Giải Biệt Đinh không cho Mộc Dương xuống mà để cậu chờ trong xe.
Mộc Dương kéo tay áo anh lại theo bản năng, muốn đi cùng anh, Giải Biệt Đinh quay đầu lại vuốt tóc cậu: “Không sao, anh sẽ trở lại nhanh thôi.”
Mộc Dương bất an chờ đợi. Bởi vì biết tên mặt sẹo bắt cóc cậu có thể liên quan đến Thang Tước nên Mộc Dương thấy vô cùng phản cảm với người được gọi là ba của Giải Biệt Đinh, luôn sợ hãi ông ta sẽ tổn thương đến Giải Biệt Đinh.
Hơn nữa trong vụ tai nạn xe cộ trong mơ kia, khuôn mặt của gã tài xế gây chuyện giống hệt tên mặt sẹo……
Mộc Dương ngơ ngẩn mà nhìn xe ngoài cửa sổ, ánh mặt trời tươi đẹp đã xua tan mây đen, mà đó cũng không phải lần đầu tiên cậu mơ thấy Giải Biệt Đinh bị thiêu cháy bởi một cơn hoả hoạn.
Khoảng một tháng trước, khi cậu còn ở thị trấn nhỏ đó thì cậu cũng mơ thấy hình ảnh như vậy, cả người Giải Biệt Đinh bị thiêu đốt, sắc mặt lạnh lùng nhìn cậu, anh bảo: “Em chờ anh một chút.”
Nhưng giấc mộng lần đó tương đối hư ảo, tuy lúc ấy tim đập nhanh nhưng cậu không rối rắm cho lắm.
Nhưng lần này đã tạo cảm giác quá chân thật cho Mộc Dương…… mỗi một sắc thái của Giải Biệt Đinh trong mơ, mỗi một động tác, mỗi một chữ anh nói cậu đều nhớ rõ ràng.
Giống như đã thật sự xảy ra, hoặc là tiên đoán cho sự việc sắp xảy ra.
*
Giải Biệt Đinh đi trên hành lang dài lạnh năng nhạt màu, hai bên phòng bệnh như nhà tù, giam cầm một đám người với linh hồn rách nát.
Từ khi Thang Tước ra tù đã được đưa tới đây để trị liệu, nếu bảo đằng sau không có Giải Chi Ngữ quạt gió thêm củi thì cũng chẳng ai tin.
Có lẽ là Giải Chi Ngữ sợ người đàn ông này lại kiểm soát cuộc sống của mình một lần nữa, cho nên mới muốn đi trước một bước khống chế ông ta. Hoặc có lẽ bà đã bị huỷ hoại trong tay ông ta, nên Giải Chi Ngữ sợ ông ta sẽ huỷ hoại cuộc đời của con trai.
Cũng có thể không phức tạp đến vậy, đầu óc Thang Tước thật sự có bệnh.
Chuyện ẩn đằng sau đã không thể biết được nữa. Năm sáu năm này, Giải Biệt Đinh cũng chỉ tới có đúng một lần khi Thang Tước nổi điên lúc mới vào viện.
Bệnh viện này không ồn ào như bệnh viện bình thường, mà lại yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
So với bệnh viện, nó thiên về hình thức của viện điều dưỡng hơn. Nó có hoàn cảnh tốt, vì thực hiện xanh hoá nên cũng đẹp, nhưng không có chút hơi ấm nào của con người.
Ngoại trừ lúc lên cơn bệnh thì người bệnh cũng yên tĩnh như bác sĩ vậy, giống như con rối gỗ không có linh hồn.
Bước chân của Giải Biệt Đinh hơi đột ngột trên hành lang dài, hộ sĩ mở cửa phòng bệnh cho anh: “Người bệnh vừa ăn cơm trưa xong.”
Giải Biệt Đinh khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Anh nghiêng người, nhìn về phía Thang Tước đang nằm dựa trên giường trong góc tối tăm với hai mắt vô thần.
“Sao ông lại ra ngoài?” Giải Biệt Đinh không có ý muốn hỏi han ân cần mà vào thẳng chủ đề.
Bên bệnh viện đã xem lịch sử ra vào tại các cửa của Thang Tước, nhưng khi tra lại không có kết quả vì lúc người bệnh ra vào cần chữ ký của người thân đi cùng, hẳn Thang Tước không ra ngoài từ con đường chính quy.
“Con trai tới gặp tôi.”
Đôi mắt của Thang Tước vẩn đục, ông đang ở độ tuổi gần như là sắp xuống mồ, khi nói chuyện cũng không dao động chút nào, toàn thân lộ ra hơi thở thối nát.
Giải Biệt Đinh đi đến bên cửa sổ, trực tiếp kéo rèm ra, sắc mặt lạnh lùng: “Xem ra mấy năm nay ông chưa chịu đựng đủ.”
Ánh mặt trời chói mắt rốt cuộc cũng khiến Thang Tước nhíu mày, nhưng rất mau ông ta đã thả lỏng như bình thường, thậm chí còn cười ra tiếng: “Chịu đựng?”
“Đây là nhà giam mà vợ ba đã tự tay tạo ra cho ba, sao lại chịu đựng được?”
“Vợ ông?” Giải Biệt Đinh đi đến bên giường, sắc mặt lạnh nhạt, nhìn người được gọi là ba của mình, “Chẳng phải ông đã đến mộ hay sao? Nhìn thấy chữ được khắc bên trên chứ? Vợ của Trương Vãn Sơn, ông tên là gì?”
“—— tên ông là Thang Tước.”
Thang Tước bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Giải Biệt Đinh như đang nhìn người xa lạ khiến ông căm hận.
Ánh mắt Giải Biệt Đinh khẽ thay đổi: “Hoá ra ông chưa tới mộ.”
Nhưng điều đó cũng đơn giản, có thể là Thang Tước đã dụ dỗ nhân viên ở đây, có thể là hộ sĩ hoặc là người dọn dẹp, cũng có thể là chú bảo vệ để cúng bái và tặng hoa giúp ông.
“Trương Vãn Sơn là ai?”
Ngữ điệu Thang Tước rất lạnh, ánh mắt như đang hận không thể xé nát người đàn ông trong miệng Giải Biệt Đinh.
“Trước khi mẹ đi đã kết hôn với người đàn ông này.”
—— bọn họ dọn vào nhà mới, trong nhà có vườn hoa rất lớn, Trương Vãn Sơn sẽ dỗ bà vui vẻ bằng hoa cỏ muôn màu muôn loại, bà cũng sẽ cam tâm tình nguyện khiêu vũ vì Trương Vãn Sơn.
Ngữ điệu bình thản của Giải Biệt Đinh đã hình thành sự đối lập rõ ràng với bộ ngực đang phập phồng mạnh của Thang Tước, Thang Tước cắn răng, gằn từng chữ một nói: “Mày lừa tao.”
“Tin hay không thì tuỳ ông.” Tất nhiên Giải Biệt Đinh sẽ chẳng để ý ông có đang tức giận hay không, “Hoa hồng đã bị vứt rồi, về sau đừng uổng phí sức lực nữa.”
Lời nói của Giải Biệt Đinh nửa thật nửa giả, trước khi Giải Chi Ngữ chết có đăng kí kết hôn với Trương Vãn Sơn thật, nhưng bọn họ chỉ có quan hệ là bạn cùng phòng bình thường thôi.
Trước đó anh cũng không thể hiểu hành động của Giải Chi Ngữ, bây giờ lại rõ được phần nào. Giải Chi Ngữ làm như vậy là vì muốn nhìn cái vẻ phẫn nộ mà bất lực của Thang Tước sau khi biết chân tướng.
“Choang” một tiếng, bình hoa trên tủ đầu giường bị Thang Tước nện xuống mặt đất một cách hung tợn, thuỷ tinh văng đầy đất, cánh hoa cũng nát bấy trên sàn nhà.
Hộ sĩ bên ngoài lập tức đẩy cửa vào, Thang Tước cuồng loạn mà quát: “Cút!”
Giải Biệt Đinh vẫn thong dong thản nhiên như trước, anh phất tay với hộ sĩ, ý bảo không có việc gì.
Anh nhìn Thang Tước đang phát rồ, trong lòng không chút gợn sóng.
Liệu bệnh viện tâm thần có thể chữa khỏi bệnh tâm thần hay không thì cũng chưa biết được, nhưng chắc chắn có thể biến một người bình thường thành một bệnh nhân tâm thần.
Phải mặc một bộ đồ trong nhiều ngày đêm, uống các loại thuốc kiểm soát bệnh tình, chỉ ru rú trong phòng bệnh, món ăn thì y hệt nhau không sáng tạo, hoàn toàn cách ly với vẻ xa hoa bên ngoài……
Chẳng khác nào ngồi tù.
Huống chi Thang Tước cũng bị bệnh chẳng nhẹ, tinh thần thất thường là bệnh, ham muốn kiểm soát cũng là bệnh.
Gần hai mươi phút sau Thang Tước mới hoàn toàn an tĩnh lại: “Tao muốn đi ra ngoài.”
“Ông có thể nằm mơ.”
Giải Biệt Đinh nói xong thì dừng một chút, hẳn anh đã bị Mộc Dương tiêm nhiễm nên mới học được cách nói chuyện như vậy.
Anh nhìn thời gian, đã qua đi nửa giờ rồi, trong lòng Giải Biệt Đinh đều là dáng vẻ lo lắng của Mộc Dương. Anh không muốn tốn thời gian với Thang Tước nữa, nói ra mục đích thật sự khi tới nơi này ——
“Con của ông cũng giống ông thật, đều là con rệp bò ra từ khe hở.”
“Không hổ là con tao, tàn nhẫn đến mức chửi cả bản thân mình……”
Thang Tước còn chưa cười xong thì bỗng chốc hiểu ra, ông ta chau mày, nếp nhăn nơi khoé mắt dồn ép vào nhau: “Nó tới tìm mày?”
Thái độ Thang Tước đã sáng tỏ, đúng là ông ta còn một đứa con khác.
Giải Biệt Đinh không muốn ở lại lâu, quay đầu rời đi đi, biết ông ta còn có đứa con trai là được rồi, còn lại giao cho cảnh sát.
Giọng nói chói tai của Thang Tước truyền đến từ phía sau: “Mày chửi con tao là con rệp, còn mày thì sao?”
Bước chân của Giải Biệt Đinh hơi ngừng lại.
“Mày đừng quên, trên người mày cũng đang chảy dòng máu của tao!” Thang Tước cười rộ lên như phát điên, “Tao bị bệnh, vậy còn mày?”
Hộ sĩ mở cửa dặn dò người bên cạnh gọi bác sĩ, sắc mặt Giải Biệt Đinh không đổi chút nào, đứng tại chỗ nghe Thang Tước nói xong.
“Tương lai mày cũng sẽ gặp được một đóa hoa hồng, không màng tất cả mà muốn hái nó về nhà, trộm cũng được, cướp cũng được, nhưng sẽ tuyệt đối không cho phép tên rác rưởi khác nhúng chàm……”
Thang Tước tựa điên tựa cười mà nhìn bóng lưng Giải Biệt Đinh: “Mày cũng sẽ giống tao, muốn ôm nó trong lòng, giấu vào lầu son! Cuối cùng hủy hoại nó trong tay…… Mày sẽ tốt hơn tao ở điểm nào?”
Giải Biệt Đinh quay đầu nhìn ông ta: “Tôi họ Giải, không phải họ Thang.”
Hoa hồng của anh vĩnh viễn tự do.
Giải Biệt Đinh bước chân, xoay người đi về phía hành lang dài, không để ý tới người đàn ông điên cuồng trong phòng bệnh nữa.
“Có vẻ bệnh của ông ta ngày càng nghiêm trọng.”
Bác sĩ chủ trị bảo đảm: “Chúng ta sẽ cố hết sức chữa khỏi cho ông ấy.”
Giải Biệt Đinh đi ra ngoài: “Cảm ơn.”
Bác sĩ cười nói: “Vâng.”
*
Sắp tới một tiếng mà Giải Biệt Đinh còn chưa ra, Mộc Dương muốn xuống xe đi tìm Giải Biệt Đinh nhưng nhận ra không mở cửa được.
Giang Đản hơi khó xử mà nói: “Thầy Giải bảo chúng ta chờ anh ấy về là được.”
Đương nhiên, câu nói gốc không giống vậy, nguyên lời là bảo Giang Đản nhìn kĩ Mộc Dương, đừng để cho cậu xuống xe.
Chủ yếu là không muốn làm Thang Tước biết đến sự tồn tại của Mộc Dương, càng không muốn người đứng sau sự kiện trên du thuyền nắm được cơ hội.
Vì thế chờ đến khi Giải Biệt Đinh lên xe thì đã thấy Mộc Dương như đang xù lông mà trừng anh, cũng không nói lời nào.
Anh hỏi: “Làm sao vậy?”
Mộc Dương lên án: “Anh nhốt em lại.”
“……”
Rõ ràng là không cho cậu xuống xe mà lại biến thành nhốt cậu, cũng chỉ có Mộc Dương mới có thể phóng đại như vậy.
Giải Biệt Đinh bảo Giang Đản lái xe, sau đó bình tĩnh nói với Mộc Dương: “Đến khi nắt được người kia thì không cần cố kỵ gì nữa.”
Mộc Dương vẫn là không vui cho lắm, cậu chậm rãi giơ một đầu ngón tay lên, nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy không đủ nên lại giơ thêm một ngón.
“……” Giải Biệt Đinh nhìn Giang Đản trên ghế lái, “Chờ về nhà.”
Mộc Dương được voi lại đòi Hai Bà Trưng: “Về nhà gấp đôi.”
Giải Biệt Đinh nói được.
Giang Đản không hiểu ra sao, nhìn ông chủ cùng chồng ông chủ qua kính chiếu hậu, không biết bọn họ đang giấu giếm cái gì.
Khi bọn họ vừa mới dừng xe ven đường thì có một người đàn ông che chắn kín mít đi ra từ sau bồn hoa, đeo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, ánh mắt điên cuồng hệt như Thang Tước.
……
Về đến nhà, Mộc Dương dựa vào ghế mây trên sân thượng tầng hai, thấy Giải Biệt Đinh cúp điện thoại thì hỏi: “Ông ta thật sự còn một đứa con trai…… Cho nên này tên đàn ông chó chết này ngoại tình trong lúc còn đang kết hôn à?”
Giải Biệt Đinh: “Hẳn là trước khi kết hôn.”
Năm thứ ba Thang Tước cùng Giải Chi Ngữ kết hôn ông đã vào trong tù, ba năm trước đó ông ta vẫn si mê với việc tra tấn Giải Chi Ngữ, sợ là không có cơ hội ngoại tình.
Dù sự thật có như nào thì tin tức đã biết đều được báo cho cảnh sát, rồi sẽ điều tra rõ.
“Trước khi bắt được hắn ta em phải ngoan.” Ngữ điệu Giải Biệt Đinh nghiêm túc, “Trong khoảng thời gian này…… Đừng rời khỏi anh.”
Mộc Dương ngẩng đầu, cậu luôn cảm thấy trong lời nói của Giải Biệt Đinh còn có ý khác.
Nhưng hỏi cũng chẳng hỏi được, Mộc Dương nhấp môi định lôi chuyện cũ ra, cậu dựng thẳng lên bốn ngón tay theo thứ tự: “Không được chơi xấu, đã bảo là gấp đôi rồi.”
“……”
Giải Biệt Đinh cong lưng, chạm vào vài cái trên môi Mộc Dương như chuồn chuồn lướt nước.
Mộc Dương vội vàng đẩy Giải Biệt Đinh ra, che miệng cậu lại, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: “Như này hả?”
Hôn như này qua loa quá!
Mộc Dương tức giận: “Anh không làm được thì để em tự ra tay.”
Giải Biệt Đinh: “……”