Thấy Giải Biệt Đinh còn đang ngây ra, Mộc Dương không nhịn nổi mà hôn anh.
Tay cậu dán lên ngực Giải Biệt Đinh, chỉ khi chân chính cảm nhận được tiếng tim đập của anh, Mộc Dương mới có thể xác nhận bây giờ chính là hiện thực, không phải cảnh trong mơ.
Giải Biệt Đinh còn sống, mà còn sống rất tốt.
Bởi vì thân thể nhức mỏi nên Mộc Dương không duy trì tư thế ngửa đầu được lâu, nhưng trong phút chốc phía sau lưng cậu đã có thêm một bàn tay trái ấm áp nâng thân thể cậu.
Mộc Dương bị hôn đến choáng váng đầu óc, cậu thất thần nghĩ, trong hơn hai mươi năm của đời này, thứ mà cậu muốn lấy về làm của riêng nhất, không muốn cho thứ ấy trở về như trước chỉ sợ cũng là Giải Biệt Đinh.
Khi đối mặt với sự lạnh lùng của Giải Biệt Đinh thì Mộc Dương còn có thể kiềm chế bản thân, nhưng một Giải Biệt Đinh thật sự có chút thích cậu của ngày hôm nay…… sao cậu nỡ bỏ được.
Máu trong người cậu quả nhiên không phải của Mộc Nam Sơn hay Diêu Diên, cậu là một tên tiểu nhân ti tiện tương phản với bọn họ.
Điểm xuất phát của mọi người xung quanh đều là tình cùng trách nhiệm, thậm chí ngay cả hành động lúc trước của Lộ Uyển cũng vì hy vọng đứa con trai này của bà có thể trải qua những tháng ngày tốt đẹp ——
Chỉ có cậu là không, chỉ có cậu là ích kỷ nhất.
Cái gì cậu cũng muốn, nhưng cái gì cũng không thuộc về cậu.
Vì thế khó lắm cậu mới chết đi, cậu muốn buông tay, hiện giờ lại quay đầu muốn nắm lấy Giải Biệt Đinh bên người.
“Ừm……”
Mộc Dương bị hôn đến mức hơi thiếu oxy nắm chặt lấy góc áo Giải Biệt Đinh, nhưng anh không đẩy ra.
Dù là Giải Biệt Đinh hay là Mộc Dương, trong họ đều mang theo cảm giác may mắn và hấp tấp khi mất mà tìm lại được.
Tuy rằng đã qua một ngày một đêm, nhưng chuyện xảy ra trên du thuyền vẫn không ngừng lặp lại trong đầu Mộc Dương, đồng thời còn phản chiếu lời Giải Biệt Đinh từng nói: “Nếu em rời đi, e rằng anh không thể sống tốt được.”
Cạu muốn ở bên Giải Biệt Đinh nhiều hơn.
Muốn anh sống tốt, muốn trong mắt anh nhiều thêm chút ý cười.
“Không hôn……”
Mộc Dương vỗ vai Giải Biệt Đinh, hàm hồ nói: “Phổi sắp bị anh ưm…… Hút cạn rồi!”
Giải Biệt Đinh buông cậu ra, trên mặt không thấy dấu vết sau khi hôn xong, vô cùng thong dong mà thuận khí cho cậu: “Thân thể em quá kém, trở về phải rèn luyện.”
Mộc Dương: “……”
Cậu tức giận gặm một cái trên cổ Giải Biệt Đinh.
Đúng là thơm thật.
Mộc Dương dựa vào cổ Giải Biệt Đinh, hít ngửi hương chanh, không muốn cử động chút nào.
Nếu có thể giữ nguyên sự bình yên lúc này thì tốt biết bao, chỉ có cậu cùng Giải Biệt Đinh, không cần nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Gặp Diêu Diên cùng Kiều Viện trên du thuyền là chuyện mà Mộc Dương không thể lường trước được, chỉ có thể nói thế giới quá nhỏ, nên sẽ có chuyện không thể trốn thoát nổi.
Nhưng Mộc Dương không biết mình còn có thể làm gì.
Dù Diêu Diên muốn cậu tiếp tục làm con trai của bà, hay là muốn cậu rời khỏi nhà để nhường vị trí cho Kiều Viện, cậu đều có thể.
Nhưng nan đề lớn nhất lại nằm ở Kiều Viện, cô không bỏ nổi tình cảm hơn hai mươi năm với Lộ Uyển, cũng khó có thể chấp nhận Diêu Diên – người mẹ ruột đột nhiên xuất hiện.
Bỏ qua những cảm xúc cá nhân, khi Mộc Dương tĩnh tâm lại thì có thể hiểu tâm trạng của Kiều Viện.
Dù sao chuyện huyết thống quá hư vô mờ mịt, chỉ có tình cảm tích luỹ lâu dài mới đủ thực tế.
Nhưng Diêu Diên thì sao? Bà là người bị hại nhiều nhất……
Đứa con gái hoài thai mười tháng được sinh ra với sự chờ mong tràn ngập cõi lòng, cuối cùng bị những người khác trộm đi, không chỉ phân tán hơn hai mươi năm mà bà còn nuôi con thay cho kẻ ăn trộm.
*
Sau khi quan sát cả đêm Mộc Dương đã có thể xuất viện, về cơ bản thì thân thể đã khôi phục bình thường, nhưng bả vai bên trái hơi sưng lên.
Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên đều tới, Diêu Diên càng cẩn thận hơn: “Dương Dương, con về nhà ở một khoảng thời gian nhé?”
Trong lòng Mộc Dương xót xa, biết trong khoảng thời gian này Diêu Diên khó chịu hơn bất cứ ai.
Con gái ruột không nhận bà, bà còn phải luôn để ý tới cảm xúc của con trai, sợ con trai khó chịu.
Mộc Dương đột nhiên nhận ra hình như mình làm gì cũng sai.
Cho dù là rời xa hay là buông tay, chỉ sợ cũng sẽ tổn thương tới bọn họ, dù sự thực có như nào thì tình cảm trong nhiều năm như vậy vẫn là thật lòng.
Mộc Nam Sơn hoà giải đúng lúc: “Trong khoảng thời gian này chúng ta đều không ở nhà, giúp việc cũng nghỉ rồi, trong nhà không vệ sinh sạch sẽ thì ở sao được?”
Sau khi Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên biết chuyện Mộc Dương gặp lở đất thì lập tức cho giúp việc trong nhà nghỉ, nói muốn đi ra ngoài du lịch một khoảng thời gian.
Nếu để giúp việc ở lại trong nhà thì sẽ phát hiện ra một vài thứ, khi mà ánh mắt dành cho Mộc Dương thay đổi, hoặc là đưa những việc này ra ngoài thì đều sẽ tạo thành tổn thương cho Mộc Dương.
“Hay là…… Buổi tối chúng ta cùng ăn một bữa cơm?”
Diêu Diên đón xe lăn từ tay Giải Biệt Đinh: “Đã lâu rồi gia đình chúng ta chưa ăn cơm cùng nhau.”
“…… Vâng.” Mộc Dương do dự, nhỏ giọng nói, “Con muốn ăn sườn heo chua ngọt của ba già.”
*Đại khái là đoạn này trong QT bạn thụ gọi bố là lão ba, mà lúc cả hai còn khách sáo thì bạn ấy chỉ gọi MNS là ba thôi, kiểu lão ba với ba đều là cách gọi nhưng khác mỗi lão ba là cách gọi thân mật giữa hai người. Nói chung mình phân vân mãi thì quyết định để là ba già, nghe hơi kì nhưng chưa thấy lựa chọn nào oke hơn í, bạn nào có cách edit khác thì bảo mình nhé (mình nhớ mình có giải thích chuyện này 1 lần ở chương nào đó rồi mà mình không tìm được, do thời gian edit cách nhau xa quá nên mình quên mất tiêu rồi, mà mình thì não cá vàng sẵn chứ, ai nhớ thì bảo mình nhé hmu)
Trong lòng vừa tức vừa đau, cậu thật sự không thể nhìn dáng vẻ cẩn thận như này của Diêu Diên, nếu làm như nào cũng không tốt thì tốt nhất là theo ý ba mẹ, để bọn họ vui vẻ hơn chút.
Mộc Nam Sơn nghe thấy xưng hô thân mật đã lâu thì vành mắt ửng đỏ: “Được! Vậy về nhà ăn, đợi lát nữa ba sẽ đi mua đồ ăn.”
Dường như Diêu Diên có chuyện muốn nói, Mộc Nam Sơn cùng Giải Biệt Đinh lần lượt ra khỏi phòng bệnh, nói là đi trả viện phí.
Chờ đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con thì Diêu Diên ngồi bên cạnh Mộc Dương, xoa đầu cậu: “Dương Dương, con giận mẹ à?”
Mộc Dương ngẩn ra, theo bản năng lắc đầu.
Mũi Diêu Diên chua xót: “Giận là bình thường…… Là mẹ không tốt, trong khoảng thời gian này mẹ đã quá xem nhẹ con.”
“Không sao……”
Mấy ngày nay vành mắt Diêu Diên chưa từng hết sưng, giờ phút này vẫn ửng hồng như trước: “Là mẹ quá ích kỷ, không cân nhắc đến cảm nhận của con…… Tối hôm qua mẹ đã hàn huyên với ba con thật lâu, nhận ra dù có làm gì thì cũng không thể vẹn cả đôi đường.”
Mộc Dương há miệng thở dốc, cậu muốn nói không sao, cậu có thể lui ra.
Nhưng Diêu Diên lại cầm tay cậu, chạm vào bụng mình: “Mẹ hoài thai mười tháng, tới bây giờ bụng vẫn còn lỏng, có đôi khi ngẫm lại thì giống như nằm mơ vậy, sao mọi chuyện lại biến thành như này?”
Mộc Dương ngẩn ngơ, cậu từng xem ảnh chụp nghệ thuật lúc Diêu Diên còn mang thai, cái bụng tròn vo như bóng cao su, căng đến mức hơi đáng sợ, nhưng trong mắt Diêu Diên chỉ có sự dịu dàng cùng hy vọng.
Cậu có ký ức lúc ấy, Mộc Nam Sơn còn từng chỉ vào ảnh chụp dạy cậu rằng cậu được sinh ra từ trong bụng mẹ, sinh cậu rất vất vả, cho nên dù xảy ra chuyện gì thì có thể giảng giải chứ đừng nổi nóng với mẹ.
Cho nên trong hơn hai mươi năm phát triển của Mộc Dương, chưa lần nào cậu chống đối Diêu Diên.
Có đôi khi phạm sai lầm, Diêu Diên giáo dục cậu còn nhiều hơn cả Mộc Nam Sơn.
Mộc Nam Sơn dạy cậu không thể chống đối người mẹ đã sinh ra mình, nhưng sau này cậu lại nặng lời với Lộ Uyển nhiều đến vậy.
Thật ra căn bản là cậu khônh có tư cách nói những điều đó.
“Mấy ngày này mẹ mâu thuẫn lắm, mẹ hận không thể……”
Diêu Diên hít cái mũi, lần đầu thổ lộ lời trong lòng: “Mẹ hận không thể để bà ta ở trong tù cả đời này, nhưng nếu không có bà ta, có lẽ mẹ sẽ không bao giờ gặp được con.”
Trong cổ họng Mộc Dương nóng lên: “Mẹ……”
Vánh mắt Diêu Diên tràn đầy nước mắt, bà sờ đầu Mộc Dương: “Nhưng bà ta lại khiến đứa con mẹ hoài thai mười tháng sống khổ như vậy…… Mẹ chỉ cần tưởng tượng đến việc này thì trong lòng đã bực đến hoảng, đã khó chịu rồi.”
Mộc Dương vốn định lấy khăn giấy cho Diêu Diên, nhưng cuối cùng vẫn chỉ ôm lấy bà một cách cứng ngắc: “Con xin lỗi……”
“Con nói xin lỗi làm gì, ngốc không cơ chứ?” Diêu Diên đánh yêu Mộc Dương, “Hôm nay Viện Viện phải đi về, mẹ muốn đi tiễn cô ấy.”
Việc này hoàn toàn không cần phải hỏi ý kiến của Mộc Dương, nhưng Diêu Diên vẫn hỏi.
“…… Hiện tại đi ạ?”
Mộc Dương không ngờ sẽ nhanh như vậy, Kiều Viện đi rồi, vậy thì……
Diêu Diên ôm Mộc Dương xoa nhẹ một hồi lâu, nhẹ thở một hơi: “Tối hôm qua mẹ đã không ngủ cả một đêm, suy nghĩ thật lâu, trong khoảng thời gian này mẹ đã quá bướng bỉnh…… vừa không muốn mất đi con, lại không cam lòng vì cuộc sống của Viện Viện……”
Nhưng giống lời Giải Chi Ngữ từng nói, có được thứ vốn không nên có được thì sẽ mất đi thứ vốn không nên mất đi.
Bà muốn con mình đều vui vẻ, nhưng cuối cùng lại nhận ra cả Mộc Dương và Kiều Viện đều lâm vào khốn cảnh vì bà.
“Mẹ không cưỡng cầu chuyện của Viện Viện nữa, nhưng có chuyện……”
Diêu Diên chần chờ một hồi lâu: “Dương Dương, nếu mẹ đưa Lộ Uyển vào ngục giam, liệu con có oán mẹ không……”
Bà muốn nói liệu con có hận mẹ vì chuyện đó không?
Trong khoảng thời gian này thậm chí bà còn có suy nghĩ ti tiện rằng, nếu bà không hề kiên trì cáo trạng Lộ Uyển, liệu Kiều Viện có thể trở lại bên bà không, mà Mộc Dương cũng không hận bà vì bà đã cáo trạng mẹ ruột của cậu.
Là một người mẹ, bà luôn hy vọng Kiều Viện có thể sống tốt, Mộc Dương có thể sống vui vẻ.
Nhưng cũng vì là một người mẹ, bà quá hy vọng rằng người phạm sai lầm sẽ phải nhận trừng phạt, không nói đến việc vứt bỏ Mộc Dương cùng Kiều Viện, mỗi lần bà thấy người đàn bà kia đều hận không thể bóp chết bà ta.
“Bà ấy phạm pháp.” Mộc Dương trầm ngâm một lát, “Người phạm sai lầm luôn phải trả giá.”
Mộc Dương nhìn đôi mắt của Diêu Diên, giọng nói khàn khàn: “Mẹ, trước giờ con chưa từng oán mẹ…… Kể cả mẹ không cần con, con cũng không có người mẹ thứ hai.”
Giống như Kiều Viện không có quá nhiều tìn cảm với Diêu Diên, Mộc Dương cũng không có cảm tình với Lộ Uyển.
Huống chi Lộ Uyển là người đã bắt đầu tất cả, bà huỷ hoại một gia đình vốn nên hạnh phúc mỹ mãn.
Có lẽ người khác sẽ nói cậu máu lạnh, nói cậu được hưởng lợi nên không nhận mẹ ruột……
Nhưng Mộc Dương không thể vứt đi tình cảm hơn hai mươi năm này được, không thể oán hận Diêu Diên vì người phụ nữ đã sinh ra cậu mà không nuôi nấng kia được.
*
Một hồi nói chuyện làm vành mắt Diêu Diên cùng Mộc Dương đều đỏ bừng, Mộc Nam Sơn ôm lấy Diêu Diên an ủi một hồi lâu: “Em đi đi, anh đi siêu thị mua đồ ăn trước, giữa trưa ở nhà ăn cơm.”
“…… Vâng.” Diêu Diên nhận thẻ ngân hàng Mộc Nam Sơn đưa, giải thích với Mộc Dương, “Trong thẻ này có một trăm vạn cho Kiều Viện, con bé……”
Số tiền đó được lấy từ Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn, tất nhiên Mộc Dương không thể có ý kiến.
Kể cả muốn cậu trả phí nuôi dưỡng của mấy chục năm nay, cậu cũng sẽ không hai lời.
Trên đường trở về với Giải Biệt Đinh, Mộc Dương đều rất trầm lặng, trong lòng buồn đến hoảng hốt.
Diêu Diên từ bỏ làm cậu không kịp phản ứng, trong lòng cũng không cảm thấy nhẹ nhàng.
Nhưng là một người được lợi, dù cậu nói ở lập trường nào cũng đầu rất kỳ quái.
Vì thế chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
Cậu biết rõ Kiều Viện rất khó để tiếp thu Diêu Diên, cũng rõ với tính cách của cô thì hẳn sẽ không nhận số tiền này, nhưng nếu không có cha mẹ ruột làm bạn, mẹ nuôi lại vào trong nhà lao, vậy kế tiếp Kiều Viện nên làm cái gì bây giờ?
Trong lòng cậu đắng chát, nhưng không có ai nói với cậu bây giờ làm gì mới đúng, mới có thể làm mọi người đều như ý.
Xe ngừng lại trước căn biệt thự cậu sinh sống hơn hai mươi năm.
Giải Biệt Đinh chuẩn bị ôm cậu xuống, lại bị Mộc Dương ôm lấy cổ.
Cậu dè dặt hôn anh, áp lên môi Giải Biệt Đinh mà không nhúc nhích.
Ít nhất, ít nhất cậu còn có Giải Biệt Đinh.
Kiều Viện không có gì.
Rất nhanh thôi Giải Biệt Đinh đã hôn lại cậu, dịu dàng mà thong thả, là sự dịu dàng không mang theo chút tình dục nào.
Anh nhẹ nhàng mút hôn, cố gắng hết khả năng để Mộc Dương thoải mái nhất có thể, giống như những gì anh làm là để thoả mãn tất cả mong muốn của Mộc Dương.
Mộc Dương bị hôn đến mức ngứa ngáy mà lại nuối tiếc không muốn đẩy ra, nhưng cậu khó có thể thỏa mãn.
Cậu lẩm bẩm một cách hàm hồ: “Sao anh chậm như con rùa đen vậy……”
Giải Biệt Đinh: “……”