Cùng Đoạn Ngọc Giác gần hai giờ không có bất cứ kết quả gì, cuối cùng dưới tình huống Đoạn Ngọc Giác ngáp liên thanh khốn đốn không thôi trực tiếp ngủ, ngủ,, rồi!
Đem Nam Khanh Hoa đang trò chuyện cùng cậu ném qua một bên, Đoạn Ngọc Giác yên yên ổn ổn ngủ!
Nam Khanh Hoa quả thực muốn lấy thanh đao chặt hắn!
Hắn đã cho ta là rảnh rỗi đến phát chán đi hống hắn ngủ sao?!
Nam Khanh Hoa hận hận nhìn quang não, tàn bạo mà lý sự, một hồi lâu sau, ác ý trong con ngươi chậm rãi tiêu tan, càng hiện ra mấy phần ý cười.
Đây là một tên khốn nạn giảo hoạt.
Nam Khanh Hoa lẩm bẩm nói, trong con ngươi còn mang theo một ít ý cười, hai giờ qua hắn cảm giác được gánh nặng đặt trên vai mình giảm đi không ít, mình cũng có thể hảo hảo lấy hơi.
Buông lỏng không ít cảm giác, Nam Khanh Hoa nhẹ nhàng than thở, ý cười trong ánh mắt dần dần tiêu tan, lại trở về trạng thái không có chút rung động nào.
Còn muốn nhanh đi ra ngoài, hai tên kia không thấy được chính mình, phỏng chừng cũng không có thể an tâm đi. Nam Khanh Hoa xì cười một tiếng, nếu không phải mình liền một bộ ngu ngốc, còn không biết bọn họ có thể yên tâm để mình tắm hai giờ không đâu.
—— Tách tách tách!! Khẩn cấp trò chuyện! Khẩn cấp trò chuyện!
Ống nghe vẫn không có mở ra, sắc mặt của Nam Khanh Hoa rùng mình, lập tức đem thiết bị cách âm mở ra. Nó được cải tạo từ thiết bị cách âm ưu tú nhất của liên bang, nếu như Sayr không làm ra cái này, phỏng chừng kế hoạch của mình còn không biết phải đợi bao nhiêu năm.
“A Hoa A Hoa! Không xong!! Liên bang muốn bắt Sayr cùng Mặc Thí thành hôn! Điều lệnh đã xuống! Làm sao bây giờ?!”
Cái gì?!
“Câm miệng A Ly!” Bên trong ống kính xuất hiện một người khác, ngũ quan xinh xắn đã vô pháp dùng lời nói để diễn tả, khẽ mỉm cười chính là nghiêng nước nghiêng thành, “A Hoa, không cần lo chúng ta, nhớ kỹ kế hoạch là được rồi.”
“A Hoa, ” Sayr chậm rãi bật cười, cả người xán lạn giống như dương quang, “A Hoa, tớ tin tưởng cậu, chúng tớ đều đang chờ cậu.”
“Sayr!” Nam Khanh Hoa gấp rút hô.
“A Hoa, không nên hành động theo cảm tình, ngoan.” Sayr mỉm cười giống như là đang động viên hài tử rồi cắt đứt cuộc trò chuyện này.
“Sayr ——!” Nam Khanh Hoa la lên, hình ảnh trên quang não cũng chỉ có chân dung của chính hắn. Sắc mặt của Nam Khanh Hoa chậm rãi trở nên đặc biệt khó coi, tàn nhẫn mà đấm một đấm lên mặt tường, khuôn mặt cơ hồ vặn vẹo.
“——Liên bang!” Trong con ngươi không tự chủ lộ ra màu đỏ, tơ máu hiện ra, thoạt nhìn đặc biệt khủng bố.
Đan dược có lực sát thương cực lớn kia, không kể dùng thủ đoạn gì, hắn đều muốn chiếm được!
*******
Nhờ phúc của người không rõ thân phận kia, Đoạn Ngọc Giác ngủ một giấc vẫn là thật không tệ, chỉ là buổi sáng nhìn thấy nửa bên giường băng lãnh kia, tâm tình đang tốt đột nhiên có chút hậm hực.
Nguyên lai, trong lúc không để ý, mình chợt bắt đầu thói quen sao?
Đoạn Ngọc Giác hơi nheo lại mắt, trong con ngươi âm u, tâm tư gì cũng không thấy. Tĩnh tọa một hồi, Đoạn Ngọc Giác đi ban công nhìn một chút Linh Hoa, đem đan dược đã chuẩn bị xong bóp vụn rồi đổ vào trong nước, lại ôm lấy một chậu nụ hoa đang chờ nở vô cùng mỹ lệ, đưa đến trong phòng Ty Tu. Đoạn Ngọc Giác không quên dặn dò kĩ chậu hoa này, để cho nó quan sát kĩ, phát hiện cái gì buổi tối lập tức nói cho cậu biết.
Nhành lá của Linh Hoa lay động, có vẻ đặc biệt kích động. Đoạn Ngọc Giác vỗ vỗ cánh hoa của nó, liền cấp đưa đến chỗ của Ty Tu. Ty Tu ngược lại là tốt hơn hôm qua một chút ít, đối nhi tử cười cười, nhận lấy hoa, dặn dò nhi tử vài câu, liền để Đoạn Ngọc Giác đi.
Khi mà Đoạn Ngọc Giác đi đến Công đoàn đan dược sư, đám người Lan Kỳ Phong còn đang ở bên trong công đoàn, hoàn toàn không có dự định đi tiếp mấy sứ giả liên bang, làm cho Đoạn Ngọc Giác suýt chút nữa quay đầu đi.
“Đến đến đến, Tiểu Giác đến, nhanh lên một chút lại đây.” Trưởng lão thứ nhất là người đầu tiên phát hiện ra Đoạn Ngọc Giác, vốn là khuôn mặt uy nghiêm, nghiêm túc lại nặn ra mấy phần từ ái, làm cho Đoạn Ngọc Giác bước hụt một cái. Là một người nhan khống, còn có cái gì so với cái này càng sốt ruột?!
“Tiểu Giác, ” trưởng lão thứ nhất cố gắng bật cười, khóe miệng giật một cái, Đoạn Ngọc Giác chân tâm cảm thấy được hắn còn không đẹp bằng mình khi cười.
Căn cứ tế thế cứu nhân cũng chính là cứu nguyên tắc của mình, Đoạn Ngọc Giác mở miệng nói: “Trưởng lão, không muốn cười cũng không cần nở nụ cười.”
Trưởng lão thứ nhất: “…” Tại sao mình lại có cảm giác bị ghét bỏ nhỉ qaq!
Đoạn Ngọc Giác nhìn thấy trưởng lão thứ nhất bách biến sắc mặt, suy nghĩ một chút nói bổ sung: “Kỳ thực cũng không có khó coi như vậy.”
Sắc mặt của trưởng lão thứ nhất càng khó coi hơn.
Đoạn Ngọc Giác tự giận mình nói: “Nếu ngài cũng cho rằng khó coi cũng không cần nở nụ cười như vậy.”
Trưởng lão thứ nhất âm sâm sâm nở nụ cười, lộ ra một cái răng trắng, “Đoạn —— Ngọc —— Giác!”
Đoạn Ngọc Giác: “…”
“Ầm ——!”
Theo một tiếng vang thật lớn, toàn trường đều yên tĩnh lại, như là vạn vật đều không phát ra tiếng động nữa vậy.
Trưởng lão thứ nhất ——Một trong hai đan dược sư cấp sáu đỉnh cao của Công đoàn đan dược sư Song Tử Tinh — —— ngang dọc Công đoàn đan dược sư mấy chục năm, thời gian qua đi nhiều năm như vậy, rốt cục lại một lần nữa thử nghiệm đến tư vị nổ lò luyện đan.
May là, uy lực nổ không mạnh, không có thương tổn đến người, chỉ là có chút bỏ của đan dược phun lên mặt của trưởng lão thứ nhất, làm cho khuôn mặt đen nghiêm túc kia ngược lại lại có mấy phần khôi hài.
Đoạn Ngọc Giác tốt bụng mà đưa lên khăn mùi soa. Trưởng lão thứ nhất tàn nhẫn mà trừng mắt nhìn cậu, nửa ngày mới đưa tay tiếp nhận cái khăn mùi soa kia, chỉ tiếc vết bẩn trên mặt hắn nghiêm trọng phá hủy hắn trừng mắt công kích, Đoạn Ngọc Giác vô cùng thê thảm nhắm mắt lại.
Cái vị trưởng lão khác cùng Phó hội trưởng cúi người xuống cố nén cười, lão già này nghiêm túc nửa đời, thật vất vả cười hai tiếng còn bị tiểu bối rùng mình, tuy rằng nhìn hắn cười rộ lên chính mình cũng giật mình nổi da gà đi, khụ khụ nhưng nhìn thấy cái bộ dáng này của hắn cũng thật là quá khôi hài ha ha!
Nên! Cho ngươi vừa nãy cười nhạo chúng ta nổ lò luyện đan, chính ngươi cũng nên nổ! Nên! Quá nên rồi!
Đoạn Tiểu Giác làm đến quá đẹp! Tàn nhẫn mà cho chúng ta xả được cơn giận a!
“Chúng ta, không đi đón liên bang?” Đoạn Ngọc Giác nhìn trưởng lão thứ nhất bắt đầu lấy khăn lau mặt, lúc này mới hỏi.
“Liên bang ngày hôm nay sẽ được tiếp đón ở trong vương cung, ” Lan Kỳ Phong chớp chớp con mắt màu xanh lam, “Do đó chúng ta có thể có đến luyện chế đan dược cả ngày nha ~ ”
“Cả ngày” cố ý nặng nề đọc ra, chính là vì nói cho Đoạn Ngọc Giác ngươi không có đường trốn.
Đoạn Ngọc Giác: “…”
Thất vị trưởng lão cùng hai vị phó hội trưởng đều có phòng luyện đan riêng, mà hôm nay đều tụ tập ở bên trong cái phòng luyện đan choai choai này, còn nổ lò luyện đan, Đoạn Ngọc Giác trong chớp mắt liền nghĩ đến bọn họ đến cùng đang luyện chế đan dược gì.
“Tiểu Giác ~” Lan Kỳ Phong cười đến trơn bóng như ngọc, con mắt màu xanh lam rạng ngời rực rỡ, “Giúp ta xem một chút loại đan dược này thế nào?”
Đây chính là thành quả duy nhất hắn luyện ra được mấy ngày nay a, Lan Kỳ Phong có chút ưu buồn than thở.
“Ác ý bán manh là vi pháp, ” Đoạn Ngọc Giác chậm rãi nói, “Hơn nữa, cháu không nhìn ra ngài nơi nào manh.”
Lan Kỳ Phong: “…”
Xuất phát từ bị ép, lại một lần nữa thế tiến công độc miệng của Đoạn Ngọc Giác cũng không nhịn được nữa hướng về Lan Kỳ Phong phát động. Trời mới biết cậu đã sớm muốn làm như vậy, cũng không biết ăn sai rồi cái gì dĩ nhiên sống sờ sờ nhịn nhiều ngày như vậy!
“Hơn nữa, so với để cho cháu xem đan dược này, ngài đem đan dược ném lên người bạn lữ của ngài càng có thể nhìn ra hiệu quả.”
Lan Kỳ Phong: “…”
“Ngài cũng có thể đem hắn mang vào giả lập, tìm một gian nhà không có ai thử xem đan dược uy lực.”
Lan Kỳ Phong: “…” Nếu như uy lực của loại đan dược này mà không có vấn đề, ta còn cần dùng ngươi xem sao?!
“Ha ha ha ha, ” rốt cục có một người không nhịn được, ôm bụng không ngừng mà cười, “Tiểu hài này quá đùa rồi! A Phong cùng lão đại hoàn toàn không có lực phản kích a ta không nhịn được ha ha ha!”
Trưởng lão thứ nhất: “Ha ha, nổ năm lần lò luyện đan Tiểu Ngũ; ”
Lan Kỳ Phong: “Ha ha, liền đan dược bọt bọt đều không có Tiểu Ngũ; ”
Ngũ tưởng lão rốt cục nổ, “Ngọa tào các ngươi có thể hay không không đâm chân đau của người khác?!”
Trưởng lão thú nhất bá khí trắc lậu: “Không thể!”
Lan Kỳ Phong âm hiểm cười liên tục: “Cậu đoán xem.”
Đoạn Ngọc Giác: “Cháu có thể đi được chưa?”
“Chờ đã!” Lan Kỳ Phong tay mắt lanh lẹ bắt được Đoạn Ngọc Giác, “Người trẻ tuổi mà cứ suốt ngày muốn về nhà là thế nào a!
Đoạn Ngọc Giác sâu kín nhìn hắn.
Lan Kỳ Phong cắn răng nói: “Nghỉ ba ngày!”
Đoạn Ngọc Giác sâu kín nhìn hắn.
“Năm ngày!”
Đoạn Ngọc Giác sâu kín nhìn hắn.
“Một tuần lễ! Không thì nhiều hơn nữa!”
“Thành giao, ” Đoạn Ngọc Giác bình tĩnh nói.
Lan Kỳ Phong: “…”
“Đan dược của ta thế nào?” Lan Kỳ Phong cứng rắn xoay chuyển đề tài, trong lòng hoa lạp lạp chảy máu.
“Đáng tiếc…” Đoạn Ngọc Giác than thở.
“Ta cũng cảm thấy khá là đáng tiếc, ” Lan Kỳ Phong gật đầu nói, “Cũng đã thành hình.”
“Cháu nói là đáng tiếc những tài liệu kia, ” Đoạn Ngọc Giác bình tĩnh mà đâm xuyên Lan Kỳ Phong mộng đẹp, cầm đan dược nhìn nhìn, còn ngửi một cái, trầm mặc một hồi, khách quan mà cho ra lời bình, “Phương pháp thao tác sai, gọt đến vật liệu to nhỏ không đều, thời gian thả tài liệu không đúng, cuối cùng còn do dự không xuống tay được, đan dược thành hình thực sự là nó ngoan cường.”
Lan Kỳ Phong: “…”
Đoạn Ngọc Giác đồng tình nói: “Không có chuyện gì, lần thứ nhất luyện tập mà ra được như thế này, ngài còn có thể cứu.”
Suy nghĩ một chút, Đoạn Ngọc Giác lại bổ sung: “Ít nhất ngài không nổ lò luyện đan.”
Lan Kỳ Phong mặt cương thi, ta có thể nói cho ngươi biết ta nổ ba lần lò luyện đan sao?
Trưởng lão thú nhất không khỏi cảm giác đầu gối rất đau, rất đau, đau vô cùng.
Mấy vị trưởng lão khác dồn dập nhe răng nhếch miệng mà tỏ vẻ, đầu gối của chính mình cũng rất đau, thật sự rất đau.