• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cánh Cụt

Mộc Dương chờ tới lúc mơ màng sắp ngủ thì mới cảm thấy môi ấm lên.

Cậu tỉnh táo ngay lập tức, mở mắt ra là không quan tâm đến đúng sai: “Anh hôn trộm em.”

Thân thể Giải Biệt Đinh cứng đờ, dưới ánh đèn tối tăm anh và Mộc Dương cùng nhìn nhau, hô hấp đan xen.

“…… Anh không hôn trộm.”

Anh đã quên rằng một tháng trước anh còn lo việc hôn người khác lúc người ta không còn ý thức là hành vi thiếu tôn trọng.

“Em đã ngủ rồi mà còn tỉnh vì anh hôn, chẳng phải là hôn trộm còn gì.”

Giải Biệt Đinh: “……”

Anh mới chạm vào một chút, một giây cũng chưa đến.

Mộc Dương nói như thể đúng lý hợp tình lắm: “Anh phải bồi thường em.”

Giải Biệt Đinh: “…… Bồi thường như thế nào?”

Mộc Dương nghĩ nghĩ, ôm cổ Giải Biệt Đinh rồi hôn anh, giọng điệu hàm hồ: “Anh không được nhúc nhích.”

“Cũng không được cử động đầu lưỡi.”

Giải Biệt Đinh cứng đờ chống bên cạnh người Mộc Dương. Bởi vì tay phải không dùng lực được nên thả lỏng, chỉ có tay trái là chống đỡ trọng lượng của toàn thân, trên cổ còn treo nửa người trên của Mộc Dương.

Anh vẫn không nhúc nhích vì sợ đè nặng Mộc Dương.

“Anh cúi xuống đi.” Mộc Dương hơi dùng quá sức khi hôn, kéo Giải Biệt Đinh xuống.

Giải Biệt Đinh chỉ có thể cúi người xuống, chờ tới khi Mộc Dương có thể hoàn toàn nằm ở trên giường hôn anh thì anh mới dừng lại.

Mộc Dương chưa hôn người khác bao giờ, tất cả kinh nghiệm đều được rèn trong một tháng hôn môi với Giải Biệt Đinh.

Cậu học Giải Biệt Đinh khi trước mà gặm lấy gặm để, vồ vập hôn lấy môi anh một hồi, cuối cùng cắn lên môi Giải Biệt Đinh mà vẫn chưa thoả mãn cho lắm.

“Sao anh không cảm thấy khó thở?”

Mộc Dương nhìn chằm chằm nhịp thở của Giải Biệt Đinh, chỉ hơi nặng hơn chút chứ đâu hề giống cậu khi trước.

Vậy mà Giải Biệt Đinh còn phải nghĩ, cuối cùng trả lời một cách bình thản: “Chắc do em nhanh quá.”

…… Hôn môi còn có nhanh chậm cơ à?

Mộc Dương phản bác: “Anh mới nhanh ưm ——”

Bỗng dưng cậu mở lớn đôi mắt, miệng bị Giải Biệt Đinh lấp kín hoàn toàn, không thể nói câu nào nên lời. Cậu chỉ có thể bám vào bả vai Giải Biệt Đinh bị bắt hôn môi, cảm giác toàn bộ không khí trong khoang miệng đều bị rút cạn.

Nhiệt độ cơ thể của nửa người trên cọ xát như có như không cách một lớp áo ngủ hơi mỏng khiến cho Mộc Dương vừa ngứa vừa tê, nhưng cảm giác dồn dập do hôn môi mang đến đã làm đại não cậu trống rỗng, quả thực muốn chết đuối dưới sự xâm lược của Giải Biệt Đinh.

“Em không nhanh, nhưng……” Giải Biệt Đinh dừng một chút, hơi buông cậu ra, “Nhưng khi hôn môi có thể thở.”

“……”

Mộc Dương luôn cảm thấy vế đằng sau từ ‘nhưng’ mà Giải Biệt Đinh muốn nói là ’em quá ngốc’.

“Anh đánh……” Mộc Dương nuốt từ rắm lại, “Hôn môi thì thở như nào?”

Giải Biệt Đinh thấy bất đắc dĩ, vậy mà khóe môi lại hơi nhếch lên: “Chúng ta hôn ở miệng chứ không phải mũi.”

Mộc Dương im lặng một lát, không tin mà mở mục tra cứu trên di động, tra xem hôn môi có thể thở không ——

Đáp án là có thể.

Nếu cảm thấy khó có thể thở thì là do sốt ruột quá, tim đập quá nhanh nên quên mất phải hô hấp, chỉ có lần đầu hôn môi mới như vậy, hôn nhiều hơn vài lần thì sẽ ổn hơn.

Nhưng thật sự lần nào Mộc Dương cũng cảm thấy thiếu oxy.

Cậu lén chạm lên trái tim còn chưa bình ổn nhịp đập của mình, hạ khóe miệng xuống, Mộc Dương mày đúng là không có tiền đồ…… đã hôn biết bao nhiêu lần mà còn như vậy.

Cậu kéo cổ áo của Giải Biệt Đinh xuống, không chỉ hôn chụt chụt vài cái lên miệng Giải Biệt Đinh mà còn cắn nữa: “Ngủ!”

“……”

Giải Biệt Đinh nhìn Mộc Dương đã kéo chăn lên che mặt mà tạm thời chưa nói gì.

Dù đã bị Mộc Dương trêu chọc đến bốc lửa nhưng Giải Biệt Đinh vẫn không nói gì, chỉ thả lỏng tay rồi nằm xuống, qua hồi lâu mới ngủ.

*

Đến đêm ngày hôm sau Mộc Dương mới tỉnh, thời gian cậu ngủ lớn hơn Giải Biệt Đinh rất nhiều, hẳn là do buổi tối cậu không ngừng gặp ác mộng, chất lượng giấc ngủ không tốt nên cũng chỉ có thể dùng thời gian để đền bù.

Tối hôm qua cậu lại mơ một giấc mộng, cậu mơ thấy mình đang nằm trên chiếc ghế mây mới được đổi để phơi năng, Giải Biệt Đinh thì vẫn luôn đứng ở cách đó không xa nhìn về phía cậu.

Không hiểu sao Mộc Dương cảm thấy không phải là Giải Biệt Đinh đang nhìn cậu mà là đang nhìn chiếc ghế mây này.

Cậu muốn tiến lên gọi Giải Biệt Đinh, nhưng dù có gọi như nào thì Giải Biệt Đinh vẫn không thể nghe thấy cậu. Ánh mắt anh xuyên thấu qua thân thể cậu để nhìn ghế mây, anh nhíu mày.

Cảm giác khủng hoảng bất lực lan truyền khắp toàn thân. Không biết qua bao lâu cậu mới thấy cái bóng dưới chỗ Giải Biệt Đinh đứng, rồi cậu vô thức nâng tay lên vỗ ngực.

Mộc Dương bị doạ cho tỉnh ngủ.

Trước tiên là cậu lần mò tim Giải Biệt Đinh bên cạnh, nhưng bên kia giường đã trống không. Vì vậy cậu bò dậy, chống nạng đi tìm Giải Biệt Đinh.

Dưới lầu truyền đến một vài tiếng vang. Một tay Mộc Dương đỡ lan can, một tay chống nạng vội vàng đi về phía phòng bếp thì thấy Giải Biệt Đinh mặc tạp dề, không biết anh đang quấy thứ gì.

Giải Biệt Đinh thấy cậu sững sờ thì thấp giọng hỏi: “Sao tỉnh rồi mà không gọi anh?”

Mộc Dương đi gấp quá nên chiếc nạng bị trượt. Thân thể cậu lảo đảo, dứt khoát không dùng nạng nữa mà lập tức nhào vào trong lồng ngực Giải Biệt Đinh.

Trên tay Giải Biệt Đinh đều là nhân sủi cảo, vì sợ làm bẩn Mộc Dương nên anh chỉ có thể dùng khuỷu tay nâng cậu, phía sau lưng dán lên đá cẩm thạch: “Làm sao vậy?”

Mộc Dương rúc vào trong lồng ngực anh: “Em mơ thấy anh không để ý tới em.”

Vô cớ gây rối vẫn thứ mà cậu giỏi nhất, rõ ràng trong mơ không như vậy nhưng cậu vẫn cứ cắt câu lấy nghĩa.

Nhưng Giải Biệt Đinh vẫn nói theo cậu: “Không đâu, giấc mơ là giả thôi.”

Giải Biệt Đinh nửa ôm lấy Mộc Dương, giơ tay đưa về phía mặt bàn —— tắt điện thoại đang livestream đi.

—— làm vằn thắn đơn giản thật sự, có tay là được.

—— phải bôi một lớp nước quanh lớp vỏ của sủi cảo thì mới dính được

—— nhân sủi cảo cũng pgari nặn đều một chút…… Hửm??? Người này ai đấy?

—— đệt mợ đệt mợ, đây là cẩu lương buổi sáng của tôi ư!!

—— đây là vợ của blogger hả? Sáng sớm đã cho tôi xem cảnh này rồi!?

—— ngọt quá trời ơi! Trực tiếp nhào vào trong lồng ngực của blogger a a a a a, blogger khờ khạo quá rụt rè làm cái gì! Mau ôm anh ấy!

—— tôi thích cách biệt về hình thể như này a a a a, vợ của blogger mang tới cảm giác thanh xuân quá, nhưng lại không thấy mặt ( nhỏ giọng thôi)

—— lúc nào blogger livestream lộ mặt đây…… cùng lộ mặt với vợ ấy.

—— tôi thấy giọng blogger rất hay…… nhưng nhỏ quá không nghe rõ.

—— hơi sai sai, nhưng đúng là dễ nghe thật.

—— tuyệt, tôi vào để dạy cách làm vằn thắn chứ không phải để ăn cơm chó……

—— blogger còn không mau ôm ấp hôn hít rồi bế vợ lên cao! Có phải là anh bất lực không? Không được thì để tôi làm cho!

—— có thể thấy blogger phải cao hơn vợ từ mười centimet trở lên*, đáng giận! Chỉ có thể nhìn đến ngực!

*Mình nhớ là Mộc Dương cao trên m8 (cụ thể là m84 nếu mình không nhầm), nếu vậy anh Giải cao phết đấy ít cũng tầm 1m9

—— vừa mới trải qua cảm giác thất tình đau đơn vì thần tượng đã thoát kiếp độc thân, đã vậy còn bị blogger đút cho đống cơm chó to như vậy, nỡ lòng nào chứ……

—— cảm giác chàng trai dễ thương này không có cảm giác an toàn, nằm mơ mà còn mơ thấy chồng không để ý mình, chuyện này đủ để chứng minh trước kia blogger chó như nào……

—— trên lầu nói đúng đấy, khiển trách +10086.

Một bàn tay to đưa tới trước màn hình.

—— ôi ôi! Blogger đừng đóng livestream!!

—— tôi còn chưa ăn cơm sáng đâu đấy! Cơm chó còn chưa đủ nữa hả?

—— vạn người dâng huyết thư mong đừng đóng livestream, coi như chúng tôi không tồn tại ——

……

Màn hình tối đen trong nháy mắt.

Mộc Dương không nhận ra Giải Biệt Đinh đang livestream mà chỉ cho rằng Giải Biệt Đinh đang xem video hướng dẫn làm vằn thắn.

Cậu hơi khó hiểu: “Anh làm vằn thắn làm gì?”

Giải Biệt Đinh kéo ghế dựa cho cậu ngồi: “Để cho em ăn.”

Túi sủi cảo hôm qua mua ở siêu thị Mộc Dương cũng không thấy ngon lắm, nhưng vì là Giải Biệt Đinh mua nên vẫn ăn hết.

Chỉ là sau khi ăn xong cậu hơi khó chịu mà thì thầm một câu: “Không ngon bằng cái bà ngoại làm.”

Đã lâu rồi cậu không ăn sủi cảo do bà ngoại làm, tính ra cũng phải 3-4 năm rồi.

Giải Biệt Đinh không thể lấy sủi cảo của bà ngoại cho Mộc Dương được nên chỉ có thể tự tay làm.

Nếu Mộc Dương đã xuống thì vào hỗ trợ cùng. Đây đều là lần đầu của hai người, trước đây Mộc Dương thường xuyên xem bà ngoại cùng Diêu Diên làm vằn thắn, nhưng cậu chỉ lo ăn, đây vẫn là lần đầu cậu tự tay làm.

Tuy đều là lần đầu tiên nhưng hình dáng sủi cảo vẫn được phân ra thành học sinh kém với học sinh giỏi.

Ban đầu Giải Biệt Đinh còn chưa thạo lắm, nhưng anh cũng làm quen rất nhanh, hình dáng sủi cảo mà anh nặn đều rất đẹp và chỉn chu.

Mộc Dương học theo cách của anh một hồi mà hình sủi cảo được nặn vẫn xấu như trước.

Giải Biệt Đinh bình thản nhìn: “Cho nhiều nhân quá.”

Mộc Dương không cam lòng mà lấy ra một chút nhân: “Nhân phải ngập mồm chứ, nhân của sủi cảo trong siêu thị quá ít……”

Giải Biệt Đinh không nói gì, nhưng khi nặn sủi cảo lại yên lặng cho thêm nhân vào trong.

Ừm…… nặn xong vẫn rất đẹp.

Mộc Dương nặn nặn rồi thấy ủ rũ, hình như cậu làm gì cũng tệ.

Giải Biệt Đinh không biết tại sao cậu lại mất hứng, nhưng anh có thể thấy cậu không vui là bao: “Làm sao vậy?”

“…… Sủi cảo quá xấu.”

“……” Giải Biệt Đinh đi đến phía sau Mộc Dương, cầm tay cậu chỉ dạy, “Phải kiên nhẫn một chút.”

Sau lưng Mộc Dương dán lên ngực Giải Biệt Đinh, trên tay là lòng bàn tay nóng ấm của Giải Biệt Đinh. Ngay lập tức hơi thở của cậu trở nên nóng hơn, cũng không biết nên đặt tay ở đâu.

Tuy rằng cậu được Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên nuôi lớn, nhưng cậu không kế thừa được sự kiên trì của họ, làm gì cũng rất khó đề kiên nhẫn, khó có thể giữ hứng thú lâu dài.

Giống như việc cậu có rất nhiều nhạc cụ, nhưng lại không thành thạo một loại nào,, giống như cậu thích nhiếp ảnh, nhưng cũng không quá kiên trì với nó.

Chỉ có việc thích Giải Biệt Đinh là khác.

Từ khi cậu bắt đầu tỉnh ngộ, thoát khỏi sự ngây thơ mờ mịt mãi cho tới lúc chết rồi sống lại, điều đó chưa từng thay đổi lần nào.

Hiếm khi Mộc Dương mới an phận, ngoan ngoãn tùy ý để Giải Biệt Đinh hướng dẫn nặn xong hai mâm sủi cảo, ước chừng có thể ăn ba bốn bữa.

Giải Biệt Đinh lấy món định ăn vào buổi sáng ra rồi bỏ sủi cảo vào trong ngăn đông lạnh, lúc khom lưng anh bị Mộc Dương sờ soạng eo.

Anh quay đầu, dùng ánh mắt dò hỏi Mộc Dương làm sao vậy.

“…… Không sao.”

Cậu không nhịn được mà sờ mó lung tung, dù sao vòng eo đó cũng rất đẹp.

Giải Biệt Đinh lấy nửa nồi nước rồi đặt lên bệ bếp để đun sôi, sau đó đi lên lấy kem đánh răng cùng bàn chải đánh răng cho Mộc Dương.

Sau khi chờ Mộc Dương đánh răng xong thì sủi cảo cũng đã chín, mỗi một cái đều vỏ mỏng nhiều nhân, cộng thêm nhân thịt bò mà Mộc Dương thích thì hai mươi cái cứ thế được nuốt xuống bụng.

Giải Biệt Đinh vẫn thong dong như trước, cứ thoải mái để điện thoại vang lên không ngừng. Tin nhắn trong acc clone như muốn bùng nổ, u oán hỏi anh tại sao lại đột ngột đóng livestream, bọn họ nguyện ý ăn cơm chó cũng không được à?

Còn có người hỏi lần sau có thể livestream nhiều hơn được không, cho vợ lên livestream cùng nữa.

Giải Biệt Đinh định lơ những bình luận đó, sau khi Mộc Dương ăn xong thì lau phần nhân dính trên miệng cậu.

Tay còn chưa kịp buông thì một cuộc gọi đã tới, là cảnh sát phụ trách án kiện trên du thuyền của bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK