Trong lòng Bạch Du Du lộp bộp một cái.
“Vừa rồi không nói với em là vì không muốn em sợ hãi.” Lục Hàn Chi sờ lên đầu cô: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Mặc dù Lục Hàn Chi an ủi cô không sao, Bạch Du Du vẫn căng thẳng, bởi vì bọn họ đi tới bệnh viện, anh trai cô chắc chắn là bị thương rồi.
Lục Hàn Chi choàng khăn và đeo kính lên, vệ sĩ đi theo ở khoảng cách không gần không xa, bởi vì đi cửa sau của bệnh viện, trên đường đi cũng không có nhiều người.
Vừa ra khỏi thang máy, Dung Tích liền nghênh đón: “Tới rồi? Du Du đâu?”
Lục Hàn Chi nâng một cánh tay lên, cho cô ấy nhìn thoáng qua mèo con co lại trong ngực mình.
Bạch Du Du vừa thấy Dung Tích liền sốt ruột kêu meo meo.
Dung Tích an ủi cô: “Không có việc gì, đừng lo lắng, chỉ bị thương nhẹ, chị nghĩ anh của em tỉnh lại hẳn là muốn gặp em, cho nên liền nhờ Lục tiên sinh đưa em đến.”
Tỉnh lại? Là vì bị thương nặng mà hôn mê sao?!
Bạch Du Du chú ý tới trên tay cô ấy quấn băng vải, lo lắng hướng về phía cô ấy kêu một tiếng.
“Vết thương nhỏ mà thôi, đừng lo lắng.” Dung Tích sờ lên đầu cô: “Đi theo tôi.”
Bạch Hiêu vốn dĩ đã tỉnh rồi, tựa vào trên giường xem tin nhắn điện thoại, nghe thấy có người đẩy cửa đi vào, ngẩng đầu nhìn thấy là Lục Hàn Chi ôm Bạch Du Du đi vào thì giật nảy mình: “Sao hai người lại tới đây.”
“Em gọi tới.” Dung Tích ôm cánh tay nói: “Người bị thương còn thở ngắn than dài nhắc tới em gái không phải là anh sao? Không muốn gặp thì đừng gặp, nào nào nào Du Du, Lục tiên sinh, chúng ta đi, ở gần bệnh viện có quán đồ ăn chay không tệ, tôi mang hai người đi nếm thử.”
Bạch Hiêu sửng sốt một chút: “Hai người còn chưa ăn cơm sao? Vậy thì nhanh đi ăn cơm đi.”
Bản thân em gái đã gầy yếu, không ăn cơm sao mà được?
Bạch Du Du: “Meo meo meo!”
Anh ơi em ăn rồi, em lo lắng cho anh.
“Vừa rồi cô ấy đã ăn rồi.” Lục Hàn Chi nói: “Anh thế nào, bị thương nghiêm trọng không?”
Trên người Bạch Hiêu nhìn không ra vết thương gì, chỉ có trên đùi khâu mấy mũi, trên trán hơi trầy da mà thôi, anh ấy xua xua tay: “Không sao, đều là vết thương nhỏ… Cái gì nhỉ, cậu cũng có thể nghe hiểu lời Du Du nói?”
Lục Hàn Chi thản nhiên nói: “Tôi với cô ấy, thần giao cách cảm.”
Bạch Du Du duỗi chân ra che mặt lại, ở trong ngực Lục Hàn Chi thẹn thùng vặn vẹo uốn éo.
Dung Tích: “... Cho nên hai người đây là, ở bên nhau rồi?!”
Bạch Hiêu đột nhiên đứng dậy, mặt mũi tràn đầy sự khó có thể tin được: “Nhanh như vậy?!”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt Dung Tích mặc dù coi như là bình tĩnh nhưng hiển nhiên vẫn rất kinh ngạc.
Trước kia cô ấy và Bạch Hiêu quen nhau, mặc kệ là hợp tác trong công việc hay là lúc riêng tư cũng có rất ít khi đồng đều như thế.
“Hai chúng tôi chẳng phải vẫn luôn ở bên nhau sao?”
Câu nói này của Lục Hàn Chi, hiển nhiên là mang theo ý khác, người sáng suốt nghe xong là hiểu.
Bạch Du Du lại mở to hai mắt nhìn.
Lại liếc nhìn vẻ mặt của Dung Tích và Bạch Hiêu…
Bạch Du Du: “...”
Nói thế cũng đúng! Nhưng vẫn không phải như anh chị tưởng tượng đâu!
Bạch Du Du nhịn không được nâng chân lên gạt mở ngón tay của Lục Hàn Chi, cào cào lòng bàn tay của anh.
Trước tiên anh đừng để anh ấy suy nghĩ nhiều, mặc dù đúng là đã tỏ tình rồi, nhưng người ta còn chưa chính thức xác nhận quan hệ với anh đâu!
Ít nhất phải đợi cô biến lại thành người đã rồi nói!
Lục Hàn Chi lại không giải thích ý ‘hiểu lầm’ này.
Dung Tích đã nhìn ra, Lục Hàn Chi này rõ ràng là thái độ thầm thừa nhận rồi.
Bạch Hiêu: “Du Du?”
Bạch Du Du yếu ớt vươn chân ra: “Meo…”
“Anh liên tiếp mấy ngày chưa nghỉ ngơi tốt, chịu một chút thương tích nhỏ còn có thể ngất xỉu, còn không nhanh nghỉ ngơi?” Dung Tích kéo cánh tay Bạch Hiêu, rõ ràng dáng người trước mặt Bạch Hiêu y như chim non nép vào người vậy, cánh tay mảnh khảnh như vậy, Bạch Du Du lại trơ mắt nhìn anh trai của cô bị Dung Tích kéo đến bên giường, không có chút phản kháng nào bị cô ấy đè ngã trên giường.
Bạch Hiêu nói: “Anh vẫn chưa nói chuyện đàng hoàng với Du Du.”
Bạch Du Du đẩy cánh tay Lục Hàn Chi, Lục Hàn Chi nhìn cô một cái, đi tới giao cô cho Bạch Hiêu: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại, hai người nói chuyện đi.”
Bạch Hiêu thận trọng nhận lấy mèo con: “Cảm ơn.”
Lục Hàn Chi sờ lên đầu Bạch Du Du, quay người rời đi.
Qua mấy giây, Bạch Hiêu đột nhiên kịp phản ứng lại, bỗng nhiên vỗ đùi: “... Không đúng, anh nói cảm ơn cậu ta làm gì, Du Du là em gái anh mà!”
Dung Tích chế nhạo một tiếng: “Ai bảo anh là anh trai ngốc.”
“...”
Bạch Hiêu cúi đầu nhìn Bạch Du Du, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của cô.
Bạch Du Du nheo mắt lại, ôm ngón tay của anh ta cọ cọ vào tay anh ấy: “Meo…”
Trái tim của Bạch Hiêu sắp tan chảy rồi: “Ngoan, anh không sao, chỉ nhớ em nên nhắc đến thôi.”
Vẫn không ngờ thật sự nhắc đến mà người cũng đã tới đây rồi…
Cái này còn phải cảm ơn Dung Tích.
“Du Du, hai ngày nay em trải qua có tốt không? Lục Hàn Chi đối với em thế nào?”
Anh ấy đối với em rất tốt.
Vô cùng, cực kỳ tốt.
Cho nên, em cũng muốn tốt với anh ấy hơn một chút.
Bạch Hiêu nhìn đôi con ngươi ướt sũng của cô tràn đầy ý cười nhu hòa, cho dù cô không thể mở miệng nói chuyện, anh ấy cũng hiểu rõ ý của cô.
“... Vậy là tốt rồi.” Bạch Hiêu thở dài, trong lòng vui mừng không nói ra được: “Cậu ta tốt với em là anh an tâm rồi.”
Ngay cả anh ấy cũng không thể không thừa nhận, kể từ sau khi biết được tình hình thật sự của Bạch Du Du, thái độ của Lục Hàn Chi từ đầu đến cuối đều không thay đổi, thậm chí còn tốt với cô hơn trước kia, trước kia còn có thể nói là sự yêu thích đối với thú cưng yêu quý, hiện tại xem ra, không thể chỉ là như vậy.
Dung Tích nói: “Có điều em cũng đừng vội giao mình đi, biết không? Còn phải từ từ quan sát, không ai nói chắc được sau này anh ta có thay lòng đổi dạ hay không.”
“Đúng.” Bạch Hiêu gật gật đầu, chân thành nói: “Du Du không thể chịu thiệt thòi được.”
Bạch Du Du: “...”
Hai người nói cái gì em không hiểu.
“Nhất là buổi tối, nếu em biến thành tiểu mỹ nhân nũng nịu xuất hiện trước mặt anh ta, ờ…” Dung Tích dùng ngón tay câu cái cằm nhỏ của Bạch Du Du lên: “Trong tình huống đó có người đàn ông nào có thể nhịn được? Huống chi anh ta còn thích em như vậy… Có điều lời nói đi cũng phải nói lại, nếu hiện tại hai người đã yêu nhau rồi thì cũng là chuyện sớm hay muộn.”
Bạch Hiêu: “... Dung Tích, em đừng dạy hư em gái anh!”
Dung Tích liếc mắt nhìn anh ấy, hừ lạnh nói: “Vui thì gọi người ta là Tiểu Tích, không vui thì gọi là Dung Tích, anh thật đúng là dễ thay đổi đấy Bạch Hiêu.”
“... Em và Thẩm Kha rất thân sao? Lời nói cũng giống như nhau.”
“Thế nào, anh ghen à?”
“... Anh chẳng qua là cảm thấy Du Du tuổi còn nhỏ.”
“Nếu như em nhớ không nhầm, Du Du đã hai mươi tuổi rồi nhỉ? Người anh trai như anh còn không cho phép người ta yêu đương bình thường là thế nào?”
“Yêu đương thì không vấn đề gì… chờ một chút, em đừng xuyên tạc ý của anh!”
Bạch Du Du nhìn hai người bọn họ bắt đầu đấu võ mồm, nhưng rất rõ ràng Dung Tích đang cố ý nói những lời này để trêu Bạch Hiêu, thấy dáng vẻ Bạch Hiêu mặt đỏ tới mang tai còn rất thú vị.
Không khí xung quanh hai người dường như đều trở nên ngọt ngào.
Bạch Du Du đột nhiên có chút nhớ Lục Hàn Chi rồi.
Rõ ràng là mới xa nhau chưa quá mười phút mà thôi…
Bạch Du Du yên lặng đi trên giường của Bạch Hiêu, đi vòng vòng, sau đó nằm xuống ở đuôi giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, cô cảm nhận được một cỗ hơi thở không tên vây quanh cô, Bạch Du Du kinh ngạc nâng cái đầu nhỏ lên, đối diện với một đôi mắt nhỏ dài.
Ngay sau đó cô bị một đôi tay bế lên.
Bạch Hiêu bỗng nhiên đứng dậy quát: “...Ai?!”
Anh ấy phát hiện ra hơi trễ, bởi vì Bạch Du Du đã bị người ta ôm đi mất rồi!
“Là tên nhóc Dung Thất kia!” Dung Tích vội vàng đi ra cửa: “Em đuổi theo!”
Lục Hàn Chi đi qua góc cua liền thấy Bạch Hiêu vội vàng chạy ra bên ngoài, sắc mặt đen thui, trái tim anh lập tức trầm xuống.
“Du Du đâu?” Lục Hàn Chi chặn trước mặt anh ta.
Có thể khiến người thận trọng như Bạch Hiêu gấp gáp như vậy, cũng chỉ có em gái của anh ta thôi.
“... Bị Dung Thất mang đi rồi.”
Đây là lần đầu tiên, Bạch Hiêu đối mặt với Lục Hàn Chi mà xấu hổ và chột dạ như thế, bởi vì Bạch Du Du bị người ta mang đi ngay dưới mí mắt của anh ấy.
“Cậu không cần phải gấp, Dung Thất nhiều nhất chỉ là đùa giỡn một chút thôi, cậu ta sẽ không làm gì Du Du, Dung Tích đã đuổi theo rồi.”
Lục Hàn Chi bắt máy chiếc điện thoại đang kêu vù vù, nói với bên kia: “Xin lỗi, tôi đột nhiên có việc gấp, lát nữa sẽ gọi lại cho anh.”
Nói xong anh cúp điện thoại, nói với Bạch Hiêu: “Đưa tôi đi tìm.”
Trong vườn hoa của bệnh viện.
Dung Thất một thân mũ áo màu đen, ngồi trên ghế dài, Bạch Du Du được anh ta đặt ở bên cạnh,
Dung Thất lấy mũ xuống, cầm ống hút cắm trên sữa tươi dâu tây, đưa cho Bạch Du Du ở bên cạnh: “Uống không?”
Anh ta nhìn rất trẻ trung, dáng vẻ cũng chỉ chừng hai mươi, làn da rất trắng, ngũ quan tuấn tú, như một thiếu niên xinh đẹp, một chút tính công kích cũng không có.
Nhưng khoảnh khắc bị anh ta mang đi, Bạch Du Du thật sự bị dọa sợ rồi, bởi vì tốc độ của anh ta quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả Bạch Hiêu và Dung Tích bên cạnh cô cũng không kịp phản ứng.
Nhưng Bạch Du Du cảm nhận được anh ta cũng không có chút ác ý nào đối với mình, cho nên cô cũng không sợ hãi.
Hơn nữa câu đầu tiên anh ta nói với cô là: “Du Du, chào em, anh tên là Dung Thất.”
Giống y chang với câu nói đầu tiên Dung Tích nói với cô, vẻ ngoài và khí chất của bọn họ cũng có chút tương tự.
“Meo!” Anh mau đưa tôi về đi! Bọn họ không nhìn thấy tôi sẽ sốt ruột đó!
“Đừng lo lắng, anh và anh trai em là bạn bè, lần trước vẫn là anh và anh ta đến nhà Lục Hàn Chi thăm em.” Dung Thất dừng lại một chút, còn nói: “Anh ta biết anh ở đây, sẽ không tức giận.”
Mới là lạ.
Bạch Du Du đành phải ôm sữa tươi dâu tây anh ta đưa tới, ngậm lấy ống hút uống hai ngụm.
Cũng không biết người này đột nhiên đưa cô tới nơi này, rốt cuộc là muốn làm gì?
Dung Thất bỗng nhiên nói: “Anh từng thấy dáng vẻ em đeo tai và đuôi mèo đó nha.”
Phụt ---
Bạch Du Du suýt chút nữa phun sữa ra, quay đầu nhìn anh ta chằm chằm.
Dung Thất giống như là nhớ lại dáng vẻ lúc đó của cô một chút nói: “Rất đáng yêu, bây giờ em biến cho anh nhìn được không.”
Không được!
Bạch Du Du đẩy hộp sữa sang một bên, thở hổn hển nhìn anh ta chằm chằm.
“... Nếu em không muốn, vậy thì quên đi, dáng vẻ mèo con cũng rất đáng yêu.” Đôi mắt nhỏ dài của Dung Thất hơi cong lên, cười tủm tỉm nói: “Mỗi tội anh thích dáng vẻ chân thực của em hơn… Dáng vẻ của em trước khi bị tai nạn giao thông anh cũng từng thấy rồi đó.”
Anh ta lấy điện thoại ra, cho cô nhìn ảnh chụp trên màn hình một cái.
Bạch Du Du trừng to mắt.
Đó là hình ảnh cô ở trong đại học, ôm sách đi thư viện, trước kia bởi vì từng bị người ta chụp trộm đăng lên mạng nội bộ của trường, cho nên tấm hình này cũng không hiếm lạ.
“Trước kia người theo đuổi em cũng không ít nhỉ?” Dung Thất nói: “Có điều anh biết em chưa từng yêu đương.”
Bạch Du Du: “...” Anh biết thật là nhiều.
Dung Thất cười cười: “Lục Hàn Chi đối với em rất tốt.”
Đây là đương nhiên.
Bạch Du Du nghiêng đầu một cái, có chút không hiểu rõ được anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Lần trước lúc em hôn mê, anh ta vẫn luôn rất căng thẳng, mặc dù ngoài mặt nhìn không ra… Em thích anh ta sao?”
Bạch Du Du gật gật đầu mà không hề có chút do dự nào.
Dung Thất không nói, lẳng lặng nhìn cô một lúc, bỗng nhiên thở dài: “Xem ra anh không có cơ hội rồi.”
Bạch Du Du: “???”
“Được, anh phải đưa em về rồi, nếu không Dung Tích và anh trai em thế nào cũng sẽ hợp lại giết anh chết mất.”
Dung Thất ôm lấy Bạch Du Du, Dung Tích cũng từ nơi không xa đi đến.
“Hết hy vọng rồi?”
Dung Thất cười tủm tỉm nói: “Không có, ai nói với chị em hết hy vọng? Bọn họ hiện tại thích nhau không sai, nhưng ai có thể đảm bảo sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Đừng quên, Lục Hàn Chi là minh tinh đấy,”
“Em…”
Ánh mắt Dung Thất đảo một cái: “Với cả bọn họ vẫn chưa kết hôn mà, em vẫn còn cơ hội.”
“Cậu không có cơ hội.”
Là giọng nói của Lục Hàn Chi.
Bạch Du Du bỗng nhiên nâng cái đầu nhỏ lên, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa, Lục Hàn Chi và Bạch Hiêu đi tới.
Sắc mặt hai người rất khó coi, nhất là Lục Hàn Chi.
Lục Hàn Chi dừng bước lại, nhìn chằm chằm vào Dung Thất gằn từng chữ một: “Trả cô ấy lại cho tôi.”