Cô ấy nhẹ nhàng xoa xoa bàn chân mềm mại của mèo con, mỉm cười nói: "Biến thành mèo con để xem anh ta có muốn em hay không. Nếu vẫn muốn em, điều đó có nghĩa là em không cần phải quan tâm đến việc em biến thành người hay không. Nếu không thì trực tiếp mua một con mèo khác là được rồi, không phải sao? Tại sao lại phải bận tâm đến một con mèo bản thân là con người?"
Những gì Dung Tích nói đều rất có lý, nhưng Bạch Du Du không ngờ cô ấy lại hành động nhanh đến vậy...
"Dung Tích! Em làm gì vậy?!"
Bạch Hiêu nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, lập tức kinh ngạc chạy tới: "Đây là đã xảy ra chuyện gì?!"
“Em chỉ nói cho cô ấy biết làm thế nào để an toàn biến thành một con mèo.” Dung Tích buông tay, vẻ mặt vô tội nói: “Ai mà biết được... Vậy mà lại thành công!"
Bạch Hiêu: "..."
Bạch Du Du: "..."
"Đừng lo lắng, không phải là không thể biến lại. Nếu không thì em nghĩ anh nên đặt một cái cat tree đặt trong phòng cho Du Du. Em nghe Du Du kể Lục Hàn Chi đã đặt một cái cho cô ấy ở trong phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc của anh ta. Anh thân là anh trai mà không làm tốt gì nhỉ."
Bạch Hiêu: "..."
“Biến lui biến tới mới vui.” Dung Tích cầm hai bàn chân trước của mèo con lên, kéo Bạch Du Du đứng dậy, đưa qua đưa về: “Nhìn đi, mèo con có thể nhảy, thật là đáng yêu."
Bạch Du Du bị Dung Tích kéo chân lên, thân thể nhỏ bé đung đưa qua về khiến đầu óc choáng váng.
Bạch Hiêu: "... Dung Tích, em đủ rồi! Buông em gái anh ra!"
"Anh quát em cái gì. Không sợ em sẽ để cho cô ấy vĩnh viễn không biến lại thành người được sao?"
Bạch Hiêu hít sâu một hơi.
Dung gia là gia tộc thuật sĩ lâu đời nhất và mạnh nhất mà anh ấy biết. Ngoài Dung Thất, thế hệ này của Dung gia quả thật chỉ còn Dung Tích là người mạnh nhất. Nhưng Bạch Hiêu vẫn luôn coi cô ấy như một cô nhóc. Đây là lần đầu tiên anh bị cô ấy dọa sợ như vậy.
“Đừng, anh sai rồi.” Bạch Hiêu làm bộ đầu hàng: “Cầu xin em nhanh để em gái anh biến trở lại thành người.”
Bạch Du Du: “Meo meo!” Anh trai, đừng lo lắng!
Tại sao cô lại cảm thấy như cô đang bắt nạt anh trai mình vậy? Là ảo giác, đúng không?
Bạch Du Du nhìn Dung Tích với vẻ mặt tội nghiệp.
Dung Tích thở dài. Bạch Hiêu là người vẫn luôn vững vàng như núi Thái Sơn, trừ em gái của mình ra, không ai có thể khiến cho anh ấy lo lắng như vậy. Thật sự là một người anh trai ngốc nghếch.
"Buổi tối cô ấy sẽ biến về lại thành hình người. Cơ thể của cô ấy cũng sẽ không bị tổn hại. Em hứa, được chứ?"
"Em nói thật chứ?"
Sắc mặt Dung Tích đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: "Em thừa nhận sai lầm lần kia của em dẫn đến việc đánh mất Du Du. Nhưng Bạch Hiêu, từ lúc anh quen biết em đến nay, em đã lừa dối anh lần nào chưa?"
“Xin lỗi, anh không có ý đó.” Bạch Hiêu nói nhỏ: “Anh không trách em, thật ra anh rất cảm kích em.”
Bạch Du Du muốn nói chuyện nhưng lại mở miệng kêu meo meo. Dung Tích nhìn cô một cái rồi sờ sờ đầu cô: "Lát nữa Lục Hàn Chi sẽ tới đón em. Em có muốn đi cùng anh ta không?"
Bạch Du Du do dự nhìn Bạch Hiêu.
Cô lúc nãy vừa mới đến nhà của Bạch Hiêu, nhà của anh ấy không nhỏ, có hai phòng ngủ. Phòng lớn nhất dành cho cô. Đồ đạc và vật dụng đều mới tinh. Thoạt nhìn là thấy Bạch Hiêu đã lựa chọn rất kỹ, thậm chí còn đặt rất nhiều gấu bông và phụ kiện mà con gái thích.
Cô có thể cảm nhận được Bạch Hiêu thực sự muốn bù đắp những thiếu sót của việc anh em bọn họ không ở bên nhau suốt bao năm qua, cho nên cô cũng quyết định sống ở đây.
... Nhưng cô không nghĩ đến việc hôm nay sao lại vô tình biến lại thành một con mèo con? Đúng lúc Lục Hàn Chi gọi điện thoại đến, cho nên Dung Tích mới đưa ra quyết định nhanh như vậy!
“Lục Hàn Chi sắp tới?” Bạch Du Du chưa kịp trả lời, Bạch Hiêu đã kinh ngạc nói: “Làm sao cậu ta biết rằng Du Du đang ở đây?"
“Anh ta gọi điện thoại đến. Em đã nói cho anh ta rồi.” Dung Tích bình tĩnh nói: “Nghe Du Du nói nhiều như vậy, em cũng muốn nhìn xem Lục Hàn Chi là loại người như thế nào."
"Vậy cũng không thể để cậu ta mang Du Du đi. Ai biết được lòng của cậu ta ra sao!"
Dung Tích cười nói: "Người ta là một đại minh tinh, còn có thể đi bán em gái anh ngoài chợ sao? Hơn nữa, anh còn có việc phải làm. Kỳ nghỉ của anh chắc cũng sắp hết rồi đúng không? Bên kia thúc giục gấp như vậy, anh còn không nhanh quay lại làm việc? Lúc Du Du còn là một con mèo đã được Lục Hàn Chi chăm sóc. Không bằng trước mắt để anh ta chăm sóc cô ấy... "
"Không được. Hiện tại cậu ta đã biết Du Du là con gái."
"Vậy thì sao? Trước mắt anh ta còn chưa nhất thiết muốn mang Du Du đi. Trước cứ xem thái độ của anh ta ra sao đã."
Bạch Hiêu im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Anh vẫn muốn hỏi em một chút, có cách nào xóa đi ký ức của Lục Hàn Chi về Du Du không?"
Bạch Du Du: "!!!"
Anh trai, anh đang nói cái gì vậy?!
“... Bỏ đi, như vậy cũng không tốt.” Bạch Hiêu chán nản nói: “Nhân phẩm cậu ta tạm được, cũng sẽ không đem bí mật này đi nói lung tung."
Bạch Du Du thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ anh trai cô lại nói một câu khác, xóa đi ký ức của cô về Lục Hàn Chi... Như vậy cô có thể sẽ phát điên mất.
Dung Tích nhướng mày: "Anh có thể chăm sóc cho em gái mình cả đời mãi sao?"
Bạch Hiêu tất nhiên nói: "Sao không được?"
"Cho dù anh là anh trai cô ấy, nhưng anh cũng không có quyền đưa ra quyết định giúp cô ấy. Muốn ở cùng ai là quyền tự do của cô ấy..."
Nhìn thấy hai người sắp cãi nhau, Bạch Du Du vội vàng kêu meo meo. Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Bạch Du Du nhìn thấy đó là số của Lục Hàn Chi, nhanh chóng dùng móng vuốt ấn xuống, điện thoại thông.
Giọng của Lục Hàn Chi lập tức truyền đến: "Anh đến rồi, em đang ở đâu?"
Bạch Du Du: "Meo meo meo!"
Lục Hàn Chi nghe điện thoại mà sững sờ.
Bạch Du Du vừa mở miệng liền choáng váng, cô đáng thương kêu meo meo: "Meo..."
Dung Tích cầm điện thoại di động của cô lên, nói với Lục Hàn Chi: "Anh ở trên xe chờ một chút, tôi sẽ đưa cô ấy xuống."
Nếu Lục Hàn Chi là một minh tinh lớn, anh ta cứ như vậy chạy đến tìm một con mèo, vậy không phải anh ta sẽ bị lên đầu đề trên các trang báo ngày mai sao?
Dung Tích nhướng mày, nâng cằm nhỏ của Bạch Du Du lên, nói: "Có muốn làm để cho anh ta sốt ruột một chút không?"
Bạch Du Du: "Meo meo meo!"
"Chậc chậc, được rồi. Không cần thì không cần."
Bạch Hiêu kỳ quái hỏi: "Em hiểu Du Du đang nói gì?"
Dung Tích nói: "Nó không phải là một con mèo bình thường, đương nhiên em hiểu."
Bạch Du Du: "???"
Sao cô lại cảm thấy Dung Tích đang trêu chọc anh trai mình như thế nhỉ? Nhưng cô nhìn anh trai mình rồi lại nhìn Dung Tích, đột nhiên cảm thấy họ thật sự là tuyệt phối.
Cô có thể cảm nhận được Dung Tích có tình cảm với Bạch Hiêu, nhưng vẫn không chắc liệu hai người có thể phát triển thành tình yêu hay không.
Hai người bọn họ, rõ ràng đều là người không dễ chủ động.
Bạch Hiêu nhìn em gái: "Em ấy vừa nói cái gì?"
"Đương nhiên cô ấy không muốn để Lục Hàn Chi lo lắng, anh có bị ngốc không vậy?"
"... Du Du vừa mới trở về nhà, vì vậy anh không thể để cô ấy quay lại chỗ của Lục Hàn Chi được."
"Anh nghĩ là em đang hại cô ấy sao? Anh yêu thương cô ấy, em không đau lòng cho cô ấy sao? Em nói bây giờ em sẽ giao cô ấy cho Lục Hàn Chi sao? Nếu Lục Hàn Chi muốn bắt nạt cô ấy, anh nghĩ em sẽ không tức giận sao?"
Một loạt câu hỏi dồn dập hiển nhiên khiến Bạch Hiêu bối rối.
Bạch Du Du không muốn hai người vì cô mà cãi nhau không vui. Cô suy nghĩ một chút, đưa móng vuốt lên lắc lư trước mặt Bạch Hiêu.
Nhìn thấy em gái đang ra hiệu cho mình đi qua, Bạch Hiêu nhanh chóng cúi người cúi xuống: "Du Du, em muốn nói gì?"
“Meo meo!” Bạch Du Du nghiêm túc nhìn hắn, rồi giơ chân chỉ vào Dung Tích: “Meo meo, meo meo!
Bạch Hiêu: "???"
Bạch Du Du thấy vẻ mặt hắn có vẻ bối rối, cô liền giơ bàn chân lên nhẹ nhàng chạm vào cằm hắn, sau đó nhìn Dung Tích kêu meo meo.
Nhìn ánh mắt lo lắng của cô, Bạch Hiêu rốt cuộc cũng hiểu ra và mỉm cười.
Khi anh ấy cười, đôi lông mày cứng nhắc của anh ấy lộ ra vẻ dịu dàng chín chắn.
Trấn an sờ sờ cái đầu nhỏ của Bạch Du Du, Bạch Hiêu đứng lên, ôm cánh tay, vẻ mặt lãnh đạm nói: "... Xin lỗi, vừa rồi là do anh quá lo lắng, em đừng nóng giận."
Bạch Du Du nhìn Dung Tích kêu hai tiếng meo meo. Dung Tích hừ lạnh: "Nếu như chị tức giận với anh ấy, chị đã sớm tức chết. Em đó, em nên quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn."
Bach Du Du thở dài trong lòng, thật ra cô cũng có quan tâm mà. Không biết Lục Hàn Chi sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy bộ dạng này của cô.
Cô dùng miệng cắn cái vòng tay gắn chuông rơi bên cạnh lên, nhìn Dung Tích, ý bảo cô ấy đừng quên cầm theo bảo bối của cô ấy.
Dung Tích nhìn thoáng qua, nói: "Ai da, còn khắc tên của anh ta nữa?"
Nghe cô ấy nói như vậy, đột nhiên Bạch Du Du cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng đây là món quà mà Lục Hàn Chi tặng cho cô, cô không thể bỏ lại được.
Khi Lục Hàn Chi xuống xe, từ rất xa, anh đã nhìn thấy Bạch Hiêu đang ôm một con mèo con, bên cạnh là một cô gái trẻ xa lạ đang đi đến.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé quen thuộc cuộn tròn trong vòng tay của Bạch Hiêu, lông mày Lục Hàn Chi khẽ nhíu lại.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Bạch Hiêu rất khó coi: "... Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, em gái tôi lại biến thành một con mèo con."
Bạch Du Du làm bộ đáng thương kêu meo. Cô không cố ý...
Lục Hàn Chi nhận lấy Bạch Du Du từ trong tay Bạch Hiêu, sờ sờ đầu nhỏ của cô: "Khi nào thì cô ấy có thể khôi phục lại?"
“Có thể rất nhanh hoặc có thể là rất chậm.” Dung Tích đứng bên cạnh Bạch Hiêu nói: “Tùy vào tình hình của chính cô ấy.”
Còn có là chính cô ấy có nguyện ý hay không nữa. Nhưng Dung Tích không nói ra câu đó.
Bạch Hiêu nói: "Giới thiệu một chút, đây cũng là em gái của tôi..."
Dung Tích lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Ai cũng là em gái của anh?"
"... Là bạn tốt của em gái tôi, Dung Tích."
Dung Tích hừ lạnh một tiếng, đưa vòng tay chuông cho Lục Hàn Chi: "Cái này là của anh nhỉ?"
Lục Hàn Chi nhận lấy chuông: "Cảm ơn."
Bạch Hiêu không nhịn được muốn ôm Bạch Du Du một lần nữa, nhưng Lục Hàn Chi đã lùi về sau một bước, nói: "Tôi sẽ chăm sóc cô ấy."
"... Vậy làm phiền cậu rồi."
“Không phiền phức.” Lục Hàn Chi bình tĩnh nói: “Cũng không có gì là bất tiện.”
Dung Tích buồn bã nói: "Công việc của cả hai người đều bận rộn, hay là đưa Du Du cho tôi chăm sóc đi?"
Bạch Hiêu thấy đề nghị này cũng không tệ. Tốt xấu gì Dung Tích cũng là con gái. Vừa định đồng ý thì nghe Dung Tích mỉm cười nói: “Nhắc mới nhớ, Thất thiếu gia nhà chúng tôi từ lần trước trở về cứ luôn miệng khen Du Du xinh đẹp như thế nào, dễ thương ra làm sao. Còn nhờ tôi hỏi giúp cô ấy đã có bạn trai chưa. Đúng lúc anh ấy cũng đang có việc ở lại tổ trạch của chúng tôi. Sao không nhân cơ hội này để giới thiệu hai người với nhau. Thất thiếu gia nhà chúng tôi còn rất yêu thương người đó nha."
Mặt Bạch Hiêu tái xanh: "Không được, cậu ta tuyệt đối không được."
“Thất thiếu gia có chỗ nào không tốt?” Dung Tích nói: “Anh ấy là thuật sĩ mạnh nhất của thế hệ này nhà chúng tôi. Du Du ở cùng với anh ấy, anh ấy có thể giúp đỡ Du Du nhanh chóng hồi phục hơn."
Bạch Hiêu nghiêm mặt nói: "Không phải là không tốt, hai người bọn họ không hợp."
Dung Thất, người này, quá nguy hiểm. Ở bên cạnh anh ta còn không bằng ở bên cạnh Lục Hàn Chi. Huống chi người mà em gái anh ấy thích là Lục Hàn Chi nữa.
"Có thích hợp hay không phải ở cùng một chỗ mới biết được. Du Du, em thấy thế nào? Thất thiếu gia nhà chúng tôi trông cũng rất..." Dung Tích nhìn về phía Bạch Du Du. Kết quả chỉ trong nháy mắt liền nhận ra Lục Hàn Chi đã bồng Bạch Du Du lên xe.
... Tốc độ cũng quá nhanh. Bọn họ còn không kịp phản ứng nữa.
"Hai người chậm rãi trò chuyện." Lục Hàn Chi lễ phép nói: "Tạm biệt."
Nói xong cũng chui vào xe.
Bạch Hiêu: "..."
“... Đừng nhìn nữa.” Dung Tích nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ anh không nhìn ra, Du Du động tì.nh với anh ta sao?"
Bạch Hiêu thở dài.
Tất nhiên anh ấy có thể nhìn ra.
"Em ấy còn quá nhỏ. Có lẽ sau này sẽ gặp được người tốt hơn..."
Dung Tích cười nhạo: "Anh đúng là một bậc phụ huynh điển hình. Có người đàn ông tốt hơn Lục Hàn Chi, nhưng có mấy người có thể đối xử với cô ấy tốt hơn Lục Hàn Chi? Cho dù có, làm sao anh có thể đảm bảo rằng Du Du cũng thích người đó?"
"Làm sao em biết Lục Hàn Chi đối xử tốt với Du Du?"
"Cũng chỉ có anh là không nhìn thấy."
"..."
Dung Tích vỗ vỗ vai Bạch Hiêu: "Đừng mày ủ mặt chau nữa."
Cô ấy không tin, cho dù có một người đàn ông còn tốt hơn cả Lục Hàn Chi, Bạch Hiêu sẽ bằng lòng giao em gái của mình cho người đó hay không, nói cho cùng là anh ấy luyến tiếc mà thôi.
Nhưng mà trong lòng Bạch Hiêu cũng hiểu rõ, nhất định có một ngày nào đó, anh sẽ phải giao em gái mình ra cho một người đàn ông khác. Huống chi công việc của anh ấy động một chút là phải biến mất mấy ngày, hoặc thậm chí là cả tháng trời làm việc, không thể luôn luôn chăm sóc, bảo vệ tốt cho em gái được.
Bạch Du Du nằm trên ghế, nhìn Lục Hàn Chi.
Cô không ngờ Lục Hàn Chi lại có thể bình tĩnh đưa mang cô theo bên người. Cũng không biết tại sao, Bạch Du Du cảm thấy tâm trạng của anh không được tốt lắm.
Lục Hàn Chi nói: "Lại đây."
Bạch Du Du giơ chân lên, rồi lại do dự.
Nếu là trước đây, cô đã leo lên đùi anh không chút do dự.
Lục Hàn Chi thấy cô không nhúc nhích, liền đưa tay về phía cô: "Lại đây, Du Du."
Hai cái tai của Bạch Du Du động đậy. Cô ấy đột nhiên giật mình.
Đây là lần đầu tiên Lục Hàn Chi gọi tên thật của cô.
Không phải Bánh Trôi, cũng không phải Tiểu Bạch, mà gọi cô là Du Du.
Bạch Du Du đứng dậy, đi về phía anh. Đầu tiên giơ một chân lên, nhẹ nhàng dẫm lên lòng bàn tay anh.
Lục Hàn Chi cầm bàn chân nhỏ của cô, bế cô ôm vào lòng.
Bạch Du Du kêu meo meo với anh.
Mặt Lục Hàn Chi không có biểu cảm gì, anh chỉ cụp mắt nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu trái tim cô.
Bạch Du Du quay đi.
Cô nghĩ Lục Hàn Chi sẽ nói gì đó với mình, nhưng anh chỉ dùng đầu ngón tay gãi vào chóp mũi cô.
Bạch Du Du duỗi chân ra che mũi, thì nghe thấy anh nói: "Nhớ anh không?"
Bạch Du Du nhìn anh gật đầu.
Hiện tại cô cũng không sợ Lục Hàn Chi phát hiện bất thường nữa rồi. Dù sao cô cũng đã sớm bại lộ. Lúc cần gật đầu, cuối cùng cũng không cần băn khoăn lo lắng có nên gật đầu hay không nữa!
Bạch Du Du khẽ gật đầu vài cái, sau đó giơ chân lên vỗ vào lòng bàn tay anh.
Lục Hàn Chi cuối cùng cũng nở nụ cười.
Nhìn nụ cười của anh, lòng Bạch Du Du cuối cùng cũng an định lại.
Rốt cuộc cô lại có thể không chút kiêng kỵ làm nũng với anh rồi.