Tối hôm qua bị hắn lăn tới lăn lui, lại còn tỏ ra tức giận khi tên kia đến nói chuyện cùng y.
Này có phải là ghen không?
Trước giờ chỉ có y ghen vì Hạ Thần, vẫn chưa thấy được dáng vẻ hắn ghen.
"Phu quân, tối qua ngươi ghen có phải không?" Triệu Tiểu Mộc vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt hắn hỏi.
"Không có" Hắn nhắm mắt trả lời
"Ta thấy Hà Nguyên đó... ưm... " chưa nói hết đã bị Hạ Thần chặn miệng bằng một nụ hôn, hắn dời đến vai y cắn một ngụm nói "Không được nhắc tên người khác, không liền phạt ngươi"
"Ai vừa mạnh miệng nói không ghen a" Triệu Tiểu Mộc mỉm cười
"Ta ghen, ta ghen a. Sau này không được như thế nữa, hắn rõ ràng có ý với ngươi, ta có thể nhìn ra được" hắn nhìn y nói
Mắt của hắn có thể nhìn được người nào có ý tốt ý xấu, tên kia rõ ràng nhìn tức phụ hắn bằng ánh mắt cảm mến như vậy.
Hắn đâu có mù mà không nhận ra.
"Ân, phu quân sớm" Triệu Tiểu Mộc hôn lên khóe môi hắn một ngụm
Trong lòng hiện tại rất vui vẻ, phu quân y lại vì y mà ghen, chứng tỏ hắn rất để tâm y.
"Sớm thì chúng ta vận động thêm một lúc đi" Hắn hôn xuống nói
"Không được, eo... ưm" Triệu Tiểu Mộc chỉ có thể chịu trận.
Đến trưa Hạ Thần mới xuống giường, hắn là do đói mới chịu dậy, dù sao cũng là đi hưởng tuần trăng mặt nên muốn ăn ngon liền ăn, muốn ngủ nướng liền ngủ.
Bởi vì xong trận đã uống linh tuyền pha loãng cho nên cơ thể vô cùng khỏe, tức phụ hắn giờ cũng bị hắn nuôi đến tốt, tuy không có mập mạp nhưng vì luyện tập nên sức khỏe cực kỳ tốt.
Tuy nói là như vậy, nhưng mỗi ngày hắn vẫn dành nửa canh giờ cùng tức phụ rèn luyện thể lực, hắn không muốn xuyên đến đây rồi vì được tự do mà lười biến.
Sau này béo lên, sức khỏe giảm liền đánh đấm không nổi, đến lúc đó làm sao còn uy vũ ở trong mắt tức phụ với những người khác nữa.
Hắn không ăn trưa ở khách điếm Đường An mà dẫn y đến tửu lâu Thành Dương, một tửu lâu lớn lại nổi tiếng lâu đời ở phủ thành.
Trong lúc đang ăn lại nghe thấy tiếng nói cười phát ra từ phòng kế bên, với nhĩ lực của hắn, không muốn nghe lén cũng khó.
Nhưng giọng nói vừa nãy lại có chút quen thuộc.
Hạ Thần đứng lên đi đến bên cạnh vách, trên vách có một kẽ hở gỗ đã cũ bị tách ra, có thể nhìn thấy được bên kia.
"Phu quân, ngươi..." Hạ Thần đưa ngón trỏ đặt lên môi bảo Triệu Tiểu Mộc im lặng.
Bên kia có một nhóm tầm năm người, mà trong đó lại có một gương mặt hắn rất quen thuộc, Hạ Hoàng Anh.
"Tiền đại nhân, lần trước đa tạ ngài chiếu cố, chúng ta mới có thể dễ dàng như vậy" một người trong số đó nói
"Không gì, không gì, các ngươi là người tài tự mình giành lấy danh phận đồng sinh này" Tiền đại nhân kia cười nói, nhưng trên mặt lại lộ rõ đắc ý
"Đại nhân khiêm tốn, không biết lần khảo tú tài này, đại nhân có ở trong nhóm quan chủ khảo?" Một người khác lại nói
"Ta lần này sẽ khảo vòng đầu, những vòng sau đều là quan khảo khác, lần này phải dựa vào thực lực của các ngươi rồi" Tiền đại nhân nói
"Vậy những đại nhân kia không biết có khó tính không?" Người kia lại hỏi
"Có một vị vô cùng khó tính, nhưng cũng có quen biết với ta" Tiền đại nhân nói
"Không biết có thể mời thêm đại nhân ấy dùng bữa cơm?" Người kia lại lên tiếng nói, nếu bắt được lòng người khó tính nhất vậy thì kì thi sẽ đơn giản hơn một chút.
"Để ta thử xem sao, nhưng mà muốn mời vị đại nhân đó thì không phải dễ đâu"
"Ân, đây là chút tâm ý của chúng ta để đại nhân mua chút ít rượu thịt, đợi xong việc thì không chỉ có bấy nhiêu đâu a" người kia đẩy một túi gấm đến trước mặt vị tiền đại nhân, nhìn cũng không ít ngân lượng.
Hạ Thần nhếch môi cười, quay trở lại bàn lấy chén trà nhấp một ngụm trà, gắp một miếng thịt kho tàu vào bát Triệu Tiểu Mộc nói "mau ăn, thức ăn nguội hết rồi"
"Bên kia có chuyện gì sao?" Y tò mò hỏi
"Không có gì, một kẻ chẳng ra gì thôi" Hạ Thần gắp thức ăn cho vào miệng nói
Hắn còn tưởng Hạ Hoàng Anh là dựa vào thực lực cho nên mới có được danh phận đồng sinh chứ, nào ngờ lại đi cửa sau.
Nhờ quan hệ với quan chủ khảo mới dễ dàng qua được kỳ thi đồng sinh.
Vì vậy mà Hạ Triết cùng Hoàng Lam cố gắng đọc sách nhiều cũng không thi qua được, còn Hạ Hoàng Anh lại dễ dàng thông qua như vậy.
Ăn xong cơm trưa, Hạ Thần kéo Triệu Tiểu Mộc ra ngoài dạo phố, hắn mua bên đường hai cái nón đan lá đơn giản, đội một cái cho y.
Nhìn hai người nắm tay đi trên phố, ai cũng hiếu kỳ nhìn, lại chỉ trỏ cười nói, Hạ Thần không để tâm, kéo y vào một trà lâu nghe người ta kể chuyện.
Hai người chọn một bàn gần bên đường có thể nhìn xuống đường, Triệu Tiểu Mộc vô cùng hào hứng, y có thể nhìn thấy người ta đi đi lại lại bên dưới a.
Câu chuyện kết thúc, người ta bắt đầu xôn xao bàn tán về câu chuyện vừa nãy.
"Nghe nói con gái Vương viên ngoại ngày mai sẽ thả tú cầu kén rể?" Một người đổi đề tài nói
"Con gái ông ta nghe nói rất xinh đẹp, vậy mà không tìm được gia đình tốt sao?"
"Nghe nói bởi vì bát tự xấu, gia đình tốt thì không muốn cưới, gia đình xấu thì ông ta không muốn gả"
"Ta thấy lần này cũng sẽ có nhiều người đến chụp tú cầu cho coi"
"Tuy nói ở rể nhưng mà gia sản ông ta không ít, lại còn cưới được vợ xinh đẹp, ai lại từ chối"
"Mai ta cũng muốn đến xem kẻ nào may mắn nhận được tú cầu kia"
"Hay là ngươi muốn đến chụp tú cầu? Ha ha"
"Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, tức phụ ta nghe được lại lớn chuyện cho ngươi xem"
Sau đó là một trận cười lớn.