đang phát điên, thế nhưng lại không được, ‘Hỏa Lang Hoa’ thậm chí còn muốn ra tay với Dịch Khanh Văn. Như vậy em thỉnh cầu hiệu trưởng, để cho Dịch Khanh Văn kiểm tra một lần nữa về độ thiện cảm của Linh Hoa, nếu như Linh Hoa không bài xích hắn, chúng ta đồng ý Dịch Khanh Văn trở lại trường học.”

Hiệu trưởng ánh mắt sắc bén, “Em có thể đại biểu cho tất cả giống cái cùng á giống cái cấp một sao?”

Đoạn Ngọc Giác mím mím môi, cậu biết Dịch Khanh Văn tuyệt đối không thể để cho Linh Hoa có một tia hảo cảm với hắn. Cậu là hoa yêu, cậu cũng là một đan dược sư, người mà cậu chán ghét chính là kẻ địch của tất cả Linh Hoa, mong muốn của cậu là sự tình mà tất cả Linh Hoa muốn hoàn thành. Cậu muốn Dịch Khanh Văn thôi học, hết thảy Linh Hoa linh thảo đều sẽ giúp cậu. Thế nhưng, cậu không thể xác định sức ảnh hưởng của mình, cậu không không biết mình có thể thay tất cả mọi người ra quyết định được không!

Mà chuyện này cũng không để cho Đoạn Ngọc Giác xoắn xuýt lâu, những thanh âm liên tiếp vang lên từ dưới khán đài.

“Có thể! Đoạn Ngọc Giác có thể đại biểu chúng em!”

“Không sai! Chúng em nghe Tiểu Giác!”

“Nam thần! Cậu yên tâm đi làm! Chúng tớ ủng hộ cậu!”

“Chúng tớ là sự hậu thuẫn kiên cường nhất của cậu!”

Dưới sự ảnh hưởng trong nhiều ngày như vậy, uy vọng của Đoạn Ngọc Giác đã lên đến một tình độ rất đáng sợ. Hơn nữ ngày hôm nay cậu không để ý đến sự an nguy của bản thân nhảy lên khán đài làm cho mọi người đều sợ đến ngây người, bị thuyết phục từ tận đáy lòng.

Trong lòng Đoạn Ngọc Giác co một tư vị không nói ra được. Cậu nhắm mắt, khi quay đầu lại nhìn về phía hiệu trưởng, hiệu trưởng ngạc nhiên phát hiện trong đôi mắt của đứa bé này có một sắc thái không đồng dạng như vậy. Đoạn Ngọc Giác nói: “Hiệu trưởng, em nghĩ em có thể đại biểu bọn họ.”

Trong câu nói này, càng là tràn đầy tự tin, trong lời nói bỗng dưng mang một chút áp lực. Trong lòng hiệu trưởng khá là cảm thán hán, xác thực, tinh thần thiên phú thì có ích lợi gì? Đoạn Ngọc Giác có thiên phú không phải đột xuất, lại nắm giữ độ hòa hợp với Linh Hoa mà tất cả mọi người đều tha thiết ước mơ, mà Dịch Khanh Văn có thiên phú tinh thần là rám, sự hòa hợp với Linh Hoa dĩ nhiên còn không bằng Đoạn Ngọc Giác!

Hiệu trưởng gật gật đầu, thậm chí không có hỏi ý kiến của Dịch Khanh Văn, lúc này Dịch Khanh Văn đã bị bức bách đến mức nhất định, chính hắn cũng không có chú ý tới hiệu trưởng hỏi cũng không hỏi hắn, liền chạy lên trên đài, đôi mắt đỏ lên, nói: “Ta đồng ý!”

Mấy đóa Linh Hoa tương đối nhu hòa được đem đến. Dịch Khanh Văn hoàn toàn không thèm để ý. Mấy ngày trước hắn tranh tài cùng Đoạn Ngọc Giác, tuy rằng sự hào hợp của Linh Hoa không bằng Đoạn Ngọc Giác, thế nhưng cũng không thấp a! Hắn hiện tại chỉ muốn về lại trường học, nếu như hắn không thể tiếp tục tiến hành sự nghiệp học tập, như vậy Giang Ngọc Tuyền nhất định sẽ ngược đãi hắn!

Hắn trấn định đi tới trước mặt Linh Hoa Linh Thảo, tay nhẹ nhàng nặn nặn chúng nó, chạm vào bộ phận mà chúng nó thích nhất. Thế nhưng, một phút, năm phút đồng hồ, mười phút, hai mười phút trôi qua!

Linh Hoa một chút động tĩnh đều không có, tình cờ một cây Linh Hoa còn có thể rõ ràng mà biểu đạt ra chính mình chán ghét!

Linh Hoa: Nam thần chán ghét ngươi như vậy chúng ta mới không thích ngươi. Hừ! Dùng cái sức mạnh kỳ quái kia áp chế chúng ta thì thế nào? Chúng ta có nam thần che chở đây! Hừ! Chúng ta chính là chán ghét ngươi chán ghét ngươi! Ngươi dĩ nhiên thương tổn nam thần của chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi chúng ta sẽ thay nam thần lấy lại công đạo  ╭(╯^╰)╮!

“Cái này không thể nào!” Dịch Khanh Văn kêu lên, âm thanh cực kỳ giống thú hoang mất đi khống chế, hắn điên cuồng nắm Linh Hoa, ” Linh hoa này có vấn đề! Có vấn đề! Các ngươi là cố ý!”

Dịch Khanh Văn điên cuồng thương tổn Linh Hoa, Đoạn Ngọc Giác đẩy hắn ra, Dịch Khanh Văn trực tiếp ngã trên mặt đất, như là dã thú gào thét. Đoạn Ngọc Giác ôm lấy Linh Hoa, Linh Hoa dưới sự động viên của cậu nở ra nụ hoa, ngoan ngoãn mà mỹ lệ.

“Dịch Khanh Văn đồng học!” Hiệu trưởng nhướng mày, “Em tựa hồ bị tất cả Linh Hoa chán ghét, hơn nữa, em vừa nãy hung tàn thương tổn Linh Hoa, hoàn toàn vi phạm quy định ‘Đan dược sư không được thương tổn Linh Hoa trong hoàn cảnh an toàn không nguy hiểm đến tính mạng, ” hiệu trưởng dừng một chút, nghiêm túc nói, “Em bị nghỉ học.”

“Không ——!” Dịch Khanh Văn điên cuồng hô, thật giống thú hoang sắp chết. Hiệu trưởng không tự chủ cau mày, bộ dáng điên cuồng của Dịch Khanh Văn đột nhiên im bặt, thẳng tắp nằm trên đất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK