Việc không được hôn làm Mộc Dương nghẹn một lát: “Anh giận à?”
Giải Biệt Đinh bế cậu xuống xe: “Không.”
“Em sai rồi, anh không phải rùa đen……” Mộc Dương tạm nhân nhượng vì lợi ích của toàn thể, “Em mới là rùa.”
Giải Biệt Đinh bước chân không ngừng: “Không phải là rùa cạn* à?”
*Gốc là vương bát đó, vương bát là rùa cạn cũng vừa là đồ bị cắm sừng =))) đợt trước bạn thụ bị vễ con rùa cạn lên trán í
Bỗng dưng Giải Biệt Đinh lại trêu đùa, trong sự kinh ngạc thì Mộc Dương còn thẹn quá thành giận, cậu véo lên eo Giải Biệt Đinh: “Trước đây anh bảo anh chưa từng thấy gì mà!”
Lần đó quả thực là hiện trường tai nạn liên hoàn, vừa mang theo con rùa cạn trời đầu mời người mình thích tắm chung, đã thế còn bị từ chối, đổi lại người bình thường thì đã chạy lên sao hoả ngay lập tức rồi.
Một tay Giải Biệt Đinh nâng đùi cậu, một tay mở cửa: “Anh không nhìn thấy, nhưng đôi mắt của anh không nghe lời, nó thấy.”
Mộc Dương: “……”
Thế thì có gì khác nhau?
Nhưng dáng vẻ Giải Biệt Đinh thong dong bình tĩnh trêu đùa quá hiếm thấy, làm nỗi buồn bực trong lòng Mộc Dương cũng bớt đi một nửa ngay lập tức.
Cậu ngoan ngoãn ôm cổ Giải Biệt Đinh, cọ nhẹ bên tai anh.
“Giải Biệt Đinh……”
“Ừm.”
“Giải Biệt Đinh……”
“Ừm?”
“Không có gì, muốn gọi anh thôi.”
Mộc Dương ghé vào trên vai anh, hai mắt vô thần, không có tầm nhìn: “Hẳn là bọn họ rất khó chịu.”
Biểu hiện của Mộc Nam Sơn với Kiều Viện bình tĩnh hơn Diêu Diên rất nhiều, nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, dù sao đó cũng là máu mủ ruột thịt.
Con gái ruột không nhận mình, lại gọi một tên trộm là mẹ.
“Bọn họ sẽ đỡ thôi.” Giải Biệt Đinh ôm cậu đu lên phòng trên tầng, “Nếu em với Kiều Viện có thể bình an hỉ nhạc, bọn họ sẽ không khó chịu.”
Mộc Dương giật mình, hơi thấy bất ngờ khi đây là lời Giải Biệt Đinh nói.
“Vâng……”
Trở lại phòng ngủ mà cậu đã ở gần hai mươi năm, Mộc Dương có cảm giác như đã qua mấy đời.
Ngoại trừ ngày vừa mới tỉnh lại trong kiếp này, đã hơn hai năm rồi cậu không trở lại phòng ngủ này.
Phòng ngủ này vẫn hoàn hảo như trước, Mộc Dương lại không rõ lắm kết cục đời trước cuối cùng là như thế nào.
Là cậu bất hiếu.
Cho dù da mặt cậu có dày, cho dù là quỳ xin lỗi thì cũng nên đi thăm nhiều hơn, chứ không phải trốn vào một góc âm u như con rùa đen rút đầu, sợ khi duỗi đầu là sẽ bị chém.
Mộc Dương dựa vào trên giường, ngẩn ngơ nhìn điện thoại.
Thời gian này, hẳn là Diêu Diên đã gặp Kiều Viện.
Cậu chần chờ hồi lâu, vẫn trơ mặt gửi Kiều Viện một tin nhắn dài.
*
Kiều Viện nhìn tấm thẻ trước mặt, khẽ thở dài trong lòng.
Trong nhiều ngày này, thờ ơ với mẹ ruột là giả, lý trí cũng hiểu rằng Lộ Uyển làm sai, nhưng không thể nào phá bỏ tình cảm được.
Cha ruột mẹ đẻ muốn chống án, muốn làm mẹ nuôi ngồi tù, cô cũng chưa nói qua một câu nào.
Vi phạm luật pháp thì phải trả cái giá lớn, kể cả cô có rất khó chịu và rất đau lòng thì Kiều Viện cũng đang cố gắng để kiềm chế bản thân, không đi can thiệp mọi thứ.
Một từ không mà cô nói đều tổn thương và bất công cho mẹ ruột.
Mặc dù không có tình cảm, cô nhìn người đàn bà đã gần 50 tuổi trước mặt thì vẫn sẽ buồn đến mức khó chịu.
Hơn một tháng này cô rất tiến thoái lưỡng nan, tiến thêm một bước là bất hiếu với mẹ nuôi, lui một bước thì lại bất công bất nghĩa với cha mẹ ruột.
Nhưng cô không thể thuyết phục bản thân từ bỏ Lộ Uyển để trở lại gia đình ruột thịt, dù sao cũng không chỉ đơn giản là ôm nhầm, là Lộ Uyển cố ý làm điều đó, giữa hai gia đình đã được định sẵn là không thể hòa thuận, không thể trọn vẹn cả đôi bên.
Huống hồ…… Nếu nhận Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn, vậy Mộc Dương phải làm sao bây giờ? Để ‘cân bằng’, liệu cậu có nhận lại mẹ đẻ hay không?
Dù sao tin đồn nhảm nhỉ bên ngoài đủ để đánh sập tất cả, người không hiểu rõ có khi còn bảo Mộc Dương chê nghèo yêu giàu.
Trong mắt một vài người thì huyết thống lớn hơn trời.
Những người đó luôn thích treo câu “Mặc kệ bà ấy làm gì thì đều là mẹ đẻ mà” ở bên miệng.
Nhưng cảm tình mới là thứ đáng trân trọng nhất, chung quy Diêu Diên và Mộc Nam Sơn không có đủ cơ sở tình cảm đối với cô, dù hiện giờ có thống khổ khó chịu thì cũng sẽ nhạt dần theo thời gian trôi qua, họ còn có Mộc Dương ở bên.
Nhưng Lộ Uyển gần như là không có họ hàng, chỉ có một cô con gái là cô thôi.
“Cảm ơn bác, nhưng số tiền này cháu không nhận được.”
Diêu Diên cũng không thấy bất ngờ, vẻ mặt bà phức tạp, im lặng thật lâu sau mới nói: “Viện Viện, trong khoảng thời gian này mẹ rất xin lỗi, nhưng mẹ là một người mẹ, mong con có thể hiểu.”
“Cháu hiểu.”
Diêu Diên xoa huyệt Thái Dương, khó lắm mới nở nụ cười: “Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện đã làm tổn thương con, cũng tổn thương Dương Dương đến vậy……”
Một mặt Diêu Diên chấp nhất, một mặt bà cũng quên mất Kiều Viện đã thành niên.
Cô có quyền lợi tự chủ cuộc sống lựa chọn tương lai, nếu sớm hơn mấy năm thì Diêu Diên không thể từ bỏ được, ít nhất là với những tài nguyên trong quá trình cô trưởng thành, bà không thể giả vờ không thấy khi con gái chịu khổ.
Nhưng hiện tại Kiều Viện đã thành niên, cô có quyền lợi lựa chọn tương lai mà cô thích.
“Số tiền này không có ý gì khác, chỉ là hy vọng con có thể làm điều mình thích.” Trong lòng Diêu Diên nôn nao, sau đó thở nhẹ một hơi, “Coi như mẹ cho con mượn.”
“Thật sự không cần đâu, số tiền này quá nhiều với cháu, bác có đưa thì cháu cũng không dám cùng.”
Kiều Viện bất đắc dĩ cười: “Thật sự bác không cần nghĩ quá nhiều, hiện giờ cháu có thể tự cấp tự túc, cũng có một chút tiền tiết kiệm, tiếp đó cháu muốn học hành thật tốt thôi, sang năm tham gia thi đại học một lần nữa.”
“Tốt, tốt……” Diêu Diên hơi sốt ruột, “Vậy con cố gắng nhé, nhưng thân thể vẫn quan trọng nhất, đừng có áp lực quá.”
Kiều Viện gật đầu: “Nếu sang năm thi đậu thì cháu sẽ quay lại báo cho bác tin vui.”
Diêu Diên ngẩn ra, trong mắt vừa mừng vừa lo: “Được, mẹ chờ tin tức tốt từ con!”
Trước khi tới nơi này, bà đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng, có lẽ sau lần này thì họ sẽ gặp mặt ở toà án, hoặc không gặp lại nữa, căn bản là Kiều Viện sẽ không tiếp tục liên lạc với bà.
“Cháu với Mộc Dương là bạn, cháu rất thích cậu ấy.” Kiều Viện vuốt ve thân cốc, “Có thể nhìn là được là cậu ấy cũng không ghét cháu, về sau sẽ còn gặp lại, với bác cũng vậy.”
Vành mắt Diêu Diên nóng đến mức khó chịu: “Được……”
Trong khoảng thời gian con mình bị tráo đổi mà bà lại không làm gì, điều bà sợ nhất là sau khi con gái ruột biết chân tướng thì sẽ hận Mộc Dương, nhưng Dương Dương vô tội.
“Bác lấy lại số tiền này đi.” Kiều Viện dừng một chút, nói: “Nếu có một ngày cháu thật sự gặp khó khăn, nhất định sẽ liên hệ bác.”
Những lời này cô vốn định không nói.
Nhưng cô rũ mắt nhìn di động, trên màn hình còn tin nhắn Mộc Dương gửi mười lăm phút trước.
Đây là lời xin lỗi cho hơn hai mươi năm cuộc đời bị tráo đổi, cũng là lời khẩn cầu.
Cậu muốn Kiều Viện có thể để lại chút con đường cho Diêu Diên, ít nhất cũng đừng cắt đứt hoàn toàn liên hệ.
Điều đó quá tàn nhẫn với Diêu Diên, nếu sống với áy náy bất an thì mỗi một ngày đều là dày vò.
Mộc Dương từng trải qua trạng thái buồn bực không vui đó, cậu sợ những ngày tháng còn lại trong cuộc đời của Diêu Diên sẽ buồn bực thất bại vì ly biệt với con gái ruột.
Kiều Viện biết rằng Mộc Dương hẳn là một người kiêu ngạo từ trong xương cốt, nhưng hiện giờ lại biến thành như này, áp lực cùng thống khổ mà cậu gánh vác trong lòng chắc hẳn còn nặng hơn những gì người khác tưởng tượng.
Cho nên cô vẫn thay đổi chủ ý.
Vốn cô muốn cắt đứt tất cả ngay tại đây, không liên hệ nữa.
“Cháu phải đi kiểm phiếu.”
Kiều Viện đứng lên, chần chờ vài giây rồi vẫn cho Diêu Diên một cái ôm: “Cảm ơn bác đã sinh ra cháu.”
Diêu Diên khiến cô nhìn thấy thế giới này.
Tuy rằng cuộc sống trong quá khứ không được hoàn mỹ, nhưng vẫn hạnh phúc.
“Viện Viện……”
Diêu Diên nhìn bóng lưng rời đi của Kiều Viện, ngay lập tức nước mắt rơi như mưa.
Trên người dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của con gái, nhưng cô lại đi về phương xa.
Kiều Viện không quay đầu lại, thật ra trước đây cô đã từng nghĩ, nếu cuộc sống của cô không bị thay đổi, cô sẽ có một cuộc sống không cần lo tới cơm áo, trở thành nữ chính mà cô xem trong tiểu thuyết lúc học trung học.
Cô sẽ không hề cố kỵ gì mà thi đậu đại học cô yêu thích, cũng sẽ không là người lạ với người mình thích bởi vì nhân tố là gia đình.
Hiện giờ nhận mẹ ruột cũng không muộn, kể cả tình cảm của bọn họ với cô không bằng Mộc Dương, nhưng có hổ thẹn thì ít nhất cũng sẽ không bạc đã cô về mặt vật chất, nửa đời sau cô còn có thể vinh hoa phú quý.
Nhưng về mặt tình cảm cô còn không vượt qua được.
Mặc dù biết Lộ Uyển sai, nhưng hồi tưởng lại quá khứ, trong đầu cô vẫn nhớ là Lộ Uyển tốt với cô.
Mong muốn ban đầu của Lộ Uyển tuy tàn nhẫn, nhưng tình yêu với cô trong nhiều năm như vậy không phải giả.
Tuy rằng thời hạn truy tố có tác dụng đã qua, nhưng Diêu Diên cùng Mộc Nam Sơn đã chống án, một khi truy tố được thông qua thì vẫn chưa rõ Lộ Uyển bị phán mấy năm.
Thân thể Lộ Uyển vốn không tốt, trước kia vì là một người mẹ đơn thân nuôi cô đi học nên bà đã làm việc nặng trong thời gian dài khiến căn bệnh không dứt, thêm việc ở trong tù mấy năm nữa thì chẳng khác nào chôn nửa người xuống mồ.
Thật ra Lộ Uyển còn trẻ hơn Diêu Diên hai tuổi, diện mạo cũng không kém so với Diêu Diên.
Những tháng ngày bà chưa bị thời gian tàn phá, trong nhà luôn có bà mối tới.
Điều khiến Kiều Viện khắc ghi là, lúc cô sáu bảy tuổi, Lộ Uyển không chịu nổi bà mối nữa, ở cùng một người đàn ông hơn bà năm tuổi một khoảng thời gian.
Nhà trai cũng hết hôn lần hai, rất vừa lòng với Lộ Uyển, dù sao trông bà không tồi, trong nhà không người già không gánh nặng, chỉ có một đứa con gái, không phải bồi tiền như con trai, về sau trưởng thành thì đưa chút của hồi môn là được.
Nhưng người đàn ông này nghiện rượu, trong một lần uống nhiều quá đã đẩy Kiều Viện một chút, trực tiếp dọa cô khóc.
Lần đó là lần đầu tiên Lộ Uyển tức giận, dù trước đến nay bà đều nịnh nọt lấy lòng vì sợ đắc tội với người khác. Bà đuổi người đàn ông này ra khỏi nhà, lúc ấy hàng xóm láng giềng đều chê cười.
Sau lần đó Lộ Uyển tránh né mấy bà mối.
Kiều Viện biết rằng không phải Lộ Uyển không muốn được gả lần hai, dù sao sau khi kết hôn có nhiều người trong nhà để dựa vào cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng bà sợ, sợ gặp người đàn ông không tốt với Kiều Viện, cũng sợ sau khi tái hôn thì nhà trai yêu cầu bà phải có con, đến lúc đó đứa con thứ hai được sinh ra, bà sợ mình không điều chỉnh được sẽ khiến Kiều Viện thiệt thòi.
Cho nên nhiều năm như vậy Lộ Uyển vẫn chịu khổ chịu nhọc, vẫn một mình gắng gượng, chưa từng nói một câu oán hận.
Kiều Viện không thể phụ lòng bao nhiêu năm trả giá của bà được.
*
Mộc Dương nhìn tin nhắn mình gửi đi, quả thực là ti tiện đến tột cùng.
Một mặt cậu chiếm đoạt vị trí của người khác, một mặt lại ‘làm bộ làm tịch’.
Cậu thất thần mà nghiền đầu ngón tay, không biết mình còn có thể làm gì.
Nếu không có cậu thì tốt rồi, mọi thứ sẽ không xảy ra, tất cả mọi người đều không cần trải qua thống khổ.
Giải Biệt Đinh ngồi bên cạnh cậu, nhẹ nhàng mở tay cậu ra.
Lúc đó điện thoại sáng lên, Kiều Viện trả lời: Được.
—— tôi đi kiểm phiếu, có duyên gặp lại.
—— tuy rằng cuộc sống của chúng ta sai, nhưng tôi đã thật sự vui vẻ, hy vọng cậu cũng vậy.
Mộc Dương ngay lập tức đỏ mắt, như có thứ gì chặn ở yết hầu, không thể bộc lộ ra.
Cậu dùng đầu đâm một cái lên bả vai Giải Biệt Đinh: “Anh ngốc quá, anh chẳng học được gì cả.”
Giải Biệt Đinh: “…… Làm sao vậy?”
Mộc Dương hơi nghẹn ngào mà nói: “Anh phải ôm em một cái.”
Giây tiếp theo cậu đã được hơi thở quen thuộc bao bọc lấy, Mộc Dương chôn mặt vào cổ Giải Biệt Đinh, không muốn để anh nhìn bộ dáng chật vật của mình.
Khi cậu làm vậy được gần mười phút thì đột nhiên nghe thấy bên tai vang lên giọng Giải Biệt Đinh: “Mộc Dương.”
“Vâng.”
“Đây là cái gì?”
“Cái gì là cái gì……”
Giọng Mộc Dương còn hơi run run, cho đến khi thấy thứ mà Giải Biệt Đinh đang nhìn thì lời định nói bị nghẹn lại.
Cậu nhìn cái gối ôm thật lớn được làm dựa trên ảnh chụp của Giải Biệt Đinh mà đau khổ nhắm mắt lại.
Thôi, vẫn nên để cậu rơi xuống biển còn hơn, đừng cứu cậu.
Đó là gối ôm hình người được làm riêng, là ảnh của Giải Biệt Đinh trong một bộ phim bơi lội
Giải Biệt Đinh mặc quần bơi bó người, hoàn toàn để lộ ra dáng người hoàn mỹ, mấy thứ như cơ bụng chỉ là chuyện nhỏ, trọng điểm là thứ nào đó nhô lên.
Trước kia sao cậu biết Giải Biệt Đinh lớn như vậy được?
Cậu biết đến nhờ bộ phim này.
Cảnh này trong phim còn chưa đến một giây, cậu phải chụp không biết bao lần mới lấy được một tấm hoàn chỉnh.
“Anh chưa thấy gì cả ——”
Ý cười chợt loé qua đáy mắt Giải Biệt Đinh, anh uyển chuyển nói: “Đôi mắt của anh không được nghe lời cho lắm.”