Bọn họ bị giam ở trong phòng chừng ba ngày, không có bất kỳ người nào tiến vào, bọn cậu cũng biết nơi này nhất định bị người giám thị, mỗi ngày một món ăn, được đưa tới thông qua người máy, mấy người bọn cậu chưa từng thấy bất luận người nào.
“Tiểu Giác, ” Hạ Tình cuộn tròn ở bên người Đoạn Ngọc Giác, nhẹ giọng nói, “Cậu sợ sao?”
“Không, ” Đoạn Ngọc Giác bình thản nói, do dự một chút, nắm chặt tay Hạ Tình.
Biết đây là Đoạn Ngọc Giác đang an ủi mình, Hạ Tình miễn cưỡng ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch lộ ra một cỗ màu xanh, “Tiểu Giác…”
“Hả?” Đoạn Ngọc Giác đáp.
“Không, ” Hạ Tình trầm mặc một chút, nửa ngày mới nhăn lông mày nói, “Không có chuyện gì.”
“Tớ chỉ là buồn ngủ, nói với cậu một tiếng ngủ ngon mà thôi.”
Nói xong một câu nói này, Hạ Tình vùi thật sâu đầu của mình vào trong ngực, giống như là đang ngủ, không nói một lời.
Trong lòng Đoạn Ngọc Giác có loại dự cảm xấu, ngẩng đầu nhìn lên, trạng thái của mười người trong phòng cũng không quá tốt, sắc mặt tái nhợt vành mắt xanh đen, trên mặt mỗi người đều viết hai chữ uể oải.
Tuổi của bọn họ dù sao cũng không lớn, tuyển thủ tham gia giải thi đấu đan dược tinh tế có giới hạn về tuổi, tuổi bọn họ vốn không lớn, lúc này không chỉ muốn chịu đựng thân thể tàn phá còn muốn chịu đựng tinh thần dằn vặt, tất nhiên không tốt.
Đoạn Ngọc Giác rũ xuống mí mắt, ba ngày, kiên trì của liên bang cho dù tốt cũng nên đi ra.
Một ngày chỉ có một món ăn, ước chừng là vào sáu, bảy giờ sáng, đó chính là cháo, cùng với nói là cháo không bằng nói là nước, bên trong một bát không có mấy hạt gạo. Ba ngày trôi qua, thân thể giống cái vốn yêu kiều yếu đuối cũng không thể chịu được, thể lực cơ hồ tiêu hao hết, đói bụng như một tên ác ma tàn phá bọn họ.
Đoạn Ngọc Giác nhắm hai mắt lại làm bộ ngủ, cậu kỳ thực cũng không dễ chịu một chút nào, dù sao cũng là phàm thai, khi phải thống khổ cũng không thoải mái hơn người khác một chút nào.
Thời gian đang trôi qua từng giờ từng chút một, mỗi người bọn họ cũng có thể cảm giác được thời gian trôi qua, thế nhưng lại không biết thời gian trôi qua bao lâu, loại chờ đợi đằng đẵng mà lại hư vô này thực sự rất dằn vặt người, đặc biệt là khi cực kỳ đói bụng.
Mãi đến tận khi vang lên âm thanh ‘Xì xì’, ngay phía trước đột nhiên xuất hiện một cái màn hình giả lập!
Mấy người đều mở mắt ra, không tự chủ được kề sát nhau hơn một chút, màn hình vừa bắt đầu là màu đen, từ từ mới biến thành màu sắc sáng hơn, mấy bóng người hiển hiện ra.
Lửa đỏ tóc, lửa đỏ con mắt, thế nhưng trên mặt đã có không ít nếp nhăn, cười rộ lên ôn nhu nho nhã nhưng cũng không giấu được âm lãnh bên trong con ngươi màu hồng.
—— Nam Phách Lẫm, phụ thân của Nam Khanh Hoa, Chủ tịch Quốc hội của liên bang.
A, Đoạn Ngọc Giác nghiêng tóc mái che khuất con mắt của mình, Nam Phách Lẫm cùng Nam Khanh Hoa mười phần giống nhau, cậu liếc mắt một cái có thể nhận ra, bất quá, Chủ tịch Quốc hội của liên bang rảnh đến nỗi có thời gian nói chuyện cùng đám tù nhân bọn họ, cũng thật là —— rảnh rỗi a!
“Mấy vị khách nhân đế từ đế quốc, đến làm khách ở chỗ chúng ta vui vẻ chứ?” Nam Phách Lẫm đầu tiên kéo ra một cái nụ cười tiêu chuẩn chính khách, “Liên bang đơn sơ, không thể cũng cấp cho mọi người điều kiện tốt giống như đế quốc, nhưng chúng ta thực lòng hi vọng các ngươi sinh hoạt vui vẻ ở liên bang.”
A, Đoạn Ngọc Giác không nhịn được cười gằn ở trong lòng, quả nhiên là người đã từng làm chính khách, nói chính là tiểu chuẩn ngôn ngữ của chính khách, ẩn giấu vô số ý tại ngôn ngoại.
Sau khi Nam Phách Lẫm nói xong, trong phòng lại lâm vào tĩnh mịch, không có một người tiếp hắn. Nam Phách Lẫm tựa hồ không quan tâm đến những cái này, chỉ là bình thản nói rõ ý đồ của mình, “Liên bang thật sự muốn mời mấy vị tới làm khách, thế nhưng nếu như các vị không cảm kích, liên bang cũng chỉ có thể…”
Nói tới đây, Nam Phách Lẫm nhất thời kẹp lại, cười nói: “Mà trên thực tế, toàn thể nhân viên liên bang đều hoan nghênh các ngươi.”
“Xì…” Vị đội trưởng kia của Sư Tử Tinh không chút nào cấp cho Nam Phách Lẫm mặt mũi mà nở nụ cười, “Vừa nãy còn hỏi chúng ta làm khách có vui vẻ hay không, hiện tại liền bắt đầu uy hiếp chúng ta, trở mặt còn thật khá nhanh!”
“Chúng ta chỉ hoan nghênh bằng hữu mang thiện ý với liên bang, ” Nụ cười của Nam Phách Lẫm vẫn không thay đổi, “Mà không phải phần tử đối đầu với liên bang.”
“Xì…!” Người kia khinh thường nói, “Thực sự là một gương mặt thật lớn!”
Nam Phách Lẫm tựa hồ cũng không hề để ý đến sự bất kinh của hắn, chỉ là bình tĩnh nói: “Bắt đầu từ hôm nay, bên trong gian phòng sẽ không cũng cấp thêm bất kỳ đồ ăn gì cho các ngươi, gian phòng sẽ lại một lần nữa bị phong bế, dưỡng khí trong phòng này là có hạn.”
“Cho nên, ” Nam Phách Lẫm khách khí mỉm cười nói, “Mấy vị phải suy nghĩ thật kỹ quyết định kế tiếp của các ngươi một chút.”
“Cút! Cho dù chết chúng ta cũng không làm giặc bán nước!” đội trưởng Sư Tử Tinh cười lạnh mở miệng, khá là chán ghét chuyển tầm mắt, giống như lại liếc hắn một cái sẽ làm cho mình chán ghét vậy.
Con ngươi của Nam Phách Lẫm nhắm lại, chậm rãi lắc lắc đầu nói: “Đây cũng không thể đại biểu ý kiến của những người khác.”
“Xì ——!” Khinh thường xì cười ra tiếng, đội trưởng của Sư Tử Tinh cười rộ lên, “Đội viên của chúng ta, chết cũng sẽ không cung cấp bất kỳ sự trợ giúp gì cho các ngươi!”
Nam Phách Lẫm thú vị cười cười, có vẻ như tiếc nuối lắc lắc đầu, “Thoạt nhìn, đây quả thật là rất tiếc nuối đây.”
“Ta sẽ cung cấp trợ giúp cho các ngươi, ” đột nhiên, một âm thanh lạnh nhạt chen vào, Đoạn Ngọc Giác lạnh lẽo vắng vẻ nói, “Thế nhưng, ta đói.”
Cậu nói bình tĩnh mà lãnh đạm, một điểm rụt rè đều không có, hết thảy đều cây ngay không sợ chết đứng như vậy, Nam Phách Lẫm sâu kín cười với đội của Sư Tử Tinh: “Xem ra vị tiên sinh này, tính sai đây, thực sự là tiếc nuối a…”
Nghe được Nam Phách Lẫm trào phúng, đội trưởng của Sư Tử Tinh mới phản ứng được, trong con ngươi đều là không thể tin tưởng, cho dù thân thể mệt mỏi suy yếu, vẫn là hai ba bước đi tới trước mặt Đoạn Ngọc Giác, một tay nắm chặt cổ áo của cậu, hung ác nói: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì sao?!”
“Ta đương nhiên biết rõ, ” Đoạn Ngọc Giác lạnh nhạt nói, “Thế nhưng ta cũng không muốn chết.”
“Hống ——!”
Một quyền tàn nhẫn mà đánh vào khóe miệng Đoạn Ngọc Giác, đội trưởng Sư Tử Tinh dữ tợn nghiêm mặt tức giận nói: “Cái tên tiểu nhân sợ chết này! Ngươi cái tên giặc bán nước! Ta nhìn lầm ngươi!”
Ngay cả bọn Hạ Tình cũng bất ngờ nhìn Đoạn Ngọc Giác, Dương Văn nhìn Đoạn Ngọc Giác bị đánh, trong lòng đau xót, đi lên muốn hạn chế đội trưởng Sư Tử Tinh, vội la lên: “Tiểu Giác không phải là người như thế! Nhất định là chúng ta hiểu lầm gì, Tiểu Giác nói gì đi a!”
Đoạn Ngọc Giác giơ tay lãnh đạm xoa xoa khóe miệng của mình, cười lạnh ngẩng đầu nhìn về phía Nam Phách Lẫm, “Tiên sinh, ngươi chính là bảo vệ người hợp tác của các ngươi như vậy sao?”
“Ồ không, dĩ nhiên không phải, thân ái.” Nam Phách Lẫm cười đến ý tứ sâu xa, vỗ ba lần bàn tay, nói, “Nhanh đi cứu người hợp tác bé nhỏ của chúng ta, đế quốc kỳ tích chi hoa —— Đoạn Ngọc Giác tiên sinh.”
“Ngươi khốn nạn!” Nhìn bộ dáng Đoạn Ngọc Giác hoàn toàn không có tỉnh ngộ, đội trưởng Sư Tử Tinh phẫn nộ rồi, liền một quyền đánh vào trên khóe môi Đoạn Ngọc Giác!
Minh Tu Kiệt nghe thấy âm thanh đội thủ của đội trưởng Sư Tử Tinh, đứng lên quát lên: “Hoắc Cầu! Cậu đang làm gì?! Thả Tiểu Giác ra!”
Hoắc Cầu tàn bạo mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, cả giận nói: “Tớ đang đánh tỉnh hắn!”
“Xì ——!” Đoạn Ngọc Giác lạnh lùng bật cười, con mắt màu đen băng lãnh vô tình, giống như ngưng kết thành sương, ngón tay của cậu vuốt lên khóe miệng của mình, ngón tay trắng noãn cùng khóe miệng màu xanh hình thành sự chênh lệch rõ ràng, trong lúc nhất thời dĩ nhiên hút vào nhãn cầu của Hoắc Cầu.
Mà lúc này, cửa lớn gian phòng mở ra, khoảng chừng có mười sáu vị thú nhân xuất hiện ở cửa, có hai vị thú nhân đi vào, những người khác thấy không xong, dồn dập đi lên trước muốn ngăn cản hai vị thú nhân này. Thú nhân ở bên ngoài nhìn thấy tình cảnh này, nhấn một cái nút màu vàng, trong khoảnh khắc, phía trên phòng xuất hiện một cái lồng sắt, đem giống cái đi lên ngăn cản hai vị thú nhân kia nhốt vào trong lồng.
“A ——!” Kèm theo tiếng thét chói tai của một vị giống cái, bốn người đang tranh chấp bị bọn họ hấp dẫn lực chú ý, Hoắc Cầu không dám tin nhìn tình cảnh trước mắt này, cả giận nói: “Đem bọn họ thả ra!”
Trong nháy mắt, Đoạn Ngọc Giác đột nhiên một quyền tàn nhẫn mà đánh trúng vào bụng của Hoắc Cầu, hai thú nhân đi tới nhanh chóng chế trụ ba giống cái kia, Đoạn Ngọc Giác lạnh lùng nói với Hoắc Cầu: “Ngươi cho rằng ta không thèm để ý hai quyền kia của ngươi?”
“Đây là đáp lễ.”
Nói xong, không thèm để ý đến ánh mắt tức giận của Hoắc Cầu, thản nhiên đi ra ngoài phòng. Trong nháy mắt đó, cậu còn có thể nghe thấy âm thanh thê thảm của Hoắc Cầu, “Đoạn Ngọc Giác! Ngươi tên tiểu nhân này! Tên tiểu nhân sợ chết!”
Nam Phách Lẫm cười thưởng thức một chút, tiếp tục nói: “Không có người muốn đi theo Đoạn Ngọc Giác tiên sinh sao?”
Những giống cái khác dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn, Nam Phách Lẫm đành phải bất đắc dĩ buông tay, chỉ là ánh mắt vẫn là không tha như thế, “Được rồi, vậy ngày mai chúng ta gặp lại.”
Nói, ánh sáng trên tường giả lập dần dần biến mất.
“Ầm ——!”
Hoắc Cầu tàn nhẫn mà đấm một quyền vào trên tường, giận dữ hét: “Tiểu —— nhân ——!”
Đoạn Ngọc Giác đi ra khỏi cửa, bình tĩnh mà nhấn khóe miệng xanh tím của mình, lạnh nhạt nói: “Ta đói.”
Nam Phách Lẫm cũng xuất hiện ở cửa, kỳ thực hắn cách nơi này cũng không xa, nghe được âm thanh của Đoạn Ngọc Giác cũng bất quá là cười cười, “Đương nhiên, để cho khách nhân đế quốc ăn no là trách nhiệm của ta, ” nói xong, hắn nhẹ nhàng ngừng lại một chút, “Nhưng chính là sợ khách nhân ăn được không an lòng a.”
Nam Phách Lẫm bất đắc dĩ buông tay, nói: “Khi àm sự tình vẫn chưa đàm luận xong, khách nhân vẫn chỉ là khách nhân, làm sao có thể an tâm ăn đồ ăn đây, ngươi nói xem?”
Con ngươi đen cua Đoạn Ngọc Giác đè nén lửa giận liếc mắt nhìn hắn, thanh âm cứng rắn nói: “Đàm luận!”
“Tốt lắm, ” Nam Phách Lẫm khẽ mỉm cười, “Vậy làm phiền khách nhân đi theo ta.”
Nói xong, Nam Phách Lẫm đi về phía bên phải, Đoạn Ngọc Giác do dự một chút, đuổi tới.
Trong lòng không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cửa thứ nhất, có vẻ là trôi qua.