Ngày hôm sau, khác với mọi ngày ai cũng rất vui vẻ. Vây quanh dưới đài xem thi đấu.
Trận đấu rất nhanh kết thúc, Hàn Mộc là người chiến thắng cuối cùng. Tuy xét tuổi tác lớn hơn những người kia, nhưng hắn cũng bắt đầu luyện tập cùng lúc với mọi người, tám đứa nhỏ còn lại thua cũng tâm phục khẩu phục.
Triệu Tiểu Mộc mang tiền tiêu vặt phát cho mọi người, mỗi người tám mươi văn. Kể cả Trương Hằng, Diệp Thanh Thanh không làm gì cũng có phần, Diệp lão không chịu nhận.
Ông nói số thảo dược ở núi Nam đã là thưởng lớn cho ông, mỗi lần Hạ Thần lên núi hái trà, ông đều chạy theo hái thảo dược.
Bát cũng được thưởng hai lượng cùng một ngày nghỉ như đã hứa. Nhưng nó nói nó không cần nghỉ, liền được quy thành một lượng tiền thưởng.
Hàn Mặc cũng vậy, liền được thưởng một lần bốn lượng, hắn nghĩ chỉ cần hắn chăm chỉ làm việc, thêm một hai năm nữa hắn có thể sẽ cưới được Diệp Thanh Thanh.
Nhóm người còn lại hâm mộ không thôi.
Hạ Thần còn cho riêng hai người Tưởng Tùng cùng Trần Đông mỗi người một lượng bạc, coi như phí dạy cho những người kia.
Hạ Thần còn cho phép Diệp Thanh Thanh dành một ít thời gian dạy cho nhóm người đọc chữ, hai đứa con của Hồ phụ cũng được tham gia, cả nhóm cảm kích hắn không thôi.
Bọn họ xác định cả đời này chắc chắn sẽ không biết một chữ, vậy mà giờ còn được học.
Hiện tại, hắn đã hái trà về dạy Triệu Tiểu Mộc sao trà, nhưng hắn không có năng khiếu sao hỏng hết mấy mẻ.
Nếu để bạn cũ kia của hắn biết được hắn phá hoại hồng trà y yêu thích nhất, có phải hay không y nhất định sẽ băm nhỏ xác hắn ra?
Nhưng tức phụ hắn lại rất có năng khiếu, hắn nói sơ cách sao trà, y liền có thể theo chỉ dẫn sao ra được. Tuy không ngon bằng trà của tên bạn kia, nhưng có thể so hơn với trà ở nơi đây, cũng được xem là cho người uống.
Chỉ cần luyện tập nhiều liền có thể giỏi thôi, để tức phụ hắn sao hư vài mẻ thì cũng sẽ ngon, sợ còn ngon hơn tên kia.
Bởi vì hắn còn có linh tuyền, lại nói cây trà hắn không thiếu.
Rất nhanh mùa hạ đã dần trôi qua, cái nóng đã dịu đi chút ít.
Cửa tiện băng trên huyện thành cũng dần chậm lại, Hạ Thần dứt khoát tạm thời đóng cửa.
Ngày kết toán tiền, Hạ Thần cũng gọi Đông Nhạc đến. Nhóm người tụ tập dưới giàn nho trước sân xem sổ sách, gần ba tháng đã thu hơn một ngàn mấy trăm lượng.
Hạ Thần đúng như đã nói trước đây chia đều làm sáu phần, mỗi người cầm trên tay hơn hai trăm lượng, ai nấy cũng đầu tay run cả lên, ngoại trừ Đông Nhạc cùng Hạ Thần đã quen nhìn thấy.
Triệu Tiểu Mộc ôm túi tiền Hạ Thần đưa cũng không có thay đổi sắc mặt, chỉ có trong lòng cũng động. Y không làm gì, chỉ ở nhà giúp Hạ Thần xem xét sổ sách, vậy mà giờ cũng có gần ba trăm lượng đi.
Hạ Thần trích trong một phần của cửa tiệm cho Hạ Triết, Hoàng Lam cùng Triệu Lâm mỗi người năm mươi lương.
Ba người mừng đến cười không ngậm được miệng lại.
Mọi người nhanh chóng cáo từ chạy về nhà, bọn họ muốn khoe với người nhà mình họ kiếm được rất nhiều tiền.
Lại nói về Hạ Hoàng Lang cùng Hạ Hoàng Bình, đến huyện thành muốn lẻn vào cửa tiệm của Hạ Thần để xem cách chế băng.
Nào ngờ ban đêm lẻn vào được bên trong tiệm lại bị nhóm Hạ Trí phát hiện, hắn cũng biết là ai nhưng không nói liền quy thành trộm mà đánh cho một trận nhừ tử rồi ném ra ngoài.
Cả hai ôm cái mặt bị đánh bầm xanh bầm tím chạy về nhà khóc lóc với Lưu thị. Bà ta chỉ có thể ở trong nhà gào chửi Hạ Thần.
Hạ Thần đem trà hắn sao hỏng kêu Triệu Tiểu Mộc pha một bình.
"Trà này, mùi vị thật lạ, đây là trà gì?" Đông Nhạc hỏi
"Là trà ta sao, nhưng không được tốt, tức phụ ta sao tốt hơn" Hạ Thần nói
"Trà này ngươi có định dùng làm sinh ý không? Nếu có nhớ để phần ta" Đông Nhạc có mối làm ăn liền không bỏ lỡ
"Tất nhiên sẽ làm sinh ý, trà này chỉ uống chơi thôi. Đợi tức phụ ta làm tốt liền mời ngươi cùng Tân An đến thưởng thức"
"Được. Thật mong chờ ngày đó"
Thực ra Triệu Tiểu Mộc đã sao tốt mấy mẻ, nhưng hắn đều cho niêm phong lại cất đi, tên kia nói, đợi trà dậy hương mới là cực phẩm.
Hắn cũng muốn thử một chút.
"Ta còn một số sinh ý, để xem biểu hiện ngươi như thế nào đã" Hạ Thần nhấp một ngụm trà.
Ân, thật tệ.
"Ta biểu hiện rất tốt đó nha. Nhìn đi, cửa hàng băng ta giới nhiệu nhiều đến muốn gãy lưỡi còn gì" Đông Nhạc cười nói, cái tên Hạ Thần này đúng thật khó chơi.
Hắn từ trước tới giờ làm ăn chưa từng phải đi nài nỉ người khác như vậy, chỉ có người ta tìm đến hắn.
"Được rồi, sinh ý trà này sẽ để phần ngươi. Nhưng phải đợi một thời gian nữa. Khi nào sao tốt liền gọi ngươi" Hạ Thần nói
"Vậy thì đa tạ đại ca trước a" Đông Nhạc cười nói.
Hạ Thần nói trà này sao không tốt, nhưng uống lại còn ngon hơn trà tốt trong tửu lâu của hắn, vậy nếu là trà được sao tốt sẽ ngon đến thế nào.
Nếu gửi đến kinh thành cho đại thúc hắn kinh doanh trên đó không biết sẽ như thế nào.
"Tiểu Mộc nhi, trà đợt này sao thế nào?" Hạ Thần hỏi Triệu Tiểu Mộc.
Hắn biết y còn rất nhát gan, không dám giao tiếp với người lạ. Nhưng nếu cứ như vậy, y sẽ mãi mãi chỉ có thể núp dưới cái bóng của hắn không thể phát triển.
Cái hắn muốn là y có thể sánh bước cùng hắn phát triển sau này, chứ không phải là bước theo sau bước chân hắn.
"Ân, đã sao tốt, đợi dậy mùi là có thể dùng được" Triệu Tiểu Mộc nãy giờ mới lên tiếng, y là tức phụ của Hạ Thần, nên ở trong nhà may vá, nấu cơm.
Không nên ở nơi này nghe đương gia nhà mình bàn chuyện sinh ý mới phải, nhưng Hạ Thần quả quyết y phải theo cạnh hắn khi bàn chuyện sinh ý.
Còn nói y phải học cách bàn sinh ý, nếu không hiểu, đợi khi còn hai người thì hỏi hắn.
"Về sau, tức phụ ta sẽ đảm nhận bàn sinh ý về trà với ngươi. Tiểu Mộc nhi là người sao trà, sẽ giỏi hơn ta, nói trước y mới bắt đầu làm sinh ý, sẽ có thể sơ sót mong ngươi chiếu cố" Hạ Thần nhìn Đông Nhạc nói, ánh mắt lại biểu thị "Ngươi thử ức hiếp tức phụ ta xem"
Triệu Tiểu Mộc ngỡ ngàng nhìn hắn, cả Đông Nhạc cũng giật mình. Từ trước tới giờ, lần đầu tiên y thấy có người giao sinh ý vào tay tức phụ, có thể nói sinh ý này nếu tốt sẽ không phải nhỏ.
Nhưng Hạ Thần đã mở lời, hắn cũng không tiện từ chối.