• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tiếp điện thoại của Đoạn Ngọc Giác, Mông Kình Nhận ở trong phòng bệnh cười ngốc ngây ngô nửa ngày. Cổ Thừa Vọng vốn là muốn nói một chút chuyện cùng hắn, đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy Mông Kình Nhận đang cười khúc khích, trong lúc nhất thời hai người mắt to trợn mắt to, trầm mặc một hồi lâu Cổ Thừa Vọng mới cứng ngắc nói: “Xin lỗi, quấy rầy.”

Nói xong, trong con ngươi thoáng lộ chút đồng tình cùng thương hại, lùi ra.

Mông Kình Nhận: “…” Ngọa tào! Cổ Thừa Vọng ngươi đến cùng não bổ chút gì?!

Khi đó Liên Phương đang ôm đẩy một cái đồ vật chuẩn bị đẩy cửa vào, nhìn Cổ Thừa Vọng lui ra, Liên Phương ngẩng đầu hỏi: “Đàm luận xong chưa?”

“Không có, ” Cổ Thừa Vọng tự giác nhận lấy đồ vật trong tay Liên Phương, nhìn Liên Phương lộ ra ánh mắt hiếu kỳ, trầm mặc một hồi, quyết định vẫn là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người yêu.

—— Ngược lại hắn nói cũng đúng sự thực.

“Hắn có ý dâm.” Cổ Thừa Vọng dừng lại một chút, ngữ khí bình tĩnh nói, thật giống như đang nói ‘Hắn đang dùng cơm’ vậy, Liên Phương lập tức liền nở nụ cười.

Mặt lạnh lại nói ngôn ngữ ‘Nhiệt tình’ như vậy, Cổ Thừa Vọng cũng thật là có một loại manh mãnh liệt a!

Bất quá, ý dâm là cái quỷ gì? Bệnh nặng mới khỏi liền kịch liệt như vậy thật sự được không?

Vuốt cằm suy nghĩ một chút, Liên Phương quyết định vẫn là cấp một phần lực, dù sao mình vẫn chờ hài tử của Tiểu Giác đâu!

Liên Phương nghiêng đầu, dùng cằm chỉ chỉ phòng bệnh, nói: “Nói cho hắn biết, không cần quá kịch liệt, bệnh nặng mới khỏi làm như vậy không tốt với thận, sau này có nhiều thời gian!”

“Đúng rồi, ” Liên Phương cười đến đặc biệt xán lạn, “Nói cho hắn biết, ôn nhu một chút, Tiểu Giác nhà chúng ta thì phải đối đãi thật ôn nhu.”

Nói xong, Liên Phương xoay thân một cái, ôm chồng đồ vật kia đi trở về, ngược lại sự tình không tính khẩn cấp, ngày mai nói cũng giống như nhau, bọn hắn phải cho vợ chồng son đã xa nhau lâu ngày thời gian ân ái a!

Yên lặng mà ấn khen mình một cái, Liên Phương càng cảm thấy mình thật ôn nhu thiện lương quả thực là công dân bốn tốt của đế quốc, nụ cười không khỏi càng nhu hòa và hiền lành. Thú nhân đi qua bên người Liên Phương không khỏi dừng lại bước chân, yên lặng mà lấy tốc độ nhanh nhất đã rời xa hắn; đám người xa xa mà nhìn thấy nụ cười trên mặt Liên Phương yên lặng mà xoay chân một cái, nhanh chóng chạy trốn theo hướng ngược lại.

QAQ Ai chọc đến tên tiểu tổ tông này a làm cho hắn cười đến đáng sợ như vậy! Sợ quá khóc có hay không!

—— Lúc trước khi mà Liên Phương một cái ném đi một thú nhân cũng cười như thế! Lúc trước Liên Phương đem một thú nhân trêu đến gào khóc vang trời cũng là cười như thế!

Mỗi một lần Liên Phương cười như thế đều sẽ có người xui xẻo, lâu dần, nụ cười của Liên Phương đã trở thành nụ cười khủng bố nhất của toàn bộ quân khu Song Tử Tinh, không có một trong!

Nói đến hai người này quả thực chính là tuyệt phối a, lúc trước nhóm giống cái, thú nhân cảm thấy được Liên Phương không xứng với thượng tướng của bọn họ quả thực hận không thể quay ngược lại thời gian về thời điểm đó đem bản thân ngu xuẩn lay tỉnh!

Một tên mặt lạnh bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể hù chết người, một tên cười ôn nhu và thiện lương trong nháy mắt có thể ném đi thú nhân xem thường mình, quả thực chính là tuyệt phối có được hay không!

—— Bọn họ cũng không tiếp tục hoài nghi tại sao Liên Phương không bị thượng tướng khắc chết rồi, ai khắc ai vẫn là ẩn số a!

Cổ Thừa Vọng tuy rằng không hiểu lắm ý tứ của bạn lữ, không biết Mông Kình Nhận ý dâm bạn lữ của hắn làm sao liên hệ được với thận, thế nhưng chuyện bạn lữ giao cho mình là đại sự số một, cho nên không chút nghĩ ngợi liền đẩy cửa ra.

Lần này, Cổ Thừa Vọng liền nhìn thấy Mông Kình Nhận đang phát ra nụ cười si mê với quang não.

Mông Kình Nhận: “…” Ngọa tào!

Cổ Thừa Vọng: “…” Bạn lữ không ở bên cạnh, thú nhân thực sự là người đáng thương.

Mông Kình Nhận: “Ngọa tào ngươi có thể gõ cửa hay không!” Tấm mặt si hán cứ bị người nhìn thấy như vậy thì làm sao a!

Cổ Thừa Vọng mặt than, “Phương Phương nói, không cần quá kịch liệt, bệnh nặng mới khỏi làm như vậy không tốt cho thận, sau đó có nhiều thời gian.”

Dừng một chút, Cổ Thừa Vọng nhíu mày, không tình không nguyện nói: “Ôn nhu một chút, không nên tổn thương Đoạn Ngọc Giác.”

Cuối cùng vẫn là đổi lại lời kịch, Đoạn Ngọc Giác mới không phải nhà của Phương Phương đâu, rõ ràng mình mới là!

Mông Kình Nhận trợn mắt ngoác mồm, “Ngọa tào…” Hai người này đến cùng não bổ đi nơi nào?!

Mông Kình Nhận cắn răng, “Có bệnh uống thuốc!”

Cổ Thừa Vọng tương đối lãnh diễm cao quý mà nhìn Mông Kình Nhận, ánh mắt khá là xem thường, nói: “Phương Phương nhà ta là bác sĩ xuất sắc nhất, cho nên ta sẽ không giống như ngươi.”

Cổ Thừa Vọng liếc nhìn Mông Kình Nhận đang nằm ở trên giường bệnh, khá là kiêu ngạo mà nhếch khóe môi.

Ý tứ, Phương Phương ở bên người hắn làm sao có khả năng sinh bệnh?

Mông Kình Nhận nói ý vị sâu xa, “Loại bệnh như là não tàn này, Liên Phương cũng trị không được!”

Cổ Thừa Vọng nguy hiểm hé mắt, hừ lạnh một tiếng không để ý tới Mông Kình Nhận.

So với ở đây tốn nước bọt với một tên hán tử thô tục, còn không bằng đi tìm bạn lữ của mình, ngược lại yêu cầu của bạn lữ mình cũng làm xong, huống chi, mình không thể để bạn lữ của mình tịch mịch một mình.

Phương Phương nhất định sẽ rất nhớ mình, chỉ có điều ôn nhu săn sóc Phương Phương sẽ không nói ra, là một bạn lữ ưu tú, Cổ Thừa Vọng cảm giác mình không thể để cho bạn lữ cô quạnh, càng không thể bởi vì một tên hán tử thô lỗ làm cản trở giao lưu tình cảm của mình và bạn lữ, vì vậy tương đối lạnh nhạt đóng cửa, nói: “Ta đi tìm Phương Phương.”

“Khốn nạn!” Mông Kình Nhận chỉ cảm giác đầu óc của chính mình đều bị hai chữ ‘Ngọa tào’ này xoát bình, không khỏi cắn răng nghiến lợi tức giận mắng, tú ân ái và vân vân ghét nhất rồi!

Cái cảm giác này giống nhìn thấy 10 ngàn con dê đầu đàn chạy qua, Mông Kình Nhận âm trầm nở nụ cười, kích thích ta?

Ngược lại Tiểu Giác còn có ba ngày nữa mới tới, mình còn phải cô độc ba ngày nữa đâu, Cổ Thừa Vọng  làm sao có thể điềm điềm mật mật làm người ta hận đâu?

Lúc này đương nhiên phải bồi huynh đệ đồng thời chịu khổ rồi!

Vì vậy, trong tương lai hai ngày giữa, Cổ Thừa Vọng liền không có thời gian nào đi tìm Liên Phương, thậm chí cái tên gia hỏa đến chết cũng không biết xấu hổ Mông Kình Nhận kia thật đúng là vô sỉ, trực tiếp lôi kéo Cổ Thừa Vọng, ở trước mặt Liên Phương mà nói ra tưởng niệm của mình với Cổ Thừa Vọng. Liên Phương tương đối lý giải gật đầu, khiến cho Cổ Thừa Vọng mấy ngày liền phải ở chỗ của Mông Kình Nhận.

Cổ Thừa Vọng bị Võ thánh Mông Kình Nhận gắt gao chặn đánh quay trở lại: “…”

Liên Phương kiểm tra xong dữ liệu đang ghi chép, nói: “Vậy cứ như vậy đi, anh liền bồi hắn đi!”

Cổ Thừa Vọng âm trầm nhìn Mông Kình Nhận, Mông Kình Nhận vui vẻ mỉm cười.

—— Ha ha, cho ngươi tú ân ái, cho ngươi tú! Lúc này nhìn ngươi làm sao tú!

*******

Ngày mà Đoạn Ngọc Giác đi đến Sư Tử Tinh, là một ngày nắng đẹp, tập quán khác biệt rõ ràng giữa Sư Tử Tinh và Song Tử Tinh làm cho cậu nhìn nhiều mấy lần. Đám người Song Tử Tinh càng thiên về nội liễm, Sư Tử Tinh nhưng là nhiệt tình buông thả rất nhiều.

Trên đường đi đến tiếp đãi quán, hoạt bát rộng rãi Hạ Tình đâm đâm Đoạn Ngọc Giác, làm cho cậu xem bên phải. Nơi đó có một vị giống cái thanh tú đang lớn tiếng thông báo cùng với một vị thú nhân, trên khuôn mặt thô cuồng của thú nhân không che giấu được kinh hỉ, hai người lúc này hôn nhẹ nắm tay rời đi.

Đoạn Ngọc Giác vào lúc này đột nhiên hơi nhớ Mông Kình Nhận, tuy rằng chính cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận điểm này.

Hạ Tình có chút ghen tỵ đâm đâm phi hành khí, lầm bầm vài câu. Cố Niệm ôn nhã cười cười, hắn cùng Hạ Tình là đồng học cùng ban, tự nhiên cực kỳ quen thuộc với tính tình của Hạ Tình, bình thường cũng chăm sóc nhiều hơn.

Thứ tự của năm người tham gia thi đấu lần này là Đoạn Ngọc Giác, Hạ Tình, Cố Niệm, Dương Văn, Minh Tu Kiệt, đều là mấy vị đan dược sư nổi danh nhất của Công đoàn đan dược sư Song Tử Tinh, tuổi tác cũng không phải rất lớn, trong đó lấy Đoạn Ngọc Giác nhỏ nhất. Sự tích của Đoạn Ngọc Giác bọn họ cũng đều biết, dĩ nhiên cũng có nhiều hơn mấy phần hảo cảm với Đoạn Ngọc Giác, dọc theo đường đi cũng coi như là ở chung vui vẻ.

Minh Tu Kiệt là một người lạnh nhạt, thế nhưng có thể đem sự tình mà bọn họ không chú ý tới an bài rất rõ ràng, là một người vô cùng tỉ mỉ, nên mọi người nhất trí đề bạt làm đội trưởng; Hạ Tình vừa vặn cùng Minh Tu Kiệt ngược lại, bộ dáng lẫm lẫm liệt liệt thanh xuân vô hạn, phối hợp với gương mặt con nít kia, đặc biệt lấy được sự hảo cảm của mọi người; Cố Niệm là một người rất tao nhã, là người tốt tính nhất; Dương Văn ít nhiều gì cũng mang theo chút kiêu căng, thế nhưng cũng không quá phận, phối hợp với gương mặt xinh đẹp của thiếu niên kia, mấy người đều không tự chủ được bao dung hắn hơn mấy phần.

Ngày hôm nay trừ năm người bọn họ ra, Tam trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão cũng cùng đi. Hội trưởng rất sớm liền ở Sư Tử Tinh, cho nên Phó hội trưởng Lan Kỳ Phong nhất định phải lưu thủ Song Tử Tinh, trưởng lão thứ nhất cùng Nhị trưởng lão cũng đều lưu lại trợ giúp Lan Kỳ Phong, nên cuối cùng là Tam trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão cùng chạy tới với bọn họ.

Tốc độ qua lại của phi thuyền không gian rất là nhanh, dọc theo đường đi mấy người luôn luôn bồi dưỡng tình cảm giao lưu với nhau, hai vị trưởng lão cũng không xen mồm. Thế giới của những người trẻ tuổi đều có pháp tắc riêng, không đến lượt bọn họ đi nhúng tay.

Đợi đến khi đến Sư Tử Tinh, năm người đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên là tiếp xúc, đều có mấy phần hiểu rõ đối phương, cũng coi như tán đồng lẫn nhau rồi.

Dù sao, giải thi đấu đan dược tinh tế không chỉ là thi đấu cá nhân, mà còn có thi đấu đoàn thể, thi đấu đoàn thể còn quan trọng hơn thi đấu cá nhân; danh dự của thi đấu cá nhân là thuộc về mình họ, mà danh dự của thi đấu đoàn thể mới là chân chính thuộc về một cái tinh cầu.

Đánh thắng thi đấu đoàn thể không phải là một chuyện dễ dàng, năm người lần trước đoạt giải của liên bang lại một lần nữa tham gia thi đấu, tuổi tác của bọn họ không lớn, năm nay còn có thể tiếp tục tham gia thi đấu. Bởi vì kinh nghiệm được tích lũy qua lần thi đấu lần trước, cho nên bọn họ vẫn là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vị quán quân.

Còn có đại biểu Khỉ Mộng Tinh lệ thuộc vào Ưng Hoa công hội, năm ngoái là người thứ hai, thế nhưng năm nay có người nói có một người thiên phú cao đến tám tham gia, thực lực tổng thể lại tăng lên một cái độ cao; Còn có tiểu hành tinh của liên minh tinh hệ, năm ngoái là thành tích thứ sáu, năm nay đổi một đội trưởng khác, hành động này khiến mọi người không tìm được manh mối; Song Tử Tinh là chiến trường chính của cuộc tranh tài này, lần này cũng tuyệt đối phái ra đội hình chính mạnh nhất; còn có đại biểu Kim Ngưu Tinh năm ngoái đứng thứ ba, năm hay là toàn bộ nhân viên ra trận. Nói chung, thực lực không thể khinh thường.

Chỉ có đại biểu của Song Tử Tinh, năm người đều là lần thứ nhất tham gia giải thi đấu đan dược tinh tế.

“Tiểu Giác Tiểu Giác ~ người ta bảo hôm nay có chợ đêm, chúng ta cùng đi tham quan đi! Liên hoan xong liền đi!” Hạ Tình nhào tới trên người Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác lảo đảo một cái đổ xuống người Minh Tu Kiệt. Đúng lúc này, âm thanh ‘Mời vào’ trong miệng Cố Niệm vừa vặn mới nói ra.

“Tiểu Giác!” Kèm theo thanh âm vui sướng, khuôn mặt của Mông Kình Nhận, Cổ Thừa Vọng, Liên Phương đồng thời xuất hiện ở ngoài cửa. Nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác bị áp ở giữa, nụ cười trên mặt Mông Kình Nhận cứng đờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK