• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cánh Cụt

—— khi nào em về?

Khi nhận được tin nhắn này, Mộc Dương cùng lão Tứ đang đo nồng độ cồn.

Cậu không ngờ Giải Biệt Đinh dậy nhanh như vậy, còn chưa tới hai giờ.

—— em sẽ quay lại ngay đây!

Mộc Dương che phần bị trầy trên cánh tay, dặn dò lão Tứ trên ghế điều khiển: “Anh cứ nói là tôi không cẩn thận bị ngã là được.”

Lão Tứ uyển chuyển nói: “Ông chủ sẽ không tin.”

“Cứ nói vậy trước.”

Mộc Dương mím môi, đương nhiên cậu biết Giải Biệt Đinh chưa chắc sẽ tin, nhưng lỡ đâu anh tin thật?

Điện thoại lại đinh một tiếng, Mộc Dương chỉ nhận được một chữ “ừm” của Giải Biệt Đinh.

Sau khi cảnh sát giao thông đo nồng độ còn của lão Tứ thì cho họ đi, Mộc Dương nóng vội nói: “Lái nhanh lên ——”

Còn chưa nói xong đã bị cảnh sát giao thông nhíu mày bác bỏ: “Mưa lớn vậy thì lái chậm thôi.”

Lão Tứ ra hiệu: “Không thành vấn đề, bảo đảm tuân thủ quy tắc giao thông.”

Về biệt thự qua giao lộ trước mặt thì cần khoảng hai mươi phút, quả thật Mộc Dương sống một giây bằng một năm, trong lòng bất ổn mà còn không chưa nghĩ xong lát nữa nên nói như nào với Giải Biệt Đinh.

Hẳn là Giải Biệt Đinh sẽ không tức giận với cậu nhỉ……

Nhưng nếu anh giận thì làm sao bây giờ?

Giải Biệt Đinh còn chưa từng thật sự lạnh mặt với cậu bao giờ, căn bản Mộc Dương không có kinh nghiệm dỗ anh, nếu thật sự tức giận thì phải dập lửa như nào?

Mãi xe mới vào được khu biệt thự, Mộc Dương sốt sáng, liếc mắt một cái đã thấy ở ngoài màn mưa, Giải Biệt Đinh cầm chiếc ô đen đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn về phía cậu.

Chung quanh mưa to bàng bạc, từng giọt mưa nện dưới chân, chỉ có đèn đường mờ nhạt là kiên cố trong màn đêm.

Giải Biệt Đinh mặc quần áo màu đen, cầm ô đen che mưa, gióng như muốn hoà hợp thành một thể với màn đêm này, không hề nổi giận.

Cho đến khi anh đối diện với tầm mắt của Mộc Dương trong xe cách màn mưa, hiếm khi ánh mắt ấy thay đổi, khẽ bước chân.

Mộc Dương cảm thấy tim mình đập nhanh hơn hẳn, cậu không chờ kịp, khi lão Tứ dừng ở cửa gara thì lập tức lao xuống xe, lập tức nhào vào trong lồng ngực Giải Biệt Đinh: “Em đã về.”

“Ừm.” Giải Biệt Đinh chạm mái tóc hơi ướt của cậu, mày nhíu lại.

Trong lòng Mộc Dương trống rỗng, cậu nâng đầu nói: “Em không đi lung tung, có đưa lão Tứ ra ngoài cùng.”

Giải Biệt Đinh lại lần nữa ừ một tiếng, không có quá nhiều phản ứng, chỉ vuốt mái tóc ướt nhẹp vì mưa của cậu: “Buồn ngủ không?”

Mộc Dương sửng sốt, nhất thời không biết nên trả lời như nào: “…… Hơi buồn ngủ.”

Giải Biệt Đinh liền cầm tay cậu đi vào trong nhà, ô che mưa hơi nghiêng về phía Mộc Dương, hoa ở trước sân bị mưa xối cho không ngừng lắc lư, giống với sự thấp thỏm bất an của Mộc Dương.

Tới sảnh ngoài, Giải Biệt Đinh thu ô lại, quay người rồi nâng tay thì thấy Mộc Dương theo bản năng nhắm mắt.

“……” Giải Biệt Đinh vỗ đầu Mộc Dương, ngữ điệu nhàn nhạt: “Tắm rửa trước đã.”

Mộc Dương: “…… Vâng.”

Giải Biệt Đinh nắm cổ tay của cậu lren lầu hai, Mộc Dương ngoan ngoãn đi theo, trong lòng lại tính toán lát nữa nên giải thích như nào để Giải Biệt Đinh không tức giận.

Lão Tứ bị bơ suốt cả quá trình đang lau mặt —— xong con bê rồi, hiển nhiên là ông chủ không vui lắm, tiền thưởng của anh ta hẳn là không còn nữa.

Trong phòng ngủ chính còn mở điều hòa, khi đi vào sẽ cảm nhận được bầu không khí lạnh, Giải Biệt Đinh mở vòi hoa sen ra, đầu tiên là điều chỉnh nhiệt độ của nước cho Mộc Dương, rồi quen thói mà xoay người cởi cúc áo cho Mộc Dương.

Không ngờ Mộc Dương lại che ngực, khô khan mà từ chối: “Em tự làm được.”

Giải Biệt Đinh: “…… Ừm.”

Mộc Dương nhón chân hôn một cái lên môi Giải Biệt Đinh, đẩy anh ra khỏi phòng tắm: “Em xong nhanh thôi!”

Cửa phòng tắm đóng lại, vẻ ngoan ngoãn trên khuôn mặt Mộc Dương biến mất, cậu nhẹ nhàng cởi quần áo ra, vết trầy da trên cánh tay không nghiêm trọng, nhưng cũng khá đau.

Vốn lão Tứ bảo định xử lý cho cậu một chút, nhưng hơn nửa đêm đi đâu để tìm tiệm thuốc được, cũng chỉ có thể trở về xử lý, nhưng Giải Biệt Đinh dậy sớm quá, cậu mới chỉ ra ngoài có hai tiếng.

Mộc Dương cẩn thận mà thổi lớp bùn đất dính trên da, sau đó phun nước vào, đau đến mức nhe răng trợn mắt mà còn không dám phát ra âm thanh.

Chờ cậu tắm rửa rồi sấy xong tóc đã hơn nửa tiếng, cậu hoảng loạn mà đẩy cửa ra, nhìn thấy Giải Biệt Đinh dù bận vẫn ung dung mà ngồi trên sô pha, dù ngồi dưới ánh đèn màu ấm lên vẫn quạnh quẽ như trước, không thấy rõ được tâm tình.

“Được chưa?”

“Được rồi ạ……”

“Vậy ngủ đi.”

“……” Đống lời nói trong lòng Mộc Dương chưa được thốt lên, đã bị câu ngủ đi này của Giải Biệt Đinh tập kích bất ngờ.

Cậu khó hiểu nhìn Giải Biệt Đinh trở lại trên giường, còn tri kỷ mà giúp cậu xốc lên đệm chăn, thấy cậu bất động thì quay đầu lại dò hỏi: “Muốn đi phòng cho khách ngủ?”

“…… Không cần.”

Mộc Dương vội vàng bò lên trên giường, thừa dịp Giải Biệt Đinh còn chưa kịp phản ứng lại thì chui vào ngực anh, ôm eo anh: “Phòng cho khách không thoải mái chút nào.”

Giải Biệt Đinh hơi dừng lại, anh ôm cậu vào trong ngực, dịch xong đệm chăn rồi nói: “Ừm, vậy lần sau đừng ngủ trong phòng cho khách.”

“Sau đó đột nhiên trời mưa, có sét đánh nữa, đã vậy còn là cửa sổ sát đất, tia chớp khiến em không ngủ được…… buồn ngủ muốn chết.”

Mộc Dương như tủi thân lắm, không ngừng bảo phòng kia không tốt, nhưng rõ ràng là cậu cứ muốn ngủ ở đó.

Trong ổ chăn quả thực quá thoải mái, hoặc là nói, cái ôm của Giải Biệt Đinh quá thoải mái, khiến người ta buồn ngủ ngay lập tức.

“Buồn ngủ thì ngủ đi.” Giải Biệt Đinh cúi đầu hôn cậu một cái, “Ngủ ngon.”

Rõ ràng trong lòng còn rất nhiều điều không yên ổn, Mộc Dương rất hoảng khi Giải Biệt Đinh hoàn toàn không hỏi cậu đi làm gì, mà lúc Giải Biệt Đinh nói ngủ ngon với cậu, không hiểu sao Mộc Dương vẫn cảm thấy an tâm, mơ màng ngủ thiếp đi.

Qua hồi lâu, Giải Biệt Đinh mở mắt ra, đôi tay ôm lấy Mộc Dương theo bản năng dùng sức, gắt gao siết chặt thân thể đơn bạc của cậu, rồi lập tức buông ra khi Mộc Dương còn đang ngủ say khó chịu kêu hừ hừ.

Sau đó anh nhẹ nhàng ôm lấy, đỡ đầu Mộc Dương nhìn ra ngoài ban công một hồi lâu mới nhắm mắt lại.

Mộc Dương ngủ không sâu lắm, luôn cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó, khi tỉnh lại một lần nữa thì cảm giác có người chạm vào tay cậu.

Cậu chưa tỉnh táo lắm, bảo: “Giải Biệt Đinh……”

Giải Biệt Đinh nhìn Mộc Dương đang dụi mắt: “Đau hả?”

Mộc Dương tỉnh táo ngay lập tức, cậu giật mình một cái mà ngồi dậy, phát hiện Giải Biệt Đinh đang ngồi ở mép giường nắm cổ tay của cậu, mà phần bị trầy trên cánh tay cậu đã được bôi thuốc, Giải Biệt Đinh đang chuẩn bị dán băng gạc lên cho cậu.

Ngoài cửa sổ vẫn tối tăm như trước, Giải Biệt Đinh đột ngột nói: “Kéo.”

Mộc Dương ngẩn ra, lúc này mới phát hiện lão Tứ cũng ở trong phòng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà đưa kéo cho Giải Biệt Đinh, nhưng anh ta không dám nhìn Mộc Dương.

Cho nên Giải Biệt Đinh vẫn luôn không hỏi cậu đi đâu là vì lão Tứ đã bán cậu từ trước à?

Sau khi xử lý xong phần da bị trầy của Mộc Dương, lão Tứ bưng hòm thuốc ra ngoài, chỉ để lại đôi chồng chồng nhìn nhau, bầu không khí đọng lại.

Thật ra lão Tứ chưa nói Mộc Dương ra ngoài làm gì, chủ yếu là Giải Biệt Đinh cũng không hỏi.

Nhưng anh ta châm chước mãi mới nói việc cánh tay Mộc Dương bị trầy da cho Giải Biệt Đinh, nếu không chờ Giải Biệt Đinh phát hiện, đừng nói tiền thưởng, hẳn là anh ta còn không có tiền lương.

Giải Biệt Đinh chậm rãi hỏi: “Sao em không nói cánh tay bị thương?”

Mộc Dương há miệng thở dốc: “Em sợ anh lo lắng……”

Giải Biệt Đinh ngước mắt nhìn cậu: “Cho nên cứ vậy chờ nó nhiễm trùng sinh mủ à?”

“Em quên……”

“Mộc……” Giải Biệt Đinh nhíu mày, sau đó nói một lần nữa: “Lần sau đừng để mình bị thương, có việc gì phải nói với anh.”

Mộc Dương cẩn thận gật đầu: “Em biết rồi, em……”

Cậu còn chưa nói xong đã thấy Giải Biệt Đinh đứng dậy cầm gối đầu đi ra ngoài cửa.

Mộc Dương lập tức hoảng sợ: “Anh đi đâu vậy?”

Giải Biệt Đinh: “Anh sang phòng bên ngủ, em đừng lộn xộn, đừng đụng tới miệng vết thương.”

Mộc Dương không ngờ sẽ là kết quả này, cậu ngồi trên giường sửng sốt nửa ngày, nhìn miệng vết thương rồi lại nhìn bóng lưng của Giải Biệt Đinh, giờ cậu mới nhận ra hình như Giải Biệt Đinh tức giận thật.

*

Thật ra chuyện không phức tạp như Mộc Dương nghĩ, chỉ là nếu tiếp tục ngủ trên một cái giường, Giải Biệt Đinh sợ sẽ không nhịn được ôm chặt cậu, đụng tới miệng vết thương.

Hơn nữa, có lẽ sớm hay muộn bọn họ cũng tách ra, dù không tách ra, thì cặp đôi nào có thể ở cạnh nhau mỗi giây mỗi khắc không rời cả đời chứ.

Giải Biệt Đinh cảm thấy anh cần làm quen dần, ít nhất không đến mức nếu trong tương lai Mộc Dương lựa chọn rời đi, anh sẽ dùng thủ đoạn trơ trẽn giữ cậu lại.

Nhưng đúng là phòng này không dễ ngủ thật.

Tuy Giải Biệt Đinh nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại vô cùng tỉnh táo, không buồn ngủ chút nào.

Sắp hơn hai tháng, anh vẫn không thể chấp nhận Mộc Dương ra khỏi tầm mắt của mình.

Trong đầu như đang chiếu phim điện ảnh, không ngừng chiếu đi chiếu lại hình ảnh tử vong kiếp trước của Mộc Dương.

Thân hình gầy gò bị căn bệnh tra tấn nằm trên giường bệnh, không còn sức sống, Giải Biệt Đinh cho rằng cậu sẽ như những lần trước, chỉ ngủ một giấc thôi, nhưng sau khi hôn mê thì điện tâm đồ đã hóa thành một đường thẳng tắp.

Bên tai Giải Biệt Đinh là tiếng tích tích cảnh báo của điện tâm đồ, đó là tiếng chuông tử vong.

Bỗng chốc ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, có người mở cửa ra.

Giải Biệt Đinh không mở mắt, người này cẩn thận ngồi xuống bên mép giường, một lát sau vẫn không nhịn được trực tiếp bò lên trên giường, mở cánh tay anh chui vào đệm chăn, giọng nói còn hơi run: “Em sai rồi…… Anh đừng giận.”

Giải Biệt Đinh đột nhiên mở mắt: “…… Khóc cái gì?”

Mộc Dương vùi trong ngực anh: “Không khóc.”

Giải Biệt Đinh giơ tay xoa nhẹ sau gáy cậu: “Anh không giận.”

Mộc Dương không tin: “Anh gạt em.”

“Không giận thật mà.”

Giải Biệt Đinh không lừa cậu, anh không tức giận, chỉ là trong lòng không thoải mái cho lắm, rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn trộn vào nhau, làm hô hấp của anh khó có thể vững vàng.

Mộc Dương đột nhiên duỗi tay bật đèn, nghiêm túc nhìn đôi mắt Giải Biệt Đinh: “Em không cố ya gạt anh ra ngoài, em chỉ không ngủ được, đúng lúc…… đúng lúc hẹn anh họ của Phan Đạt Tương.”

“…… Anh họ?”

“Là bác sĩ.” Giọng Mộc Dương rất thấp, “Bác sĩ tâm lý.”

Giải Biệt Đinh ngơ ngẩn: “Tại sao?”

Mộc Dương hạ khóe miệng, tất nhiên cậu biết mình không ổn, cảm xúc không ổn định, luôn dễ dàng bi quan đau khổ, nói khó nghe là cậu thấy mình ra vẻ quá, giống như Phan Đạt Tương bảo là cậu có bệnh.

Từ lần cậu vờ không nói được thì Phan Đạt Tương đã nhận ra, cậu ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội để tâm sự cùng Mộc Dương, nhưng vẫn không hẹn được.

Nhưng lần này, chính bản thân Mộc Dương cũng không muốn tiếp tục như vậy.

Cậu không tìm nổi điểm gì đặc biệt đáng để Giải Biệt Đinh thích ở mình, không thể tiếp tục gây rắc rối nữa.

Cậu không cố ý chuồn ra vào nửa đêm, chỉ là suy nghĩ bất chợt của Mộc Dương mà thôi, muốn thử xem người được gọi là anh em của Giải Biệt Đinh có phải vẫn luôn theo dõi họ không.

Sự bất an của kiếp trước vẫn luôn kéo dài đến nay, Mộc Dương luôn cho rằng người này hoàn hoàn nhắm vào Giải Biệt Đinh, mình chỉ là thứ công cụ tổn thương Giải Biệt Đinh nhất mà thôi.

Cho nên cậu gọi lão Tứ ra ngoài vào đêm hôm khuy khoắt, không ngờ trên đường đi gặp bác sĩ lại đụng phải một người.

Người nọ lái motor vọt thẳng về phía Mộc Dương, may là trong lòng cậu có chuẩn bị sẵn, chỉ xẹt qua, người nọ nghênh ngang mà đi, chỉ ném xho Mộc Dương một tờ giấy:

—— Nó sẽ nhìn mày chết.

Mộc Dương tức giận đến mức trượt chân, té ngã một cái, do đó mới bị trầy tay.

Giọng Giải Biệt Đinh hơi khàn: “…… Bác sĩ nói như nào?”

Mộc Dương do dự trong chớp mắt: “Nói tạm thời em không cần uống thuốc, đã được điều tiết ở phương hướng tốt rồi, nếu uống thuốc thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến cảm xúc của em.”

Môi Giải Biệt Đinh khẽ chạm vào tóc mai của Mộc Dương: “Vậy là tốt rồi.”

Mộc Dương nắm chặt cổ áo Giải Biệt Đinh, nhỏ giọng nói: “Anh đừng giận…… Lão Tứ đã cho người đuổi theo người lái motor kia, xem xem có thể tìm được chỗ ở của gã hay không.”

Giải Biệt Đinh buông cậu ra, đứng dậy lấy di động chuẩn bị báo cảnh sát: “Đây không phải là chuyện em nên làm.”

“Tờ giấy đâu?”

Mộc Dương nhấp môi dưới: “Ngâm trong nước nên không thấy rõ chữ lắm.”

Giải Biệt Đinh buông điện thoại: “Không có lần sau.”

Mộc Dương nhẹ nhàng thở ra: “Em bảo đảm!”

Hôm nay do đầu óc không tỉnh táo lắm cậu mới làm như vậy…… Nửa đêm nằm trên chiếc giường hoàn toàn không có hơi thở của Giải Biệt Đinh, nghe tiếng sấm ầm ầm bên ngoài, cậu sợ, sợ mình chỉ còn mười ngày trên thế giới này.

Nếu không xuống được bàn phẫu thuật, vậy Giải Biệt Đinh thì sao?

Người muốn làm tổn thương anh vẫn sẽ tiếp tục, mà Giải Biệt Đinh có lẽ……

Mộc Dương nghĩ, có lẽ sẽ đau khổ như cậu trước đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK