Như vậy liền muốn đi hay sao?
Hội trưởng vung hai tay lên, hào quang nhàn nhạt lóe lên, nếu như chắc chắn đã phải chết, như vậy thì không cần thiết phải lưu thủ nữa, thời gian cũng không sai biệt lắm, đay là thời điểm thi triển chiêu kia.
Cho dù chết, cũng phải đem cái tên này kéo xuống cấp S! Ánh mắt của Hội trưởng trở nên kiên định.
Mặc dù cơn gió lốc này cực kỳ cường đại...thế nhưng, nếu như bọn hắn có thể bộc phát ra sức mạnh lớn hơn, hẳn là có thể khiến cho vị Yêu tộc cấp S kia tiêu hao càng nhiều lực lượng a? Ha ha, nếu như rớt xuống cấp S...
"Đúng vậy." Thiên Vũ Lê Minh yên lặng đứng ở trước mặt Hội trưởng.
"?" Hội trưởng nhìn nàng một cái.
"Thật có lỗi." Thiên Vũ Lê Minh bỗng nhiên quay đầu lại, nở một nụ cười xinh đẹp: "Kỳ thật ta rất thích ngươi, không thể nhìn được cảnh ngươi chết, cho nên, tha thứ cho sự ích kỷ của ta, để cho ta chết trước ngươi đi."
"..."
Hội trưởng thở dài một tiếng, mặc dù ông ta khổ tu cả đời, chưa bao giờ có tình cảm, thế nhưng tâm ý của vị cô nương này, ông ta há có thể không cảm giác được?
Chỉ là bởi vì thân phận đặc thù của Cổ tộc, trong lòng của ông ta có chỗ cố kỵ mà thôi, bất quá suy nghĩ kỹ một chút, hiện tại vào cái thời khắc mấu chốt này, quan tâm nàng có thân phận gì?!
Nghĩ tới đây, Hội trưởng trực tiếp kéo Thiên Vũ Lê Minh qua hung hăng hôn một cái.
"Vậy thì chúng ta hãy đồng sinh cộng tử đi!" Hội trưởng bá khí nghiêm nghị nói.
"..."
Thiên Vũ Lê Minh kích động sắc mặt trở nên ửng hồng, hăng hái gật đầu, lần này...coi như chết cũng không hối tiếc.
"Tới đi!"
Oanh! Gió lốc bao phủ, công kích mạnh mẽ cấp S, buông xuống!
Hết thảy Cổ tộc cùng với nhân loại, yên lặng đứng ở trung tâm gió lốc, chờ đợi những đòn công kích mạnh mẽ từ chung quanh cuốn tới, bọn hắn biết, lần này hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, tất cả át chủ bài mà mọi người chuẩn bị, át chủ bài mà chỉ dùng vào lúc sinh tử, đều được lấy ra sử dụng, nhìn một chút xem có thể hay không tiêu hao càng nhiều lực lượng của cái tên kia!
Tất cả mọi người, đều lộ ra vẻ mặt kiên định.
Oanh! Gió lốc chậm rãi tới gần, vị Yêu tộc cấp S dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những nhân loại cùng với Cổ tộc vùng vẫy.
Át chủ bài?
Phòng thủ?
Phản kích?
Ha ha, một nhóm người ngu xuẩn, các ngươi chỉ sợ là không biết, lực lượng cấp S chân chính đến cùng là cái gì đâu? Tất cả lực lượng của các ngươi, đều sẽ trở thành trò cười!
Dù sao...đây chính là lực lượng Giác tỉnh a! Ở cái thời đại kia của gã, ở cái thời đại Thái cổ kia, loại lực lượng này, đã từng được gọi là lực lượng của thần! Là lực lượng mà chỉ có thần linh mới có thể có!
Nó được gọi là thần lực! Người, thần, vẻn vẹn chỉ từ bên trên cái tên, đã là cách biệt một trời một vực.
"Kết thúc đi." Gã nhẹ nhàng vung tay lên.
Cơn gió lốc khổng lồ kia, bỗng nhiên co vào, gió lốc bao phủ bốn phương tám hướng, trong nháy mắt co vào, áp súc vào mắt bão, cỗ thần lực đáng sợ kia, như máy cắt kim loại xoay tròn ép tới.
Oanh! Lực lượng kinh khủng bùng nổ, mặt đất rung động, cả dãy núi đều đang lắc lư.
Vừa rồi tất cả lực lượng bị cơn lốc ngưng kết, đều trong nháy mắt bị chôn vùi, những cỗ lực lượng đọng lại kia, hết thảy tất cả, đều hóa thành hư vô trong nháy mắt.
Đây...chính là thần lực!
"Cái này..." Tiểu hoàng tử kinh sợ nhìn một màn này, trong khoảng thời gian này, hắn đối với cấp bậc lực lượng của cái thế giới này cũng có một chút hiểu biết, cho nên mới càng thêm hoảng sợ, tổ tông của hắn, vậy mà lại cường đại đến loại tình trạng này?!
Đây vẻn vẹn còn là tổ tông đang bị phong ấn! Nếu như được giải phong ấn...cơ hồ là tồn tại vô địch! Trong lòng của tiểu hoàng tử bỗng nhiên bốc lên lửa nóng, hắn đã cảm giác được tương lai tươi đẹp đang vẫy gọi mình, ha ha, cái thế giới mỹ hảo này, ha ha, các em gái trong phòng thí nghiệm...
"Đi thôi nhóc con." Vị Yêu tộc cấp S thản nhiên nói.
"Quá tốt." Tiểu hoàng tử lau chất lỏng kỳ quái trên người đi, chật vật đứng dậy.
Mà vào thời điểm vị Yêu tộc cấp S chuẩn bị mang tiểu hoàng tử rời đi, ở phía trong cơn lốc bụi mù đầy trời, bỗng nhiên truyền tới một thanh âm quen thuộc.
"Như vậy liền muốn đi hay sao?"
"Ừm?" Vị Yêu tộc cấp S đột nhiên quay đầu, con mắt liền trừng lớn.
Ở nơi đó, ở trung tâm cơn lốc, ở cái địa phương vốn đã bị chôn vùi hết thảy, ở bên trong bụi mù vô tận, có một cái thân ảnh đơn bạc xuất hiện, cản ở trước mặt của những người kia, hơi khẽ nâng một cánh tay lên, dường như đang kháng trụ hết thảy công kích!
Cái thân ảnh quen thuộc kia...là Trần Phong! Là cái tên nhân loại đáng chết kia!
- --
Vào mấy giây trước.
Oanh! Gió lốc bao phủ, Hội trưởng chủ động tiến lên, cầm cánh tay còn lại duy nhất của Thiên Vũ Lê Minh, việc đã đến nước này, mọi người đều đã làm tốt chuẩn bị hẳn phải chết, năng lượng nhàn nhạt ngưng tụ quanh người.
Lần này...bọn hắn thật sự phải làm một lần đặt cược cuối cùng! Có thể hay không đem vị Yêu tộc cấp S đánh rớt xuống cấp A, thì phải xem vào lần đặt cược cuối cùng này!
Oanh! Ánh sáng ngưng tụ, trên mặt của mỗi người đều mang theo sự kiên nghị.
Gió lốc cuốn tới, vào thời điểm bọn hắn muốn tiến tới chống đỡ, bỗng nhiên bọn hắn nghe được một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Mọi chuyện còn lại, liền giao cho ta đi."
Giọng nói kia vừa nhàn nhã mà vừa thích ý.
Ai? Vào thời điểm mà mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, có một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt nhóm người, thình lình đúng là Trần Phong.
Trần Phong? Đám người có chút phát mộng, nhưng mà bọn hắn liền nhìn thấy, Trần Phong ngăn ở trước mặt của bọn hắn, nhẹ nhàng nâng tay lên, chạm vào phía trên gió lốc, trong chốc lát, một cỗ lực lượng kinh khủng bắt đầu vận chuyển.
Oanh! Lực lượng gió lốc trong nháy mắt nổ tung.
Khiến người ta khiếp sợ chính là, loại lực lượng có thể ngưng kết hết thảy mọi thứ kia, lực lượng đủ để chôn vùi hết thảy mọi thứ, ở trước mặt Trần Phong, dường như cũng chỉ là một trò cười.
Ô...ô...n...g —— Gió lốc bao phủ, nó dường như cảm ứng được lực lượng của Trần Phong, phun trào lưu quang nhàn nhạt, mong muốn ngưng kết lực lượng của Trần Phong, cánh tay của Trần Phong bắt đầu dần dần bị ngưng kết trong gió lốc...
Sau đó...lại trong nháy mắt khôi phục lại như bình thường.
"Đây là lực lượng của ngươi hay sao?" Trần Phong giống như có điều suy nghĩ, nói: "Như vậy..."
Mà vào giờ khắc này, gió lốc bỗng nhiên bỗng nhiên co vào.
Oanh! Trần Phong bỗng nhiên đập một bàn tay xuống mặt đất.
Xoạt! Ánh sáng nhàn nhạt dùng Trần Phong làm trung tâm, trong nháy mắt hình thành một quả cầu ánh sáng, cơn gió lốc đáng sợ kia, vào thời khắc đang co lại, vào thời điểm nó cường đại nhất, lại cứ thế mà bị quả cầu ánh sáng do Trần Phong ngưng tụ chặn lại!
Oanh! Mặt đất rung động, nhưng không làm tổn thương mảy may đến bọn hắn, ở bên trong mắt bão, ở bên trong bụi mù đầy trời, tất cả mọi người đều bình yên vô sự!
"Đây là..." Hội trưởng kinh ngạc.
Cổ tộc kinh ngạc.
Tất cả mọi người sợ ngây người, chẳng ai ngờ rằng, Trần Phong vậy mà chỉ dùng một cánh tay liền có thể chặn đứng được cơn gió lốc gần như vô địch này! Lại có thể nhẹ nhõm như vậy!