Không có bất kỳ ngoại lệ nào! Đây chính là lực lượng của Long Dược! Đây chính là lực lượng của cường giả!
"Không ngờ được chúng ta lại chết theo kiểu này." Từ Phi cười khổ nói.
"Có thể chết trong tay của loại cường giả này, cũng coi như là không lỗ a?" Chu Linh tự lẩm bẩm.
"Muốn chết sao?" Hầu Tử bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Trần Phong, đường sống mà khi đó ngươi nói qua..."
Vào thời điểm này tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Phong, lại kinh ngạc phát hiện, ngay trước mắt loại sống chết này, Trần Phong lại cười rất tươi, nói: "Đường sống của chúng ta, đã xuất hiện."
Cái gì? Đám người Từ Phi sững sờ một chút.
"Oanh!" Cơn sóng cao ngất kia đã đập xuống, nhưng mà, trong nháy mắt cơn sóng ập xuống trước mặt của đám người, có một bóng người màu đỏ bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, đứng ở trước mặt cơn sóng.
Là người nào? Tất cả mọi người đột nhiên mở to hai mắt, còn chưa trông thấy bộ dáng của người kia, đã nhìn thấy ở trong hư không, trong nháy mắt có một ngọn lửa màu đỏ xuất hiện, ngọn lửa màu đỏ thẫm ngưng tụ lại thành một thanh đại kiếm, chém xuống cơn sóng biển trước mắt.
"Oanh!" Nước biển gào thét, ánh lửa màu đỏ hiện lên, một màn kinh người xuất hiện. Cơn sóng kinh khủng kia, cứ như thế bị tách ra làm hai, bị một kiếm chém ra làm đôi, từ hai bên đám người chảy qua, cơn sóng biển ẩn chứa lực lượng đáng sợ của Long Dược, cứ như vậy tiêu thất, bị một kiếm chém biến thành hư vô!
Thật là mạnh!
Tâm thần của mọi người cuồng loạn, phóng tầm mắt nhìn tới, càng là kinh ngạc đến ngây người.
Vị cường giả đã cứu bọn hắn là một tiểu cô nương mặc một chiếc váy màu hồng, tuổi của nàng không lớn lắm, nhìn qua chỉ có bộ dáng khoảng mười hai, mười ba tuổi, môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh xảo, lông mi dài thườn thượt, có một đôi mắt to rất là linh động, chỉ là giờ phút này, bên trong cặp mắt kia lại tràn ngập sát ý.
Đám người cảm thấy run sợ, lúc này mới nhớ tới, chính là tiểu cô nương này, đã dùng một kiếm xẻ đôi cơn sóng biển cao ngất kia a!
Ta dựa vào! Trần Phong há hốc mồm, một hồi lâu vẫn không lấy lại được tinh thần.
Hắn cứ tưởng người bảo hộ Vương Việt là một người trung niên có thực lực cường hãn, chưa bao giờ nghĩ tới, người bảo hộ này thế mà lại là một tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi! Hơn nữa, thực lực lại còn khủng bố như thế!
Trần Phong vô ý thức nhìn qua một chút, nhất thời cảm thấy run sợ.
Cặp mắt kia...tiểu cô nương nhìn qua có vẻ hết sức vô hại này, thế nhưng lại có một đôi con ngươi trong suốt như một dòng nước, linh động khiến cho người ta run sợ, giống như là có thể nhìn thấu nhân tâm! Cô nương này, tuyệt đối không đơn giản.
"Là ngươi!" Long Dược mới vừa rồi còn diễu võ dương oai trông thấy tiểu cô nương hiện thân, sắc mặt trong nháy mắt liền đại biến, dùng một tay cầm lấy tinh huyết Hải Long, thân hình nhanh chóng lùi lại, không một chút do dự nào chạy trốn.
"Muốn đi sao?" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng quanh quẩn ở trong thiên địa.
"Oanh!" Kiếm quang sáng chói một lần nữa chém xuống, hồng quang lấp lóe.
"Phốc!" Vết máu bắn tung toé, một cái tay cụt bay lên trên không trung, tinh huyết Hải Long đang được nắm trong bàn tay cũng triệt để buông ra, đi theo cánh tay cụt cùng một chỗ rơi vào trong nước biển.
Long Dược bị nàng chặt đứt một cánh tay!
"Tê —— " Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm hơi lạnh.
"Vương Dao!" Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Long Dược oán hận nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương trước mắt, nói: "Ngươi đang đi tìm cái chết! Chờ đến khi ta trở về, nhất định sẽ tìm người diệt trừ Vương gia của ngươi! Ta muốn để cho cả nhà của ngươi..."
"Ồn ào!" Vương Dao cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy thì ngươi hãy lưu lại thêm một ít đồ đi."
"Oanh!" Hồng quang hiện lên, lại là một cánh tay hoành không bay lên.
"Ngươi..." Long Dược kia oán độc nhìn Vương Dao, hộc ra mấy ngụm máu tươi, hóa thành một đạo huyết mang biến mất tại chỗ, cũng không dám lại lưu lại nửa phần ngoan thoại.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn một màn này.
Tiểu cô nương này, quá mạnh mẽ! Vừa ra trận liền lật tung trời, Long Dược vừa rồi phách lối không thể kềm chế được kia, cư nhiên bị chặt đứt hai cánh tay, ngay cả cái rắm cũng không dám thả một cái chạy như chó nhà có tang.
Chỉ là...Nàng đến cùng là ai? Là người tới cứu bọn hắn hay là tới giết bọn hắn? Trải qua vô số lần tuyệt vọng, đám người thậm chí còn không dám ôm lấy hy vọng quá lớn, nhưng vào thời điểm này tiểu cô nương lại căn bản không để ý tới bọn hắn.
"Tinh huyết Hải Long sao?"
"Ong!" Hồng quang trong tay của Vương Dao hiện lên, vào thời điểm đang muốn nhảy vào trong nước biển tìm kiếm tinh huyết Hải Long, một thanh âm già nua mà uy nghiêm bỗng nhiên vang lên: "Tiểu cô nương, thứ này, chỉ sợ không phải là thứ mà ngươi có thể cầm a?"
Trái tim của Trần Phong đột nhiên nảy mạnh một cái.
Thanh âm này...là hiệu trưởng trường cấp ba của hắn!
"Oanh!" Hư không nổ tung, một lão giả cùng với mấy tên lão sư đi theo sau lưng xuất hiện, sau khi giải trừ cấm chế che đậy ở chỗ này, bọn hắn liền cấp tốc chạy đến. Chỉ là không ngờ được, ngoài trừ chuyện đến cứu những học sinh này, cư nhiên còn có thu hoạch ngoài ý muốn. Tinh huyết Hải Long a, đó chính là một thứ đồ tốt chân chính.
"Là các lão sư, còn có cả hiệu trưởng." Cả đám học sinh vui mừng đến phát khóc.
Được cứu rồi, lần này đã thực sự được cứu rồi!
Tất cả mọi người đều reo ho tung trời, Trần Phong cùng với Từ Phi lại cảm thấy lo lắng, dự cảm được một tia không lành, trường học tại sao lại tới kịp lúc như vậy?
Vô luận là Vương Dao hay là trường học, phương nào cũng đều có thể cứu bọn hắn, thế nhưng song phương lại đồng thời vào lúc này xuất hiện, cũng chính là thời điểm mà giọt tinh huyết Hải Long này xuất hiện...
"Cút!" Khuôn mặt nhỏ của Vương Dao trở nên lạnh lẽo, không có một chút khách khí nào mở miệng nói: "Một đám lão bất tử, cư nhiên không sai vào lúc này tới đây giật đồ?"
"Tiểu cô nương, thứ này vốn là thứ mà học sinh trường của chúng ta đến lịch luyện tìm được."
Hiệu Trưởng Chu Văn Vũ hiền lành nói: " Đó chính là thành quả lần lịch luyện này của bọn nhỏ a?"
Trần Phong: "..."
Nghe lời này xong hắn cũng cảm thấy xấu hổ thay cho vị hiệu trưởng kia, da mặt đến cùng dày bao nhiêu mới có thể nói ra những lời này, ngươi không thấy được cả đám học sinh đều đang trầm mặc hay sao?
"Hiệu trưởng, chúng ta thực sự là được bọn hắn cứu..." Tô Cẩn lúc này đứng ra nói.
"Ngươi gọi là Tô Cẩn đúng không." Hiệu Trưởng vui mừng gật gật đầu, cắt ngang nàng lời của nàng: "Sự tình lần này ngươi đã làm rất tốt, mang những học sinh khác đứng ở bên cạnh nhìn là được, loại chuyện này, không phải là chuyện mà các ngươi có thể nhúng tay."
"A?" Tô Cẩn một mặt mờ mịt.
"Hừ." Vương Dao cười lạnh một tiếng, nói: "Muốn giật đồ sao, vậy thì phải xem các ngươi có cái bản lãnh này hay không."
"Oanh!" Hồng quang tuôn ra, một thanh đại kiếm ngưng tụ từ ngọn lửa xuất hiện ở trong tay của nàng.
Đại kiếm dài trọn vẹn hai mét, vô cùng tương phản cùng với hình thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, thế nhưng hỏa quang lập loè trên thân đại kiếm, lại làm cho Chu Văn Vũ cảm giác được một chút ngưng trọng.