Mục Gia
"Đó là điều mà các ngươi mong muốn hay sao? Tỉ lệ tử vong siêu cao, thu nhập thấp hơn rất nhiều! Nói thật, ta cảm thấy hết sức may mắn khi mình bị đào thải, ừm...rất tốt, mấy người các ngươi bây giờ muốn làm cái gì cũng được, có thể trở về nhà, cũng có thể chiến đấu cho tổ chức, cũng có thể nhận được phúc lợi của tổ chức!" Trên khuôn mặt của Béo ca ca lộ ra vẻ tươi cười đắc ý: "Kể từ đó, các ngươi phải làm việc thật chăm chỉ, vì tổ chức, sinh em bé cho tổ chức!"
Béo ca ca ngữ dùng một trái tim mạnh mẽ nói với mấy trăm người bị đào thải: "Tung lưới thật rộng, mới có thể bắt được nhiều cá, các ngươi hãy đem tài năng của mình gieo ra bên ngoài đi, tốt nhất là một người có thể sáng tạo ra được một cái gia tộc, ừm... tương lai của tổ chức, liền giao cho các ngươi!"
Nói xong, béo ca ca rời đi bằng đôi chân ngắn bé nhỏ của mình, lưu lại mấy trăm người bị đào thải đang lộ ra vẻ mặt mờ mịt, bọn hắn liếc nhau, hai mặt nhìn nhau. Nguyên lai bọn hắn vẫn còn có thể cống hiến cho tổ chức! Những người đã bị tổ chức tẩy não này, ý chí chiến đấu của từng người liền trở nên sục sôi.
Sinh thật nhiều em bé! Bồi dưỡng nhân tài cho tổ chức! Thế là đám người này tự tin rời đi, bọn hắn chưa chắc đã có thể sinh ra những người con có tiềm năng, thế nhưng nếu làm một con ngựa giống thì vẫn có rất nhiều người vui vẻ đi làm.
Có lẽ, trong tương lai tổ chức thần bí lại có thêm vô số "Gia tộc phụ thuộc" do đám người này tạo ra! Trong quá khứ những cái "gia tộc phụ thuộc" đều là được tạo ra như thế này! Mỗi một lần có một đám người đào thải, đều sẽ đi ra bên ngoài tạo dựng thành một gia tộc! Vài chục năm sau sẽ có một vài gia tộc phát triển lớn mạnh! Mà những người mới như bọn họ bây giờ, còn không phải là hậu bối của những người đã bị đào thải trước đây hay sao? Có một số việc, nếu suy nghĩ tỉ mỉ một chút sẽ cảm thấy rất là đáng sợ.
Mà vào lúc này, quá trình lựa chọn đều đã kết thúc, chỉ có chuyện quan hệ đến Vương Phong, là vẫn đang thảo luận như trước.
"Bọn gia hỏa này..." Trong mắt của Đường Lam lóe lên hàn quang.
Cứ tiếp tục như vậy là không thể được, thuần túy chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi, có quá nhiều người mong muốn Vương Phong, người nào cũng không nhường, căn bản là sẽ không thảo luận ra kết quả. Không bằng...tâm thần của hắn khẽ động, lặng yên không một tiếng động phát động năng lực.
"Ha ha, nếu không thì hãy để cho ta tới..." Đường Lam cất bước, đang chuẩn bị mang Trần Phong đi.
Nhưng mà, ai có thể ngờ tới, ngay ở trong cái nháy mắt này, có một chùm ánh sáng trắng sáng chói bỗng nhiên buông xuống, trên vùng trời của Học viện kỹ thuật và đào tạo Năng lực, có một hư ảnh to lớn bỗng nhiên bay tới.
Đây là...đám người ngẩng đầu nhìn lên, liền cảm thấy run sợ, chỉ thấy cái hư ảnh kia ngưng tụ lại thành hình người, trên mi tâm có một viên kỳ thạch, lấp lánh như kim cương, theo Lữ Hồn không khác nhau một chút nào! Chỉ bất quá hào quang của viên kỳ thạch này, là màu trắng!
Màu trắng!!! Trần Phong kinh hãi, lại là một vị siêu cấp cường giả!
"Đứa nhỏ." Người kia ôn hòa nhìn về phía Trần Phong hỏi: "Ngươi có biết ta là ai hay không?"
"Không biết." Trần Phong lắc đầu.
Hắn làm sao có thể nhận biết! Tuy nhiên, những siêu cường giả này đều thích gắn kim cương trắng, kim cương xanh, kim cương vàng hoặc một cái gì đó lên trên trán, ừm... chẳng lẽ bọn họ đều là những người cuồng đá quý trong truyền thuyết?
"Ta là Bạch Tông Chi Chủ." Trong ánh mắt của người này lộ ra từ ái vẻ mặt.
Trần Phong liền có cảm giác tâm trạng hốt hoảng, loại cảm giác này...
"Mục Gia!" Đường Lam vội vàng cắt đứt, nếu để cho đối phương cưỡng ép tẩy não, Vương Phong chắc chắn sẽ không tới tay của hắn.
"Hừ!" Người kia cười lạnh một tiếng, ánh sáng trắng buông xuống, vị cường giả được gọi là Mục Gia này không giận tự uy, quanh người tản ra một cỗ uy nghiêm kinh khủng, khiến cho người ta căn bản không dám nhúc nhích.
"Ta còn chưa có tìm người tính toán sổ sách đâu! Ngươi dám ở chỗ này vận dụng năng lực, thật sự cho rằng ta không dám thu thập ngươi?" Mục Gia hằm hằm nhìn Đường Lam.
Đường Lam chỉ có thể cười khổ, mà vào lúc này, mấy người Phương Khối ở xung quanh mới biết vì sao vừa rồi mình không duỗi tay ra ngăn cản đường đi của Đường Lam, lại còn có một loại tâm tính đó là có để vuột đi Vương Phong cũng không sao...
"Đù moá, Đường Lam, ngươi lại dám dùng năng lực?!"
Đám người giận dữ hỏi.
"Thật xin lỗi." Đường Lam cười khổ: "Bất đắc dĩ, xin hãy tha lỗi."
"Hừ!" Tất cả mọi người đều hừ lạnh một tiếng.
"Mục Gia." Đường Lam nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn nhìn thấy Mục Vô Pháp đang chạy ở phía xa tới, làm sao không biết chuyện gì đã phát sinh, tên cháu trai này thế mà đi ra ngoài gọi viện binh! Thật là quá mức! Loại tiền bối có cấp bậc như Mục Gia đã ra tay, hắn đã không còn cơ hội gì!
"Các ngươi đã quấy rối quá mức rồi! Chỉ vì tranh đoạt một người mới thế mà vận dụng năng lực, chẳng lẽ còn muốn giết tới mức máu chảy thành sông?!"
Mục Gia dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn chăm chú vào đám người, đám người nhất thời cảm thấy xấu hổ.
"Tổ chức thần bí luôn chú ý đến tự do cùng với công bằng, đã là chuyện mà các người không có cách nào quyết định, vậy thì cứ để cho Vương Phong tự mình lựa chọn thì như thế nào, ta cảm thấy như thế là tốt nhất." Mục gia trầm ổn nói ra.
Đám người theo bản năng gật gật đầu, sau đó đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
Không tốt!
"Mục Gia!" Đám người vô thức muốn ngăn cản, thế nhưng đã chậm.
Mục gia mới vừa nói xong liền căn bản không để ý tới bọn hắn, mà trực tiếp nhìn về phía Vương Phong, mở miệng hỏi: "Đứa nhỏ, ngươi nguyện ý lựa chọn đi theo ai?"
Ô...ô...n...g —— Bạch quang nhàn nhạt tản ra! Đây là một cỗ lực lượng kinh khủng mà người bình thường không thể cảm giác được!
Oanh! Trần Phong chỉ cảm thấy trước mắt biến ảo, có một cái thế giới mới buông xuống, hư ảnh của đối phương đã bước vào trong đầu óc của hắn, cái lực lượng ôn hòa kia, đã bao lấy thân thể của hắn.
Đây là...lại là loại lực lượng kia?! Trong mắt của Trần Phong lóe lên hàn quang.
Bạch tông...cái gọi là Bạch tông hẳn là tông giáo của tổ chức thần bí?! Mà vị Mục Gia này hiển nhiên là tổ tông của cái trò tẩy não, cỗ lực lượng kinh khủng kia, cơ hồ đã khiến cho Trần Phong phải thần phục! Bất quá, Trần Phong vẫn rất rõ ràng là mình tới đây để làm cái gì.
Trước mắt trở nên mơ hồ, Trần Phong theo bản năng triệu hoán Tiểu Ảnh ra.
Xoạt! Năng lượng kinh khủng tuôn ra, cỗ ánh sáng trắng tràn ngập trong cơ thể kia, liền biến mất không thấy gì nữa! Thế giới mơ hồ trong thức hải của Trần Phong trở nên rõ ràng trong nháy mắt.
Muốn tẩy não hắn? Trần Phong âm thầm cười lạnh, một câu nói kia hiển nhiên còn chưa mang theo đủ lực lượng!
Mà vào lúc này, đám người cũng cảm giác được cỗ lực lượng như có như không kia, tâm liền lạnh.
Xong! Mục Gia đã ra tay rồi, có lão nhân gia ông ta ra tay, chuyện này cơ bản không có chút may mắn nào nữa! Loại ánh sáng tẩy não kinh khủng kia, coi như là cường giả cấp A cũng sẽ bị ảnh hưởng!