Hai người vẫn luôn vẫn duy trì tư thế này cho đến khi xem phim xong.
Đại sảnh tối tăm, lúc ngồi trên sô pha bọn họ cũng không thân mật, so với bọn họ thì xung quanh có nhiều cặp đôi đang ôm ấp hơn hẳn, sẽ không ai chú ý tới bọn họ.
Đôi tình nhân dưới góc phải đã hôn nhau mười ba lần rồi, bởi vì người đàn ông kia bị hoảng sợ mười lần, mỗi một lần đều được bạn gái ôm mặt rồi hôn môi anh ta.
Lúc rời đi, khi cặp đôi nước ngoài này đi qua họ thì cô bạn gái giương đôi môi đỏ rực cháy, cười khẽ chạm vào mặt bạn trai rồi nói: “When you are afraid, I will kiss you, so even fear is sweet.”
“……” Sau khi ra trường thì tiếng Anh của Mộc Dương đều trả lại cho thầy giáo hết, nhưng câu trả lởi của nhà trai thì cậu hiểu, là anh yêu em.
Cậu ngửa đầu hỏi Giải Biệt Đinh: “Bạn gái của anh ấy nói gì vậy?”
Giải Biệt Đinh dừng một chút: “Khi anh sợ hãi thì em sẽ hôn anh, như vậy thì dù có sợ hãi đi chăng nữa thì cũng vẫn ngọt ngào.”
“……” Mộc Dương tức giận vì đã tự mình đút cơm chó cho mình.
“Anh học hỏi người ta đi.”
Còn không giỏi tán tỉnh bằng con gái nhà người ta.
Cậu còn chưa đứng dậy được thì đã bị Giải Biệt Đinh ôm vào trong lồng ngực, chung quanh cũng có rất nhiều người chưa đi như họ, chờ phim tiếp theo được chiếu.
Giải Biệt Đinh cúi đầu hôn môi Mộc Dương, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ cạy ra, hai tay của anh nhẹ nhàng ôm mặt Mộc Dương, đầu ngón tay nắm cằm cậu, nhẹ nhàng nhưng không thể chen vào.
Mộc Dương bị bắt nằm trong lồng ngực Giải Biệt Đinh, ngẩng đầu thừa nhận hôn môi, lòng bàn tay trên cằm không ngừng vuốt ve, vì để không hấp dẫn ánh mắt của người khác, Giải Biệt Đinh mau chóng buông Mộc Dương ra, phút cuối cùng còn mút một cái trên môi cậu, dâm vô cùng.
Giọng anh trầm thấp mà dò hỏi: “Như vậy à?”
Cách hôn môi này rất giống với cặp đôi nước ngoài ban nãy, chẳng qua người ta hôn theo kiểu mặt đối mặt.
Mộc Dương: “……”
Cậu bảo Giải Biệt Đinh học nói lời âu yếm theo người ta, chứ không phải bảo Giải Biệt Đinh học cách hôn của người ta.
Nhưng như vậy cũng được.
Dù sao cậu cũng sướng.
Không đúng.
Mộc Dương nhìn chằm chằm đôi mắt Giải Biệt Đinh: “Sao anh lại nhìn người ta hôn môi?”
Còn học tường tận đến vậy……
Giải Biệt Đinh: “Bởi vì em cứ nhìn họ.”
Mộc Dương: “……”
Mộc Dương quay mặt đi, khô khan ậm ừ.
Bộ phim tiếp theo là bộ phim tình cảm, Giải Biệt Đinh vuốt tóc mái bù xù của cậu: “Xem tiếp nhé?”
Mộc Dương lắc đầu, hơn mười một giờ rồi, bình thường thời gian này Giải Biệt Đinh đã đi vào giấc ngủ.
“Trở về đi, em buồn ngủ.”
“Được.”
Trở lại phòng ngủ, bên ngoài cửa sổ sát đất thật lớn là biển rộng vô bờ mênh mông, vách ngăn của phòng tắm cũng là cửa kính trong suốt, đối diện với biển.
Mộc Dương không manh áo che thân mà dựa vào bồn tắm, rướn thân trên ra bên ngoài xem.
Mặt biển ban đêm thâm thúy mà lại nguy hiểm, du thuyền đèn đuốc sáng trưng di chuyển trên mặt biển như là một chiếc thuyền lá cô độc, mang theo sự náo nhiệt xuất phát một mình.
Cho đến khi Giải Biệt Đinh kéo rèm, mở đèn sưởi trong phòng tắm.
Mộc Dương ngồi lại chỗ, đúng lúc thấy Giải Biệt Đinh đăng tháo cổ tay áo.
“Anh……”
Hầu kết Mộc Dương hơi co lại, Giải Biệt Đinh tháo xong cổ tay áo thì liền bắt đầu cởi cúc áo……
Mỗi mội đường cong trên người anh đều mượt mà hoàn mỹ, như là tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất của Chúa sáng thế.
Tiếng chân đạp vào nước làm Mộc Dương tỉnh táo hơn, cậu sửng sốt một hồi lâu: “Anh muốn tắm cùng em à?”
“Không thể ư?”
“…… Có thể.”
Mộc Dương dịch mông, sợ chậm một giây là Giải Biệt Đinh sẽ đi ra ngoài.
“Bồn tắm này lớn.” Đừng nói là hai người, bốn người vào cũng không chật.
“Ừm.” Giải Biệt Đinh.
“Đợi đến lúc về cũng đổi bồn tắm thành loại này.” Mộc Dương.
“Được.”
Mộc Dương được như ý nguyện mà đạt thành tựu tắm uyên ương, dùng tư thế ngồi trong lồng ngực của Giải Biệt Đinh như lúc xem phim, bởi vì chân bó thạch cao nên phải nâng lên —— vì thế dù Giải Biệt Đinh làm gì, cậu cũng không thể đẩy ra, chỉ có thể cố gắng che giấu tiếng tim đập dồn dập, khiến bản thân không run mạnh như vậy nữa.
“Ngủ ngon.”
Giải Biệt Đinh ôm Mộc Dương trở lại trên giường, cúi người hôn cậu.
“…… Vâng.”
Tuy rằng không có gì bất ngờ xảy ra, vẫn ngừng ở bước cuối cùng, nhưng không có nơi nào trên người Mộc Dương là Giải Biệt Đinh chưa chạm vào.
Rõ ràng là được hầu hạ nhưng cũng là người bị vắt khô.
Đặc biệt là không thể không nâng cái chân kia lên, bủn rủn đến mức không còn là chính cậu nữa.
Chờ tới khi Giải Biệt Đinh cũng nằm bên người cậu, Mộc Dương mới hàm hồ mà nói thầm câu: “Có phải anh trộm xem phim sex sau lưng em không?”
Giải Biệt Đinh: “……”
*
Ngày hôm sau không ngoài dự đoán là Mộc Dương ngủ quá mười giờ, không còn duyên phận với bữa sáng.
Hôm nay Giải Biệt Đinh mặc một bộ trang phục đơn giản thoải mái, là bộ đồ đôi cho các cặp tình nhân.
Anh ngồi ở ghế bên cửa sổ sát đất, ánh mặt trời tươi đẹp nhưng không quá nóng gắt chiếu lên người anh, chỉ có khuôn mặt lạnh lùng điển trai là giấu trong bóng ma, anh nhìn cuốn sách trong tay.
Dường như Giải Biệt Đinh khá chú ý tới chuyện đọc sách, ở nhà anh có một thư viện khoảng 30 mét vuông, hai mặt tường đều là giá sách chứa đầy sách.
Kiếp trước nơi duy nhất ở nhà mà Mộc Dương không dám đụng tới chính là thư phòng, cậu mong Giải Biệt Đinh có thể thay đổi sắc mặt vì cậu một lần, dù là tức giận cũng được, nhưng lại sợ Giải Biệt Đinh sẽ thật sự chán ghét cậu từ đó.
Vì thế cậu chỉ dừng lại ở giới hạn phù hợp, cứ nhảy nhảy liên tục trên điểm mấu chốt của Giải Biệt Đinh, tuy rằng cũng không có gì hay.
Giải Biệt Đinh ngước mắt: “Dậy sớm vậy.”
Anh đặt cuốn sách vào lại trong giá, đi đến trước mặt Mộc Dương, hôn xuống gương mặt cậu
Sau khi dừng một chút thì lại hôn lên trán cậu.
Vừa mới tỉnh ngủ nên đầu Mộc Dương hơi lâng lâng, “Anh đang xem gì vâyh?”
“…… Sách.” Giải Biệt Đinh lời ít mà ý nhiều.
Mộc Dương: “……”
Ai mà chẳng biết đó là sách?
Mộc Dương nhấp môi dưới, không nói gì nữa, mà chỉ dang hai tay với Giải Biệt Đinh.
Giải Biệt Đinh ôm cậu vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt.
Kem đánh răng thuộc loại mà Đàm Giác chuẩn bị cho bọn họ, không phải vị chanh mà Mộc Dương thích.
Cậu cúi đầu, chưa chải được vài phút đã phun nước súc miệng ra, cảm xúc hơi nặng nề.
Cả một ngày đều như vậy.
Từ buổi biểu diễn của ca sĩ lúc 12 giờ, đến buổi ảo thuật vào 3 giờ chiều, Mộc Dương rất kiệm lời, vẫn luôn ngơ ngác xuất thần, trong mắt không có ánh sáng gì.
Bởi vậy sau khi kết thúc buổi ảo thuật kết thức, Mộc Dương cũng không nhận ra là mình bị Giải Biệt Đinh trực tiếp đưa về phòng, mà không phải nơi giải trí tiếp theo.
Giải Biệt Đinh đóng cửa lại, đổ ly nước ấm cho cậu: “Em không vui.”
Là câu trần thuật, nhưng trong giọng nói mang theo vài phần không xác định.
“……”
Mộc Dương há miệng thở dốc, hơi vô thố.
Cậu cảm thấy không hẳn là mình không vui, nhưng cũng có thể cảm nhận được rằng mình đang không ổn.
Cậu không biết nên giải thích với Giải Biệt Đinh như nào, rằng mình vì vài câu đối thoại vào sáng sớm kia mà tâm tình mới chạm đáy.
【 “Anh xem gì vậy?”
“Sách.” 】
Rõ ràng không cần rối rắm, dù sao cậu cũng không thích đọc sách, Giải Biệt Đinh trả lời cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhưng vẫn không dễ chịu.
Khó chịu vì suy nghĩ ‘ dường như anh ấy không nguyện ý chia sẻ cuộc sống với mình lắm ’.
Rõ ràng là hai người đi du lịch, anh còn mang sách theo, vì sợ ở cạnh cậu nhàm chán quá nên giết thời gian ư?
Mộc Dương biết có thể đây chỉ là thói quan, ra ngoài mang sách cũng không có vấn đề gì, cho dù trước khi ngủ xem mấy chương cũng không làm chậm trễ cái gì, chỉ là thói quen tốt đẹp được nuôi dưỡng trong vài năm thôi.
Nhưng cậu không thể khống chế bản thân không nghĩ theo chiều hướng linh tinh.
Mộc Dương không biết mình đang lên cơn vì chuyện gì, rõ ràng trước kia cậu đâu có như vậy.
Nhưng hiện tại, một câu của Giải Biệt Đinh hoặc là cha mẹ đều có thể khiến cậu nghĩ tới chiều hướng tiêu cực.
Trái tim cùng thân thể đều rất không thoải mái.
Cậu như đang rơi vào một vòng lẩn quẩn, một đôi tay vô hình đang không ngừng vùng vẫy trong đó, khi cậu càng lún sâu vào lốc xoáy, tuy có người kéo cậu, nhưng chỉ cần lốc xoáy hơi chuyển động một chút thì cậu đã bị vuột mất.
“Mộc Dương, em đang không vui.” Giải Biệt Đinh thong thả mà lặp lại một lần, lần này sự không chắc chắn trong giọng nói đã hoàn toàn biến mất.
Mộc Dương nghiền đầu ngón tay, cúi thấy đầu.
“Tại sao?” Giải Biệt Đinh vỗ ngực, chậm rãi nói, “Mộc Dương, anh bị bệnh……”
“……” Mộc Dương ngước mắt, hơi giật mình.
Một người có thân thể khỏe mạnh dùng khuôn mặt nghiêm túc nói “Anh bị bệnh” —— rõ ràng là trường hợp rất buồn cười, nhưng Mộc Dương lại cảm thấy xót xa.
Giải Biệt Đinh ngừng nói tiếp câu đó, mà niết cằm cậu, nghiêm túc nói: “Anh không biết điều gì khiến em buồn, nhưng em hãy nói với anh, anh sẽ sửa.”
“…… Không.” Mộc Dương giơ tay vuốt mày Giải Biệt Đinh, lẩm bẩm, “Là vấn đề của em.”
Nói là vấn đề của mình nhưng đôi mắt của cậu đã đỏ lên, như đang vô cùng tủi thân.
Mộc Dương không nói trái lương tâm, cậu cảm thấy mình quá ra vẻ, bắt đầu từ 5 năm trước, bắt đầu từ khi Giải Biệt Đinh tìm tới cậu, cậu giống như bị một linh hồn sa đoạ bám vào người.
Có lẽ bắt đầu từ kiếp trước, từ khi thân thế bại lộ, từ khi biết mình bị ung thư, từ khi cậu chết mà cũng chưa cảm nhận được chút yêu thích nào của Giải Biệt Đinh, cậu đã không thích hợp.
Nhưng cậu không thể khống chế nổi bản thân.
Mộc Dương vươn tay với Giải Biệt Đinh như một đứa trẻ, âm cuối mang theo nét đau buồn: “Ôm.”
Khoảnh khắc Giải Biệt Đinh không chút chần chờ ôm lấy cậu thì Mộc Dương đã cắn chặt môi, cậu nghe thấy tiếng tim đập nhanh của Giải Biệt Đinh, lần đầu tiên nghĩ rằng, hẳn là trong lòng cậu bị bệnh thật, có lẽ còn nghiêm trọng hơn so với Giải Biệt Đinh.
Nhưng dường như cũng không nghiêm trọng đến vậy.
Cậu muốn tốt lên, cậu không muốn đẩy Giải Biệt Đinh còn đang thích cậu một chút ra xa, cũng không muốn vì mình không ổn mà khiến tất cả mọi người xung quanh buồn.
Giải Biệt Đinh: “Khi hai người ở bên nhau, thứ cần nhất chính là chia sẻ……”
Mộc Dương vui mặt vào ngực Giải Biệt Đinh, hít mũi: “Ai nói?”
Dù sao chắc chắn không phải Giải Biệt Đinh tự mình nghĩ ra.
Giải Biệt Đinh: “Trong sách nói.”
Mộc Dương: “……”
Một phút sau, Mộc Dương nhìn cuốn sách 《 một trăm kĩ xảo để duy trì tình yêu giữa chồng chồng 》 mà trầm mặc thật lâu.
Cậu đúng là một tên ngốc.
Buổi sáng Giải Biệt Đinh xem cuốn sách này, cậu lại bỏ lỡ một ngày tốt đẹp chỉ vì chuyện nhỏ như vậy.
Một ngày trôi qua như thể trò đùa.
Giải Biệt Đinh nói: “Fans đề cử.”
Mộc Dương há miệng thở dốc, cố cong khóe miệng nói “Rất xin lỗi”.
Cậu gian nan miêu tả lại suy nghĩ của cậu, càng nói lại càng cảm thấy mình ngốc.
Sau đó lại khóc vì sự ngốc nghếch của mình.
Giải Biệt Đinh than nhẹ, ôm rồi xoa bóp sau cậu: “Đừng khóc, là anh sai khi không trực tiếp trả lời em.”
“Anh không cảm thấy là hẹn hòn cùng em không vui.”
“Anh rất thích.”
Với Giải Biệt Đinh thì anh chưa từng giải thích ngay lập tức như này, nhưng điều duy nhất có thể xác định là, nếu có thể, thậm chí anh còn muốn nhốt Mộc Dương lại, hoặc là đeo còng tay trói hai người ở bên nhau, mỗi thời mỗi khắc đều xuất hiện trước mắt.
Như vậy nhịp tim của anh mới có thể vững vàng, sẽ không đau vì trống trải.