Hoàn cảnh của người này cũng gần giống như hắn, không phải giống Hạ Thư An.
Nếu như hiện tại là Hạ Thư An, chắc chắn có thể sẽ đi đến tình cảnh này, lúc đó không biết tức phụ hắn phải sống khổ sở thế nào.
Ân, may mà hắn đến kịp.
"Được. Chọn hắn" Hạ Thần nói
"Nhưng ta nhất định phải mang theo tức phụ ta" Trần Đông nhìn Hạ Thần nói.
Tuy khí thế của người này cũng làm y có chút hoảng hốt, nhưng nhìn hắn không phải người xấu, theo hắn cũng được, nhưng y cũng không thể buông tha phu lang y, trên đời này, y chỉ còn người phu lang này là thân nhân.
"Ta không nói sẽ không cho ngươi mang phu lang" nói với Trần Đông xong Hạ Thần lại hỏi "Ở đây còn có ai từng tham gia quân đội?"
Không có ai nhìn thấy Trần Đông hai tay siết chặt, trong lòng run rẩy, có người chấp nhận cho hắn mang theo phu lang bị bệnh của hắn. Chỉ cần người này không tách họ ra, về sau hắn nhất định sẽ trung thành.
"Còn một người, hắn bị mất một cánh tay, tuy sức lực khá tốt lại có chút võ, nhưng mà bị mất tay ai cũng chê nên ta không gọi đến" Trần lão bản nói.
Ai lại muốn mua người bị mất một cánh tay chứ. Không thể làm được nhiều việc.
"Gọi đến" Hạ Thần nói
Trong quân đội kỷ luật chắc chắn sẽ rất tốt, hắn muốn có người bảo vệ biệt viện của hắn, phải huấn luyện từ đầu thì thật mệt mỏi.
Chọn người đã được huấn luyện, để họ huấn luyện lại những người mới kia, vậy hắn mới có thời gian cùng tức phụ hắn.
Mất một tay thì sao, kiếp trước đồng bạn của hắn bị mất một cánh tay, mắt cũng bị thương mà nhiệm vụ hoàn thành đều tốt đó thôi.
Không làm được việc đồng ruộng thì tưới cây, cho gà ăn cũng tốt còn gì. Nhà hắn có bao việc phải làm.
Rất nhanh người đã được gọi tới, người kia gọi Tưởng Tùng cũng đã ngoài ba mươi, bị mất cánh tay trái, hắn cũng bởi vì nhà nghèo mà xung quân, nhưng đợi đến khi sống sót trở về, cả nhà đã bị dịch bệnh mà chết.
Chỉ còn có một mình liền lưu lạc khắp nơi, đến đây thì hết tiền, muốn xin việc làm đều bị chê. Cùng đường đành bán mình vào đây.
"Ngươi, đánh với ta một chút" Hạ Thần nói
Tưởng Tùng nhìn hắn một cái, lại hạ quyết tâm. Ra chiêu đều rất quyết liệt. Nhưng hắn không phải là đối thủ Hạ Thần, vài ba chiêu đã bị đánh lùi.
Những người kia nhìn thấy thân thủ của Hạ Thần cũng tán thưởng không thôi.
Hạ Thần cũng nhìn ra được, người này một tay nhưng sức lực vẫn bằng thậm chí hơn vài người có hai tay.
Thêm vào đã được huấn luyện qua, kỉ cương nề nếp đều rất tốt, dù bị đánh bại vẫn theo quy tắc cúi chào hắn. Có chút võ cũng tốt, đánh chuẩn, lực đạo đủ. Này để dành hù dọa mấy ác bá ở thôn cũng đã coi như được việc.
"Được rồi. Chọn ngươi" Hạ Thần nói
Tưởng Tùng kinh ngạc nhìn hắn, Trần lão bản hôm nay bị hắn làm cho kinh ngạc hết lần này tới lần khác cũng trừng mắt nhìn hắn.
Mua một người có phu lang bị bệnh nhưng vẫn có sức khỏe làm việc. Còn mua một người bị mất tay thì làm được việc gì.
Hạ Thần cũng nhìn ra được ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, nhưng hắn không quan tâm. Hắn phải nhanh trở về, tức phụ hắn còn đang chờ hắn.
Hắn lại chọn thêm tám người từ độ tuổi mười hai đến mười lăm. Những người này không bị người nhà bán thì bị chủ trước bán.
Mua tổng cộng mười lăm người, mỗi người hai mươi lượng, Tưởng Tùng mười năm lượng, phu lang của Trần Đông bị bệnh mười lượng, hai đứa nhỏ năm lượng tổng công tốn hết hai trăm năm mươi lăm lượng.
Hắn đem tất cả khế ước bán thân Trần lão bản giúp hắn cho vào rương nhỏ xem một lược, lại dặn dò ông để họ lại đây ngủ một đêm, thu thập một chút, sáng sớm mai hắn đến đón họ sớm.
Trần lão bản nhiệt tình đồng ý, có ai lại mua một lần nhiều như vậy, không nhiệt tình làm sao được.
Nhóm người được mua tuy có chút lo lắng, nhưng vẫn tốt hơn mãi ở đây.
Hạ Thần lại tìm đến một chỗ bán ngựa, hắn xem một lược, lựa được con ngựa tốt, mua một cỗ xe lớn, lại thuê thêm hai chiếc xe ngựa lớn, xe ngựa kia phải để tức phụ hắn ngồi trước mới được. Tiêu tốn hơn ba trăm lượng nữa.
Thời đại này ngựa còn đắc hơn cả người.
Hắn gửi xe ngựa, tối đó tìm một khách điếm trọ qua đêm, giải quyết mọi chuyện xong hôm nay, mai liền có thể về nhà với tức phụ.
Càng ngày hắn càng không muốn xa tức phụ, nếu đem tức phụ dính lên người luôn thì tốt quá.
Hôm sau trời chưa sáng hẳn đoàn xe ngựa ba chiếc lớn đã đến tòa trạch, hắn đánh xe ngựa mà mình mua, Tiểu Hắc rất ngoan ngoãn chạy theo bên cạnh. Nhóm người đã từ sớm đứng đợi ở bên ngoài.
"Ở đây có ai biết đánh xe ngựa không?" Hạ Thần hỏi
"Ta biết" một thiếu niên tầm mười lăm tuổi, hình như lớn nhất trong tám người hắn mua.
"Được, ngươi đánh xe" Hạ Thần nhảy lên ngựa, dặn dò những người kia lên hai chiếc xe ngựa thuê liền xuất phát rời phủ thành, một đường thẳng về thôn Vĩnh Đông.
Triệu Tiểu Mộc cùng Hạ Tiểu Ngọc đứng ở ngoài đầu thôn, ánh mắt luôn dõi về một hướng.
"Tiểu Mộc, trễ lắm rồi. Chúng ta về thôi. Chẳng phải biểu ca nói ngày mai mới về sao?"
Hạ Tiểu Ngọc nói, Hạ Thần dặn nó đến chơi cùng Triệu Tiểu Mộc, mà ngày nào y cũng lôi kéo nó ra đây ngồi đợi.
"Ta đợi chút nữa. Lần trước hắn cũng nói đi một tháng mới trở về nhưng mà nửa tháng đã về, ta có linh cảm hắn hôm nay sẽ về" Y nói.
Lần trước cũng vậy đó thôi.
Hắn nói một tháng nhưng hơn nửa tháng đã về, giờ hắn nói ba ngày nhưng có thể hôm nay về thì sao?
Nhưng đợi đến trời sụp tối cũng không thấy, chỉ đành mặc kệ Hạ Tiểu Ngọc lôi lôi kéo kéo trở về.
"Tiểu Mộc ca, ngươi đã trở lại" Diệp Thanh Thanh nói.
"Ân, ngươi sao còn chưa đi nghỉ?" Triệu Tiểu Mộc hỏi, có lời đảm bảo của Hạ Thần, y cũng không còn bài xích Diệp Thanh Thanh, mà người này cũng chỉ để ý đến Hàn Mặc, nên y cũng không còn bận tâm.
"Ta vừa giúp Mặc ca thay thuốc" Diệp Thanh Thanh lại nói "Thần đại ca có thể mai mới trở về, ngươi vẫn nên về nghỉ sớm đi"
"Được. Ngươi cũng về nghỉ sớm đi. Nhớ khóa cửa cẩn thận" y nói
"Ân, ta đi khóa cổng lại, ngươi ngủ ngon" Diệp Thanh Thanh
"Ngươi cũng ngủ ngon" y làm sao ngủ ngon được, không có Hạ Thần bên cạnh, y hôm qua liền mất ngủ, đến gần sáng mới chợp mắt được chốc lát. Lại lo lắng cho Hạ Thần ở bên ngoài ăn uống thế nào?
Tối Triệu Tiểu Mộc trở về giường, y biết Hạ Thần không thích người khác vào phòng của bọn họ. Nhưng lại lo lắng cho y tối sẽ sợ không dám ngủ nên bảo y gọi nương đến ngủ cùng. Nhưng Liễu thị chỉ đến ban ngày, tối sẽ về Triệu gia.
Cây nho theo căn dặn của hắn, mỗi ngày y cùng Diệp Thanh Thanh tưới nước rất tốt. Cây hình như cũng thích ứng, không thấy có lá héo hay cây chết.
Đang mơ màng, y nghe bên ngoài có tiếng ngựa, vội vàng mặc lại y phục, đi xuống lầu.
Hàn Mặc có động tĩnh cũng đi ra, Diệp Lão cùng Diệp Thanh Thanh cũng bị đánh thức. Đã nửa đêm động tĩnh lại lớn như vậy.
Hàn Mặc cầm đèn đứng ở trước cổng lớn, hai hôm nay đều uống thuốc tốt, hắn đã sớm khỏe lại. Tuy trên người vẫn còn có chỗ bầm chỗ tím, nhưng đã không còn đau nhức.
Nhìn thấy Triệu Tiểu Mộc đi ra, hắn chỉ có một ý nghĩ, phải bảo vệ tốt người này. Hạ Thần không ở, chỉ có hắn là nam nhân khỏe mạnh trong nhà, nhất định phải bảo vệ tốt tức phụ của ân công.
Hàn Mặc nghe thấy tiếng rì rầm bên ngoài, lớn tiếng hỏi "Ai?"
"Là ta, mở cửa"
Vừa nghe thấy tiếng Hạ Thần, Triệu Tiểu Mộc đã nhanh như chớp chạy đến mở cửa.
Hạ Thần vừa nhìn thấy y đã tiến lên kéo người ôm vào lòng, trong khi đó có biết bao nhiêu ngươi còn đứng đây.
"Có người" Triệu Tiểu Mộc nhỏ giọng nói
Hạ Thần buông y ra nói "Thanh Thanh, giúp ta phân phó một chút. Có gia đình một phòng, không có thì hai người một phòng đi. Hai vị xa phu sắp xếp cho họ một phòng ở tạm qua đêm đi. Giờ đã trễ cũng không thể tìm được chỗ ngủ"
Nghe Hạ Thần nói, hai vị xa phu liền cảm ơn rồi rít, nếu như hắn không cho ngủ nhờ, sợ là tối nay phải ngủ lại trên xe.
Hắn còn cho riêng hai người mỗi người hai lượng, trên đường đi rất nghe lời hắn. Hai người trong lòng cảm kích không thôi.
"Diệp lão nếu cũng dậy, giúp ta xem cho tức phụ của Trần Đông một chút, hôm nay đã đi đường một ngày dài" Nghe Hạ Thần còn lo lắng cho phu lang mình, trong lòng Trần Đông càng thêm kính trọng, về sau nhất định sẽ ra sức làm việc.
Hạ Thần lại nhìn sang Hàn Mặc, thấy khí sắc hắn đã tốt hơn, lúc nãy lại còn lớn giọng như vậy nói "Tiểu Mặc, ngươi chỉ chỗ cho họ để tạm xe ngựa đi, còn ngựa cùng xe nhà thì mang sang trại bên cạnh đi"
"Được. Đi theo ta" Hàn Mặc nhìn xa phu nói
Phân phó xong, hắn liền quẳng hết ra sau đầu, lôi kéo Triệu Tiểu Mộc trở về nhà lớn.