"Ngươi muốn làm gì?" Lâm Dương hốt hoảng nhìn Hạ Thần rút một thanh chủy thủ vừa sắc vừa nhọn ra liền hỏi
"Thế nào? Điều ta vừa nói đã nhớ rõ rồi chứ?" Hạ Thần nhìn Lâm Dương câu môi nói
"Hừ, ngươi muốn mua cũng được. Một trăm lượng" Lâm Dương mạnh miệng nói, hắn là ác bá có tiếng, há lại để một kẻ dắt mũi, sau này đám tay chân coi hắn ra gì, đám thôn dân mà biết chắc chắn cũng không còn sợ hãi hắn.
Hạ Thần không nói gì, mặt không chút biểu tình đem chủy thủ mạnh mẽ đâm xuống, chỉ nghe tiếng gào thét chói tai của Lâm Dương, mà ngón tay út của y liền lìa khỏi bàn tay đang lành lặn.
"Được, được. Ta sẽ làm theo lời ngươi" Lâm Dương mặt mày lo sợ nhìn Hạ Thần đang nhìn mình cười quỷ dị, y không biết kẻ này là ai, nhưng thực lực không tầm thường, tạm thời giữ mạng trước, về sau tập hợp những ác bá ở thôn khác, y nhất định phải báo thù.
"Ta đợi tin tốt của ngươi" Hạ Thần rút chủy thủ lấy khăn lau đi máu tra lại vào vỏ, đi về phía một góc khuất trong nhà ngồi xuống.
Nhóm tay chân của hắn đều đã bò dậy, có người vội chạy đi lấy khăn giúp hắn băng bó cầm máu.
Lúc này, Lưu Thị cũng đến cửa.
"Ta mang con gái ta đến rồi, coi như ta không còn nợ ngươi" Lưu thị đẩy Hạ Nương về phía Lâm Dương nói
"Ngươi ký vào đây" Lâm Dương đầy tức giận đưa tờ thư khế mà Hạ Thần đưa trước đó cho Lưu thị ký.
"Đây là cái gì?" Lưu thị hỏi, bà làm gì biết chữ mà đọc
"Thư khế bán thân của con gái bà, bán đứt, về sau không còn liên quan đến Hạ gia ngươi" Lâm Dương kiên nhẫn nói, nếu như không phải tên hung thần còn ngồi bên kia, hắn muốn đánh chết Lưu thị này.
Hạ Nương nhìn nương mình một cái, ánh mắt đầy chờ mong, chỉ cần bà ký về sau cô liền thoát khỏi cái nơi từ lâu đã chẳng còn là nhà kia.
"Nếu không ký mang một trăm lượng đến trả cho ta" Lâm Dương mất kiên nhẫn nói, tay hắn đã đau lắm rồi, hắn phải nhanh chóng để tìm đại phu
"Ta ấn dấu vân tay là được chứ gì?" Lưu thị nói xong không chút do dự mà ấn dấu tay, sau đó cũng không nhìn Hạ Nương một cái, quay đầu rời đi.
Hạ Thần đi ra cầm tờ khế thư lên mỉm cười nói "Nếu ngươi sớm đồng ý thì tốt rồi"
Trần Đông để năm mươi lượng lại trên bàn rồi gọi Hạ Nương nhanh chóng rời khỏi.
Lâm Dương tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng trước hết vẫn nên đi tim đại phu trước đã.
Trở lại biệt viện, Hạ Thần đưa cho Hạ Nương tờ thư khế bán thân nói "Giữ cho kỹ, về sau họ đến tìm ngươi phiền toái thì lấy ra. Hãy nhớ cho kỹ những gì bọn họ đã đối với ngươi ngày hôm nay"
"Đa tạ đại ca, về sau ta đã được tự do, ta sẽ sống thật tốt" Hạ Nương nói nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống
"Về sau ngươi cứ ở lại đây đi, ta đã sắp xếp cho ngươi một gian ở phòng khách" Triệu Tiểu Mộc lại nói tiếp
"Sau này nếu ngươi có người ưng ý thì gả đi từ biệt viện, cũng sẽ không ủy khuất ngươi"
"Đa tạ đại tẩu, ta sẽ siêng năng làm việc" Hạ Nương cười nói
Đây có lẽ là nụ cười hạnh phúc nhất từ trước tới nay của cô, Hạ Nương trở về phòng mà Triệu Tiểu Mộc sắp xếp, mọi thứ đều được sắp xếp tốt, căn phòng cũng lớn.
Trước đây ở cùng một phòng với Hạ Hồng, cô chỉ được một góc nhỏ để đồ, ngủ cũng phải ngủ trên một giường trúc nhỏ, giờ thì tốt rồi, có riêng một căn phòng.
Trên bàn còn có hai sắp vải tốt, một vòng tay, một đôi khuyên tai, một trâm cài tóc đều bằng bạc, này đều là Triệu Tiểu Mộc lục lọi từ rương trang sức trong không gian của Hạ Thần.
Từ ngày hắn để y biết không gian, buổi tối rảnh đều kéo y vào trong, không gian không có ban đêm, khi vào đều sáng như ban ngày.
Y sẽ lựa trang sức phân loại, hoặc đem vải may y phục, rảnh rỗi còn trồng thêm rau, còn hắn vẫn sẽ miệt mài chế tạo vũ khí hoặc luyện võ công.
Hạ Nương ôm mớ trang sức bật khóc, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng.
Thấm thoát qua đã đến trung thu, nhưng ở nơi này lại không xem là ngày lễ, cũng như thường ngày đều làm việc đồng áng, tối tranh thủ ăn cơm xong sớm rồi đi ngủ, có thể tiết kiệm được một chút dầu, tuy nói dầu cũng không phải quá đắt, nhưng với họ tiết kiệm được liền tiết kiệm, đến lễ tết cũng có thể mua thêm chút thịt cho gia đình.
Hạ Thần lại muốn làm bánh trung thu để cùng tức phụ hắn đón đêm trăng đẹp nhất năm, nhưng sau khi nướng xong, lấy bánh ra xem hắn liền có một món bánh mới "Bánh trung thu bóng đêm".
Thôi vậy, hắn có lẽ vẫn hợp hơn với việc kiếm tiền, xuống bếp vẫn nên để tức phụ hắn lo thì hơn.
Hạ Thần nói cho Triệu Tiểu Mộc cách làm, y liền làm ra bánh giống như lời hắn tuy không giống được như hiện đại nhưng mùi vị cũng rất ngon, hắn pha một bình trà, đem bánh để ngoài bàn ghế mây ngoài ban công trên lầu.
Đêm nay, trăng vừa tròn vừa sáng, hai người ngồi cùng nhau vừa thưởng thức trà vừa nhâm nhi bánh, Hạ Thần kể cho tức phụ hắn nghe về tết trung thu truyền thống của hiện đại, nhưng hắn từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có thật một lần vui đùa qua.
Có một lần vào trung thu, đồng bạn mua bánh về chia cho hắn một cái, ăn cũng cảm thấy bình thường, nhưng hiện tại có người bạn đời kế bên, cũng coi như lần đầu đón được một cái tết trung thu vui vẻ.
Hắn lại kể truyền thuyết cung trăng có chị Hằng mong chờ gặp lại phu quân mình ở trần gian, có thỏ ngọc hi sinh thân mình để người khác ăn thịt, Triệu Tiểu Mộc ngồi nghe đến say sưa, hai mắt đều tỏa sáng.
Chỉ có Hạ Thần hắn biết, thực ra đó cũng chỉ là truyền thuyết, ở hiện đại con người vốn dĩ đã đặt chân đến mặt trăng, trên đó làm gì có chị hằng hay thỏ ngọc, nhưng nhìn tức phụ vui vẻ như vậy, hắn vẫn là không nên phá hỏng tâm trạng y thì hơn.
Đợi đến khi sương đêm bắt đầu xuống, Hạ Thần lôi kéo y trở vào phòng nói "khuya rồi, đi ngủ thôi"
"Ân, phu quân, chuyện của chị Hằng thật cảm động" y ôm eo hắn nói
"Cũng chỉ là truyền thuyết, ngươi tin vào quỷ thần sao?" Hạ Thần nhéo nhéo gò má có chút phúng phính y hỏi
"Tất nhiên là tin rồi, nếu không có thần làm sao phu quân đến được đây?" Triệu Tiểu Mộc nói
Đúng vậy!
Kiếp trước hắn chưa từng tin vào quỷ thần, hắn chỉ tin vào thực lực chính mình, nhưng từ ngày gặp được ông lão thì đã khác, hắn có không gian, có linh tuyền, bị giết không chết mà lại xuyên đến đây.
Thật khiến hắn không muốn tin cũng bắt buộc phải tin.
"Ân, Tiểu Mộc nhi nói không sai, mau đi ngủ thôi, ngủ ngoan nào" Hắn ôm Triệu Tiểu Mộc vào lòng, hôn trán y một cái
"Phu quân ngủ ngon" y ngửa mặt hôn lại khóe môi hắn.
Bên ngoài, ánh trăng vẫn sáng vần vật trên bầu trời đêm.