• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau Bạch Du Du tỉnh lại sau giấc ngủ, mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy bên mặt của Lục Hàn Chi, lập tức tỉnh táo lại.

Cô lập tức duỗi chân mình ra… không đúng, không phải chân, mà là tay của cô.

May quá may quá, cô vẫn là dáng vẻ người bình thường, không biến thành mèo con.

“Làm sao vậy?” Lục Hàn Chi kéo bàn tay của cô nắm thật chặt,

Bạch Du Du lúc này mới phát hiện ra, cô vậy mà ghé vào trong ngực Lục Hàn Chi ngủ cả một đêm.

Cô chỉ nhớ rõ hôm qua sau khi cô buồn ngủ liền cùng Lục Hàn Chi quay về, vừa nằm lên giường cơn buồn ngủ liền bao phủ lấy cô.

Lúc Lục Hàn Chi nằm bên người cô, cô theo thói quen cọ cọ bờ vai của anh, dựa vào anh gần hơn một chút.

Sau đó nghe thấy anh nói chúc ngủ ngon với cô, liền an tâm mà ngủ thiếp đi.

... Hoàn toàn quên mất cô đã khôi phục lại dáng vẻ người bình thường.

Đối diện với ánh mắt cụp xuống nhìn cô của Lục Hàn Chi, Bạch Du Du yên lặng vùi mặt vào trong ngực anh.

Lúc còn là mèo con, quả thật đã quen ngủ ở bên gối anh, có lúc ngủ rồi ngủ liền sẽ dựa vào trên người anh, đây là lần đầu tiên cô lấy dáng vẻ của người để chiếm lấy nửa bên giường Lục Hàn Chi.

Sớm biết như vậy, còn không bằng biến thành mèo con luôn.

Ít nhất sẽ không xấu hổ…

“Còn muốn ngủ tiếp không?”

Bạch Du Du ở trong ngực anh lắc đầu.

Lục Hàn Chi cười cười: “Em thẹn thùng như vậy, sau này làm sao bây giờ?”

Bạch Du Du nghe xong không phục, anh nhìn thấy cô thẹn thùng chỗ nào? Cô che cả mặt rồi nhé.

“Em không thẹn thùng.”

“Vậy em ngẩng mặt lên cho anh xem xem.”

Anh nói em ngẩng mặt lên là em ngẩng lên sao? Lần trước bảo meo liền meo, lần này mới không bị anh lừa.

Không biết mèo đều rất ngạo kiều sao?

Bạch Du Du chầm chậm từ trên giường bò dậy, vừa muốn ngồi dậy thì lại bị Lục Hàn Chi ôm qua, rất tự nhiên mà hôn một cái lên trán cô: “Ngủ ngon không?”

Bạch Du Du ừm một tiếng.

Lục Hàn Chi cười cười: “Đi thu dọn một chút, anh đi gọi điện thoại.”

Bạch Du Du kéo tủ quần áo ra, nhìn quần áo của mình chiếm mất nửa cái tủ quần áo, lúc đang nghĩ phải mặc cái gì thì Lục Hàn Chi nói: “Hôm nay nhiệt độ thấp, mặc cái áo len dày một chút này đi.”

“Được.”

Lục Hàn Chi cầm điện thoại, nhưng không bấm số mà là dựa trên giường nhìn Bạch Du Du ở trước tủ quần áo.

Mái tóc dài của cô xõa sau lưng, thân hình mảnh mai càng lộ vẻ yếu đuối, cẳng chân lộ ra bên ngoài váy ngủ trắng đến lóa mắt.

Đôi mắt của Lục Hàn Chi khẽ híp lại, giọng điệu nặng nề gọi tên cô một tiếng: “Du Du.”

“Hửm?” Bạch Du Du xoay người.

“Không mang dép không được xuống giường.”

Nhiệt độ trong phòng ngủ mặc dù vẫn luôn ổn định, nhưng không phải toàn bộ sàn nhà đều trải thảm.

“Vâng.” Bạch Du Du lấy dép lê mang vào, mang xong còn duỗi chân ra cho Lục Hàn Chi nhìn một cái: “Em đi rồi.”

“Ngoan.”

Lúc xuống lầu Bạch Du Du thận trọng đi theo phía sau Lục Hàn Chi, nghe thấy quản gia nói: “Lục tiên sinh, buổi sáng… Vị tiểu thư phía sau lưng cậu là?”

Bạch Du Du ở sau lưng Lục Hàn Chi cứng đờ.

“Cô ấy tên là Bạch Du Du.”

… May mà không nói cô chính là Bánh Trôi.

Bạch Du Du ló đầu ra, cười cười với quản gia.

Quản gia rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã lộ ra nụ cười: “Bạch tiểu thư, buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành.”

Lúc ăn cơm, Bạch Du Du liền ngồi ở đối diện Lục Hàn Chi, che miệng nhỏ giọng hỏi Lục Hàn Chi: “Bác Nghiêm không nghi ngờ em chứ?”

Lục Hàn Chi buồn cười nhìn cô: “Bác ấy nghi ngờ em cái gì?”

Bạch Du Du suy nghĩ thấy cũng đúng, người bình thường cũng sẽ không ngờ một con mèo có thể biến thành người, có điều cô xuất hiện ở đây một cách khó hiểu, còn đi ra từ phòng ngủ của Lục Hàn Chi, quản gia lại có dáng vẻ không bất ngờ chút nào.

Cuộc sống cá nhân của Lục Hàn Chi sạch sẽ đến mức gần giống với bệnh thích sạch sẽ, điều này cô lại quá rõ ràng, huống chi cô hoàn toàn là một khuôn mặt xa lạ.

“Trong nhà nhiều phòng khách như vậy, em đi ra từ phòng của anh đấy.”

Lục Hàn Chi bình tĩnh nhìn cô: “Em cũng nói là trong nhà, đi ra từ phòng ngủ của anh thì có gì không đúng?”

Đúng vậy, hình như cũng không có vấn đề gì.

Đợi đã… Không đúng, Bạch Du Du kịp phản ứng lại liền đỏ mắt: “Em, em đâu có nói là nhà mình.”

“Vậy em coi nơi này là gì?”

Bạch Du Du: “...”

Lục Hàn Chi bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt sâu tối.

Nhìn sắc mặt anh sắp không bình thường rồi, Bạch Du Du lập tức có loại cảm giác chột dạ ngủ với người ta lại không chịu trách nhiệm.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, tiện nghi của Lục ảnh đế lớn há lại dễ chiếm như vậy? Nhiều fans hâm mộ giống như bị điên muốn đến gần anh hơn một chút như vậy, mà cô thì sao? Không chỉ ngủ trên giường người ta, ăn đồ ăn cho mèo cao cấp sữa bột nhập khẩu và mì thịt bò của người ta, còn ỷ vào lúc mình là một con mèo liền động một chút lại chiếm tiện nghi của anh, ngay cả việc anh thay quần áo cũng nhìn lén nhiều lần…

“Đương nhiên là không phải rồi,” Bạch Du Du tự nhận đuối lý bất đắc dĩ đầu hàng: “Em xem nơi này là… nhà mình.”

“Du Du.” Giọng điệu của Lục Hàn Chi lại chìm đi một chút.

“Hửm?”

“Đêm qua lời anh nói với em vẫn chưa đủ nghiêm túc sao?”

Bạch Du Du ngẩn ra.

Sắc mặt Lục Hàn Chi rất bình tĩnh, nhìn không hề giống dáng vẻ tức giận, nhưng chính là khiến cô cảm thấy, anh rất không vui.

Bạch Du Du bỗng nhiên toát ra một sự xúc động, thốt ra: “Em sẽ nghiêm túc chịu trách nhiệm với anh!”

Lần này đổi lại là Lục Hàn Chi sửng sốt.

Sau một sự xúc động nói ra, trong lòng Bạch Du Du như có vô số con lạc đà chạy như bay qua, vội vàng xua tay: “Không không không em không có ý đó.”

Lục Hàn Chi lại cười: “Anh hiểu ý của em.”

“...”

Mặt của Bạch Du Du đều đỏ thấu rồi.

Khang Văn Trạch thấy Lục Hàn Chi ra khỏi nhà, xuống xe vừa muốn chào hỏi anh, liền thấy phía sau Lục Hàn Chi toát ra một bóng dáng màu trắng.

Là một cô gái, được Lục Hàn Chi nắm tay, từ cửa nhà đi ra.

“Hi.” Bạch Du Du hướng về phía Khang Văn Trạch vẫy vẫy tay, cười đến rất vui vẻ: “Lại gặp nhau rồi, trợ lý Khang.”

Khang Văn Trạch rõ ràng là ngây người rồi.

Bạch Du Du lo lắng nói: “Anh ấy không sao chứ? Bị em dọa sợ rồi?”

“Không sao, một lúc sẽ bình thường thôi.” Lục Hàn Chi quay người giúp cô khép áo khoác lại: “Anh dẫn em đến chỗ anh trai em trước, buổi tối đón em ăn cơm, có được không?”

“Được.” Bạch Du Du gật gật đầu.

Lên xe rồi, biểu lộ trên mặt Khang Văn Trạch rốt cuộc cũng khôi phục lại: “Cái đó… Lục tiên sinh, vị tiểu thư này là?”

“Cô ấy tên là Bạch Du Du.” Lục Hàn Chi thản nhiên nói: “Là người phải chịu trách nhiệm với tôi.”

Khang Văn Trạch: “???”

Bạch Du Du: “…”

Lục đại ảnh đế! Anh đang nói cái gì vậy đang nói cái gì vậy!

Bạch Du Du trợn to đôi mắt ngập nước long lanh, liều mạng nhìn Lục Hàn Chi.

Mặc dù đó là lời cô xúc động nói ra, nhưng lúc Lục Hàn Chi nói cũng quá nghiêm túc rồi!

Lục Hàn Chi nắm chặt tay của cô, khẽ cười một cái: “Không đúng, vừa rồi nói ngược rồi.”

Bạch Du Du: “...” Anh là nghiêm túc giải thích sao?

Biểu lộ trên mặt Khang Văn Trạch càng dại ra, qua một hồi lâu mới khôi phục lại: “Lục tiên sinh, Bánh Trôi đâu? Hôm nay không mang theo nó sao?”

“Em ấy phải đến chỗ người nhà.”

Khang Văn Trạch: “...”

Anh ta đột nhiên cảm thấy, hình như mình nghe không hiểu lời nói của Lục tiên sinh.

Bạch Du Du thật sự cảm thấy A Trạch có chút đáng thương, thế là nói dối anh ta: “Đừng nghe anh ấy nói đùa, Bánh Trôi ở nhà ngủ đấy.”

Khang Văn Trạch ngẩn ngơ gật gật đầu, thì ra là thế, ở nhà ngủ à: “Bánh Trôi thật là ngoan.”

Bạch Du Du nhìn không được bật cười, mắt cong cong, lộ ra một đôi lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu: “Đúng vậy, nó rất ngoan.”

Nói xong cũng cảm nhận được Lục Hàn Chi vuốt vuốt tóc của mình.

Cô quay đầu một cái, nhẹ nhàng lấy bàn tay Lục Hàn Chi ra.

Bây giờ không phải là mèo, đừng sờ lung tung.

Khang Văn Trạch dè dặt nhìn bọn họ một cái.

Lục Hàn Chi nhìn Bạch Du Du ở bên cạnh, cười bất đắc dĩ lại cưng chiều.

Trên đường đi Khang Văn Trạch luôn có chút hốt hoảng, cảm thấy mình giống như nhìn thấy một Lục tiên sinh giả.

Sau khi Bạch Hiêu nhận được điện thoại liền lập tức chạy về nhà, ở cổng nhà dưới lầu đón Bạch Du Du.

Bạch Du Du vừa xuống xe liền chạy chậm đến trước mặt anh ấy: “Anh, anh xuất viện rồi?”

“Anh vốn dĩ không nằm viện, chỉ qua đó ngủ một giấc mà thôi.” Bạch Hiêu nhìn dáng vẻ vô cùng có tinh thần của cô, rõ ràng rất vui vẻ: “Cơ thể em thế nào, không có chỗ nào không thoải mái chứ?”

“Em rất tốt.” Bạch Du Du xoay một vòng, trên người cô mặc chiếc áo len màu hồng, bên dưới là váy ngắn màu trắng phối với giày, cách ăn mặc rất có cảm giác thanh xuân dạt dào, khí sắc nhìn cũng khá hơn rất nhiều.

Lục Hàn Chi đi tới, đội cái mũ rơi trên xe của Bạch Du Du lên đầu cô, nhẹ nhàng sửa sang tóc lại cho cô: “Anh bận xong sẽ đến đón em, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, gửi tin nhắn cũng được.”

“Được.”

Lục Hàn Chi hướng về phía Bạch Hiêu gật gật đầu: “Vậy Du Du đành nhờ anh.”

Bạch Hiêu: “À, được.”

Chờ Lục Hàn Chi lên xe, Bạch Hiêu mới phản ứng được, không đúng, Du Du là em gái của anh ấy, anh ấy chăm sóc là điều nên làm, nào có cần người khác nhờ?!

… Đây là còn chưa gả đi đấy, đã giống như thành người của nhà người khác rồi.

Không được, tiếp tục như vậy không được.

“Du Du, em có muốn tiếp tục đi học không?”

“Hả?” Bạch Du Du suy nghĩ một chút, nói: “Hiện tại thời gian này em hẳn là cũng sắp lên năm 4 đại học rồi…”

“Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi em một chút, nếu như em muốn đi học thì có thể tiếp tục học đại học, không muốn học nữa thì cũng không sao.”

Chuyện này phải suy nghĩ thật kỹ.

Bạch Du Du suy nghĩ một chút, nói: “Ừm, em sẽ suy nghĩ thật kỹ, có điều… Hiện tại em cũng không thể dùng thân phận trước kia nữa đúng không?”

Theo lý mà nói, Bạch Du Du trước kia đã là người chết rồi.

“Chuyện này em không cần lo lắng.” Bạch Hiêu nói: “Giấy tờ chứng nhận của em anh đã nhờ người làm rồi, qua mấy ngày nữa là gần như làm xong rồi, đúng rồi, em thích vẽ tranh? Có nghĩ tới việc phát triển phương diện này không?”

“Có thì có…”

Trong phòng sách, lúc Bạch Du Du cầm bút vẽ, nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Bạch Hiêu một chút.

Anh trai cô nói đúng, cô đã dần dần bắt đầu khôi phục lại cuộc sống của người bình thường, có thể biến thành mèo con cũng chỉ là tạm thời.

Trở lại cuộc sống trước kia là không thể nào, sau này phải làm gì, bản thân cô cũng phải đưa ra lựa chọn.

Bạch Hiêu từng nói, anh ấy sẽ làm hậu thuẫn cho cô, cho dù cô muốn làm gì đều sẽ ủng hộ cô vô điều kiện.

Lục Hàn Chi…

Là người ưu tú như vậy.

Nếu như sau này có người biết được chuyện bọn họ ở bên nhau, khó tránh khỏi sẽ tò mò về thân phận của cô.

Cho nên, cô cũng muốn trở nên ưu tú.

Bất tri bất giác, một bức tranh đã được vẽ xong.

Bạch Du Du cầm lấy bản vẽ, tỉ mỉ nhìn một chút, cảm thấy còn có thể vẽ Bạch Hiêu đẹp trai hơn một chút.

Sau khi hơi gia công một ít, Bạch Du Du cất bức vẽ đi, bắt đầu chuẩn bị vẽ manhua.

Từ lúc cô còn là mèo con đã có một ý tưởng, cô muốn cải biên câu chuyện của Bánh Trôi thành một câu chuyện manhua.

Nhân vật chính chính là một con mèo trắng lang thang bên ngoài.

Từ khoảnh khắc nó tỉnh lại đó liền không nhớ rõ mình là ai, cũng không biết mình còn có người thân hay không, cho nên vẫn luôn đi lang thang.

Mãi đến có một ngày, nó gặp được người chủ nhân đầu tiên, một người phụ nữ xinh đẹp tính cách mạnh mẽ.

Bọn họ làm bạn với nhau thật lâu, mèo con cũng rất ỷ lại vào cô ấy, nhưng người chủ nhân này bởi vì không có thời gian chăm sóc nó, không thể làm gì hơn là chỉ có thể đưa con mèo con này cho người khác nuôi…

Bạch Du Du liên tục vẽ lên hình tượng mèo con và nữ chủ nhân đầu tiên, sau khi vẽ xong, lại vẽ một người đàn ông thân hình thon dài, dung mạo tuấn mỹ.

Mặc dù chỉ là một hình ảnh đường nét đơn giản, nhưng vừa nhìn liền thấy rất giống Lục Hàn Chi.

Con mèo con kia rất khó chịu, không nỡ rời khỏi người chủ nhân đầu tiên.

Mãi đến khi gặp được người chủ nhân thứ hai, sau khi ở bên cạnh anh ấy rất lâu rất lâu, lâu đến mức sinh ra tình cảm khắc sâu đối với chủ nhân mới, con mèo con kia mới giật mình nhớ tới, trước đây rất lâu, mình là một con người…

“Du Du, ăn chút trái cây đi.” Bạch Hiêu gõ cửa đi tới liền nhìn thấy Bạch Du Du cuống quýt giấu bức vẽ đi.

Anh ấy dừng lại một chút: “... Em còn đang bận?”

“Không có không có, bận xong rồi.”

Bạch Hiêu đi qua, nhìn thấy trên một bức họa trên bàn vẽ một con mèo con và một người phụ nữ xinh đẹp cao gầy, tán thưởng nói: “Vẽ rất tốt, sau này nhất định có thể trở thành một nhà manhua.”

Bạch Du Du trước kia cũng từng cho ra mấy quyển manhua, có điều lúc đó danh tiếng của cô không lớn, lượng tiêu thụ cũng bình thường.

Bây giờ nếu vẽ lại từ đầu, còn phải cố gắng luyện tập một chút.

“Còn sớm mà.” Bạch Du Du khiêm tốn.

Bạch Hiêu còn muốn nói tiếp gì đó, điện thoại của Bạch Du Du bỗng nhiên vang lên, cô vừa thấy là điện thoại của Lục Hàn Chi, vội vàng cầm điện thoại lên, nhịn không được mà cười.

Bạch Hiêu thấy cô cười vui vẻ như vậy, thờ dài: “... Em nghe điện thoại trước đi.”

“Vậy em ra ngoài nghe máy.” Bạch Du Du nói xong, cầm điện thoại chạy chậm ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK