Mà trong nhà Hạ Thần lại thoáng mát vô cùng, hắn ôm Triệu Tiểu Mộc nằm trên giường ngủ trưa, bên cạnh còn có một bồn bằng lớn.
Trước ngày vào hạ một đoạn thời gian hắn đã tìm được chỗ bán quặng Kali nitrat. Trong không gian của hắn cũng có nhiều nhưng hắn không muốn lấy ra sử dụng, bởi vì nó còn để hắn chế tạo thuốc nổ.
Tuy đến đây đã một thời gian, nhưng thói quen chế tạo vũ khí của hắn cũng không có mất đi.
Có thời gian rảnh hắn liền vào không gian kiểm tra một chút, rồi chế tạo vũ khí.
Quặng mua được, một phần hắn cùng cho vào không gian dự trữ. Trên huyện thành hắn cũng đã có một cửa tiệm, thời gian trước Đông Nhạc đã giúp hắn mua lại, bởi vì là tiệm mới, sau khi sang không cần sửa chữa, mua lại liền có thể sử dụng ngay.
Vẫn chưa đến thời vụ, cho nên hắn liền giao cho Hạ Trí, Hoàng Lĩnh cùng Hoàng Sâm bắt đầu chế tạo băng. Để Hoàng Lam, Triệu Lâm cùng Hạ Triết cũng đi theo học hỏi, lại có thể ở lại tiệm tiện cho việc đọc sách, không cần phải đi đi về về.
Thêm vào đó còn có thể ghi chép sổ sách.
Hắn dạy kỹ thuật cho bọn họ, ra vốn. Hiện tại, cửa tiệm đã hoạt động gần như vào quỹ đạo, lại còn được Đông Nhạc một bên giúp đỡ, quảng bá. Rất nhanh, tiệm băng oanh động cả huyện thành.
Đa phần, chỉ có những gia đình thực sự giàu có mới mua được băng. Từ phủ thành vận chuyển về huyện thành cho nên băng rất đắt. Nay có nhiều gia đình khá giả cũng có thể mua băng ngay tại huyện thành.
Làm cho việc làm ăn của cửa tiệm trở nên sầm uất.
Nhờ có huyện lệnh cùng Đông Nhạc chống lưng ở phía sau, nên cũng không có bị ai phá rối. Mà có thể nói, tiệm băng của Hạ Thần là tiệm đầu tiên được mở tại huyện thành.
Trước khi đi vào sản xuất, hắn đã cùng mọi người thương lượng sẽ chia đều làm sáu phần, Hắn một phần, bốn người Đông Nhạc, Hạ Trí, Hoàng Lĩnh mỗi người một phần. Còn một phần coi như thuê tiệm, cũng như tiền mua vật dụng. Hạ Thần nói hắn sẽ trích một phần trong đó cho Hoàng Lam, Triệu Sâm cùng Hạ Triết.
Hai người Hoàng Lam, Hạ Triết nghe vậy mừng rỡ không thôi. Có tiền họ có thể mua thêm giấy bút, lại có thể tích góp sau này đi thi.
Hạ Thần giao toàn bộ cửa hàng lại cho nhóm người Hạ Trí, ở nhà toàn tâm toàn ý ôm tức phụ ngủ trưa. Vài ngày sẽ đến xem xét một lần.
Triệu Tiểu Mộc cũng không có bạc đãi người làm. Mỗi lần hắn làm băng đều sẽ làm dư cho y phát cho mọi người.
Với thời tiết này, thật muốn nướng người ta chín luôn.
Cây trong sân nhà không vì mùa nóng này mà khô héo ngược lại càng ngày càng tốt, lớn rất nhanh.
Triệu Tiểu Mộc rảnh rỗi đều tự tay chăm sóc vườn nho, tỉa từng lá héo vàng. Y biết hắn thích nhất trồng nho, này cũng là điều nhỏ nhoi y làm được cho hắn.
Nhà của nhị thúc cùng Triệu gia bởi vì nhờ có Hạ Thần mà mùa hạ này trải qua thật thoải mái.
Mà Hạ gia, Lưu thị đang ngồi ở trong nhà quạt muốn gãy tay.
Từ ngày thuê Trương Mãnh thất bại, bà ở trong nhà lời nói đã không còn phân lượng. Hạ Hoàng Anh cũng ít khi quan tâm đến bà. Hạ Hoàng Lang cùng Hạ Hoàng Bình đã có thể đi lại.
"Ai da, cái thời tiết này làm sao lại nóng như vậy chứ, ông trời đang muốn giết người sao?" Lưu thị lải nhãi nói
"Nương, nghe nói Hạ Thần ở huyện thành mở cửa hàng bán băng, hay chúng ta mua một ít. Chứ thời tiết này làm sao sống nổi" Hạ Hoàng Lang nói
"Ngươi đi mà mua. Ta làm gì có tiền chứ" Lưu thị gào lên, mua mua mua. Cái gì cũng muốn mua hết. Bà còn phải chừa tiền cho Hạ Hoàng Anh đi thi tú tài sắp tới.
Đợi con bà làm quan lớn, bà liền từng chút một giày vò đám người kia sống không bằng chết cho xem.
"Nương, hay là tìm cách tìm hiểu bí quyết của hắn xem sao, nếu biết cách làm, chúng ta cũng làm bán, chắc chắn kiếm không ít tiền" Hạ Hoàng Bình nói
"Nhưng mà có cách nào moi được thông tin chứ, chúng ta không thể đến nhà hắn" Lưu thị nghe đến bạc liền động tâm
"Mai ta đi huyện thành xem thế nào" Hạ Hoàng Lang nói, Hạ Hoàng Bình cũng đòi theo.
Lý thị nghe vậy cũng vui vẻ, nếu biết cách làm, vậy cô không phải chịu nóng cho đến hết mùa hạ này rồi.
Giờ cũng không phải một mình cô chịu, giờ cô đã có thai hơn ba tháng rồi đó a.
Nhóm người làm ở nhà Hạ Thần không vì trời nóng mà trì hoãn luyện tập, đã gần đến cuối tháng, nhóm người càng hăng say thao luyện, không phải chỉ được thưởng hai lượng bạc mà còn là vì được hai ngày nghỉ phép không cần làm việc.
Khi mới bắt đầu ai cũng khổ sở, kể cả Hàn Mặc cũng cảm thấy áp lực. Luyện thể lực phải chạy bộ, kéo hoặc vác bao cát,... nhưng hiện tại, họ cảm thấy sức khỏe rất tốt, thân thể người nào cũng cường tráng.
Thời gian họ muốn đến nhanh nhất chính là nửa canh giờ Hạ Thần dạy võ. Người nào cũng chăm chú xem rồi chăm chỉ luyện.
Hạ Thần không để họ sử dụng kiếm, bởi vì ở đây chỉ là nông thôn. Thay vào đó, Hạ Thần cho làm cho mỗi người một cây gậy được thiết kế theo kiểu dáng gậy bóng chày. Hắn thường dùng nó để đánh cảnh cáo những kẻ phiền hắn ở kiếp trước.
Mà thời gian này, mỗi khi thao luyện hay đánh võ, đều phát ra âm thanh khiến thôn dân xôn xao.
"Dạo gần đây cứ nghe tiếng gào khóc từ bên trong sân nhà Hạ Thần, có phải những người làm kia bị Hạ Thần đánh đập không?"
"Ta cũng có nghe thấy, nhưng mà không nhìn thấy được, làm sao ngươi biết là Hạ Thần đánh đập?"
"Ngươi không còn nhớ hắn từng bị điên sao? Biết đâu hắn đang lên cơn không chừng"
"Nhưng mà sáng ra vẫn thấy họ đi làm việc đồng áng đó thôi. Mà họ nói chủ của họ rất tốt, trời nắng này còn cho họ áo mũ có thể che nắng, cũng không bắt làm quá nhiều trong thời gian nắng gay gắt đó thôi"
"Ngươi thì biết gì, đây là che giấu, bọn họ mặc áo như vậy làm sao thấy được vết tích. Còn có họ dám nói xấu chủ nhân sao? Họ không sợ mất mạng à?"
"Hai ngày nữa sẽ đến cuối tháng, cứ theo như lời ta nói, ai là người chiến thắng sẽ được thưởng. Nhớ kỹ, đây chỉ là thi đấu rèn luyện, không cần phải xuống tay nặng. Nhưng cũng không nên nhường nhịn, hiểu không?" Hạ Thần nói
Thời gian này, mọi chuyện hắn đều thu vào mắt, người nào cũng chịu khó luyện tập hắn đều biết, cho nên việc tháng này loại người là không cần thiết.
Ở một khoảng đất trống, hắn cho dựng thao trường theo ý của Trần Đông cùng Tưởng Tùng giống như trong quân doanh, lại dựng thêm một đài tỷ thí.
Mà lúc này, ở vườn nho, Triệu Tiểu Mộc đang chăm chú tưới nước, bắt sâu. Những cây nho giống ban đầu đã cao hơn, bắt đầu leo lên giàn. Hạ Thần đã cho người làm giàn cách đây không lâu.
Hắn còn đang dự định đi mua thêm một ít cây nho giống nữa. Dự tính của hắn là một ngàn cây, này với hắn là còn ít, nhưng với nhị thúc, Triệu gia một trăm cây đã là quá nhiều.
Cho nên bị họ lải nhãi bên tai mãi nên cũng đành từ bỏ. Cho nên khu đất quy hoạch thành vườn nho còn trống một khoảng lớn.
Chỉ có tức phụ hắn là ủng hộ hắn, nói với hắn đợi đợt nho này ủ rượu xong, thì mua thêm.
"Phu nhân" Trương Hằng bưng một bình nước đi đến gần "nghỉ nghơi một chút đi"
"Hằng ca, sao ngươi không nghỉ nghơi, ra đây làm gì?" Triệu Tiểu Mộc nhận nước uống một ngụm lại hỏi
"Ta đã khỏe rồi, ở trong nhà nhiều cũng không tốt, muốn ra ngoài tìm chút việc gì làm" Trương Hằng từ sau khi Hạ Thần cho phép Diệp lão lấy nhân sâm làm thuốc cho y, giờ đã khỏe lại.
Khí sắc ngày càng tốt, lại luôn sử dụng nước có pha linh tuyền, cho nên rất nhanh mà khỏe lên.
Bọn họ cảm kích Hạ Thần cùng Triệu Tiểu Mộc không thôi. Không có họ, e là giờ còn phải khổ sở chen chúc trong trạch viện buôn người. Mà y cũng còn phải ghánh chịu nổi đau đớn, giày vò của bệnh tật.
"Ân, ta chỉ xem xét chút vườn nho. Đi thôi, sang kia ngồi" Triệu Tiểu Mộc nói, lại chỉ đến hàng ghế dưới gốc nho.
"Tiểu Mộc, ngươi thật tốt số, cưới được một phu quân tốt như vậy?" Trương Hằng nói
"Ân, nhưng mà phu quân ngươi đối với ngươi cũng tốt, cho nên không cần ghanh tỵ." Triệu Tiểu Mộc cười nói
Trần Đông cũng tốt, nếu là người khác đã bỏ Trương Hằng đi tìm người khác, nào có chuyện mang y theo bên người, sẵn sàng bán mình để lo thuốc men cho y.
"Ân, chúng ta đều có phu quân tốt. Đợi ta khỏe lại chút nữa. Ta muốn sinh cho Đông ca một đứa con, Diệp lão nói nếu điều trị tốt ta vẫn có thể mang thai. Trước đây ta cũng từng có thai, nhưng vì sức khỏe không tốt nên không giữ được" Trương Hằng nói xong, lại nhìn Triệu Tiểu Mộc đang đưa tay sờ bụng mình "Tiểu Mộc, ngươi cũng nên sớm có một đứa đi"
"Ta cũng muốn sớm có nhưng không biết sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì" Triệu Tiểu Mộc ủ rủ nói.
Đã qua mấy tháng, mà bụng một chút động tĩnh đều không có. Làm sao y không lo được.
Hạ Trí, Lĩnh Thành cùng Hoàng Sâm, đều trạc độ tuổi của Hạ Thần đều đã có hài tử, tức phụ Hoàng Sâm lại vừa mới sinh một tiểu tử.
Mà y đến giờ cũng chưa có tin tức mang thai con của Hạ Thần.
Nếu không phải mỗi ngày hắn đều ôm ôm, hôn hôn, yêu thương y như ban đầu, thì y có thể đã nghĩ Hạ Thần ghét bỏ mình. Chỉ có việc có thai cũng không làm được.
Nhưng hai người mỗi tối đều quần quật suốt đêm, sao lại một chút động tĩnh đều không có được.