Bạch Du Du nói: “Anh về đến nhà rồi sao? Có thể tới đón em không?”
Giọng nói của cô nghe có chút vội vàng, Lục Hàn Chi lập tức ngồi vào xe lại: “Em đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Bạch Du Du báo cho anh một địa chỉ, giọng điệu ổn định hơn một chút: “Không có gì, anh đừng gấp, em chỉ muốn ngồi nhờ xe anh về nhà.”
Chỗ Bạch Du Du nói cách nhà không xa, chưa đến mười phút, xe của Lục Hàn Chi đã đến rồi.
Bạch Du Du ngồi trên ghế bên ngoài công viên nhỏ, bên cạnh đặt túi lớn túi nhỏ đồ mua từ siêu thị, trong ngực ôm áo khoác của mình.
Trên áo khoác có một đám lông xù… động vật nhỏ?
Lục Hàn Chi nhanh chân đi đến trước mặt cô, hơi nhíu mày: “Em nhặt được cái gì vậy?”
“Là một con mèo con.” Áo khoác của Bạch Du Du bao quanh, là một con mèo trắng, nó rúc vào trong ngực Bạch Du Du, nhìn vô cùng đáng thương.
Bạch Du Du nói: “Em mua nhiều đồ lắm, cho nên liền gọi điện thoại cho anh.”
Lục Hàn Chi cởi áo khoác rồi khoác lên người cô: “Trời lạnh như vậy, em muốn bị cảm sao?”
“Vẫn được, em không lạnh.” Bạch Du Du nói: “Nó rất đáng thương, em có thể đưa nó về nhà không?”
Lục Hàn Chi gật gật đầu, nhấc túi bên cạnh cô lên, nói: “Đi thôi.”
Con mèo con đó là Bạch Du Du nhặt được ở ven đường lúc cô đi ra từ siêu thị.
Lúc ấy con mèo con này đang ở bên cạnh thùng rác, nhìn qua đã rất lâu không ăn gì rồi, một đôi con ngươi ngập nước yên tĩnh lại bàng hoàng, Bạch Du Du vừa nhìn thấy nó đã mềm lòng.
Cũng có người khác đi ngang qua thấy nó đáng thương, lấy đồ cho nó ăn, ngay cả tới gần nó cũng không cho mà chạy đi mất, Bạch Du Du thận trọng tới gần nó, mèo con cảnh giác mà hơi tránh đi, lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, không né tránh Bạch Du Du.
Bạch Du Du cho nó uống một chút nước, mèo con uống mấy ngụm, hướng về phía cô nhẹ nhàng meo một tiếng.
Nó nhìn không quá giống mèo hoang, Bạch Du Du ôm nó đợi rất lâu cũng không thấy có ai đến tìm mèo, hỏi gần đây cũng không ai biết.
Hôm nay Dung Tích không ở cửa hàng, lúc này Bạch Du Du quyết định đưa nó về nhà trước, để nó ăn tạm một chút gì đó.
May mà trong nhà còn đồ dùng trước kia cho mèo, đồ ăn và sữa bột dành cho mèo vẫn còn, Bạch Du Du pha sữa bột, cầm bình sữa cho mèo con ăn.
Mèo con dường như có chút sợ Lục Hàn Chi, Lục Hàn Chi tới gần nó, toàn thân nó liền bắt đầu run rẩy, rõ ràng là bài xích sự đến gần của anh, ngược lại bằng lòng để Bạch Du Du gần gũi.
“Kỳ lạ, anh cũng không hung dữ mà.” Bạch Du Du nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mèo con: “Vì sao nó lại sợ anh như thế?”
Lục Hàn Chi nhìn con mèo con kia một cái, nói: “Có lẽ là nó biết bí mật kia đi.”
“Bí mật gì bí mật gì?” Bạch Du Du tràn đầy phấn khởi hỏi: “Có bí mật gì là em không biết?”
“Bí mật cả thế giới anh chỉ thích một con mèo con.” Lục Hàn Chi lật tạp chí trong tay ra, qua loa nói: “Không phải là em vẫn luôn biết sao?”
Bạch Du Du: “...”
“Cả thế giới có nhiều mèo con như vậy, đều đáng yêu như vậy, anh thật sự chỉ thích một con?”
“Đúng.” Lục Hàn Chi giương mắt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
Bạch Du Du còn muốn hỏi lại, Lục Hàn Chi bỗng nhiên giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt xuôi chóp mũi của cô.
“Anh không ghét những con mèo khác, nhưng anh chỉ thích Tiểu Bánh Trôi của anh.”
Bạch Du Du sờ lên mũi, ôm mèo con cọ cọ trong ngực anh: “Em cũng yêu anh nhất đó.”
Mèo con ăn no rồi, có chút buồn ngủ, ngủ thiếp đi trên đùi Bạch Du Du.
Bạch Du Du cũng có chút mệt mỏi muốn ngủ, trong chốc lát đã dựa trên người Lục Hàn Chi, cũng ngủ thiếp đi rồi.
Lục Hàn Chi nhìn vẻ mặt an tĩnh lúc ngủ của cô, lại nhìn con mèo nhỏ yếu trong ngực cô, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Bạch Du Du quyết định tạm thời thu nuôi con mèo con này cho tới khi tìm được chủ nhân của nó, nếu như không tìm thấy, vậy thì nhận nuôi nó.
Nếu đã đưa nó về nhà thì phải chịu trách nhiệm.
Bạch Du Du vẫn cảm thấy bản thân mình cũng rất may mắn, bởi vì từ khi bắt đầu cô đã được người có lòng nhân ái mang về nhà, sau đó lại đến bên cạnh Lục Hàn Chi, một mực không chịu khổ sở gì, hơn nữa càng ngày càng hạnh phúc.
Nhưng trên thế giới này có quá nhiều động vật nhỏ bất hạnh, bọn chúng lang thang ở bên ngoài, ngay cả bụng cũng lấp không đầy, có con bị người ta ngược đãi, có đứa lạc mất chủ nhân, cuối cùng không thể trở về bên cạnh chủ nhân.
Mãi đến khi đau đớn mà cô độc rời khỏi thế gian này, chúng cũng chưa từng được thế giới này dịu dàng đối đãi.
Rất nhiều người chưa từng nuôi động vật, chưa từng cảm nhận sự trung thành và tình yêu của bọn chúng, sẽ không hiểu được sự tiếc nuối khi mất đi bọn chúng.
Mà những người mất đi thú cưng kia, bất kể là nguyên nhân gì tạo thành sự thất lạc hoặc chết đi của thú cưng, thường phải mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể bước ra khỏi sự tiếc nuối và đau đớn.
Từ sau khi Bạch Du Du đến bên cạnh Lục Hàn Chi, lần đó cô đi lạc mất cũng làm cho hoạt động từ thiện mà Lục Hàn Chi vẫn luôn kiên trì có thêm một hạng mục, từ quảng cáo công ích yêu thương động vật đến quyên góp tiền cho các tổ chức cứu trợ động vật, thậm chí ngay cả rất nhiều fans hâm mộ của anh cũng tự phát thành lập tổ chức cứu trợ động vật.
Sau này trong rất nhiều tin tức có liên quan đến cứu trợ động vật, có rất nhiều người yêu quý động vật đều nói là bởi vì thần tượng của mình
Mới có thể kiên trì với chuyện này, đồng thời lấy nó làm vinh hạnh.
Sau này Bạch Du Du cũng rất chú ý đến những chuyện này, đồng thời tham dự hoạt động dân gian cứu trợ động vật mấy lần, lúc rảnh rỗi cũng sẽ thường xuyên đến làm tình nguyện viên ở trạm cứu trợ động vật lang thang.
Mỗi khi nhìn thấy những con chó con mèo con lang thang bên ngoài, Bạch Du Du đều cảm thấy rất buồn bã, cho nên cô chỉ có thể cố gắng hết sức mình giúp đỡ bọn chúng.
Bạch Du Du dự định ngày mai đưa mèo con đến cho Dung Tích xem.
Trước kia lúc bản thân cô là mèo con, không nhìn thấy dáng vẻ của mình, sau này thường xuyên đến cửa hàng thú cưng của Dung Tích, nhìn những con mèo con kia chơi đùa, ngay cả động tác nhỏ như chớp chớp mắt, động đậy chân cũng vô cùng đáng yêu.
Buổi tối, Lục Hàn Chi thấy Bạch Du Du cà kê chưa trở về phòng ngủ, thế là anh đi xuống tìm cô.
Kết quả không tìm thấy Bạch Du Du, ngược lại nhìn thấy hai con mèo vùi trên ghế sô pha xem phim hoạt hình chiếu trên TV.
Mà quần áo của Bạch Du Du thì chất đống ở một bên.
Lục Hàn Chi bó tay rồi, đi tới.
Hai con mèo con nghe thấy động tĩnh của anh, đồng thời nâng cái đầu nhỏ lên.
Mèo con: “Meo…”
Bạch Du Du: “Meo?”
Lục Hàn Chi: “...”
“Em đây là đang làm gì vậy?”
Bạch Du Du đứng dậy, lập tức nhảy lên trên mặt bàn, dùng chân vỗ vỗ bản vẽ.
Lục Hàn Chi cầm bản vẽ của cô qua nhìn một chút, chỉ thấy trên tờ giấy vẽ kia vẽ một con Bạch Du Du…. Một con mèo con giống Bạch Du Du, giơ chân lên híp mắt, dáng vẻ giống như là đang bán manh.
Mèo con mà Bạch Du Du vẽ luôn linh động lại đáng yêu, phía trên mèo con còn có một khung chữ, trên đó viết--- Em muốn trở thành mèo chơi với nó, nếu không một mình nó thì quá cô đơn, mèo con với mèo con mới có thể tiện giao lưu! Cho nên… em liền biến thành mèo con rồi ~
Lục Hàn Chi: “... Cho nên hai đứa giao lưu ra kết quả gì rồi?”
Anh đảo mắt nhìn một cái, con mèo trắng kia xoay người nằm trên ghế sô pha, lộ ra cái bụng trắng như tuyết, Bạch Du Du duỗi chân ra xoa xoa trên bụng nó, sau đó dùng cái đầu nhỏ cọ cọ cái bụng mềm mại của nó, hai con mèo rất nhanh liền lăn lại với nhau, kêu meo meo meo meo.
So với con mèo trắng vừa được ôm về kia, bộ lông của mèo tiểu tiên nữ Bạch Du Du đây xinh đẹp hơn, đôi mắt cũng có linh tính hơn, mà con mèo trắng kia nhìn ngơ ngác lại gầy yếu, nhưng mỗi một hành động cũng vô cùng đáng yêu.
Hai con mèo con cùng nhau lăn lộn nhìn càng đáng yêu.
Lục Hàn Chi bất đắc dĩ cười cười.
Anh đã từng nói đùa, nếu như biến thành mèo con trong cửa hàng của Dung Tích, nói không chừng sẽ đánh nhau với con mèo khác.
Bây giờ xem ra, có lẽ là đánh không nổi.
Tình cảm ngược lại rất tốt.
Mắt thấy hai con mèo ở trên ghế sô pha chơi quên cả trời đất, Lục Hàn Chi cũng chỉ đành ngồi ở đối diện nhìn.
“Meo meo.” Bạch Du Du bỗng nhiên đứng dậy, hướng về phía Lục Hàn Chi kêu hai tiếng.
Lục Hàn Chi: “Em muốn nói gì?”
“Meo meo meo meo.”
Lục Hàn Chi trầm mặc một chút, nói: “Du Du, mặc dù anh thần giao cách cảm với em, nhưng không có nghĩa là anh thật sự có thể nghe hiểu được tiếng mèo.”
Bạch Du Du: “...”
Đúng nha, anh nghe không hiểu.
Bạch Du Du suy nghĩ một chút, duỗi hai chân ra ôm lấy con mèo trắng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Lục Hàn Chi hồi lâu mới mở miệng: “... Ý của em là, buổi tối muốn ngủ chung với nó sao?”
Ừ, không sai chút nào.
Bạch Du Du gật gật đầu.
“... Không biến lại nữa?”
Bạch Du Du chần chờ một chút, thận trọng gật gật đầu, chớp mắt nhìn anh, nhẹ nhàng meo một tiếng.
“Vì sao?” Lục Hàn Chi kiên nhẫn hỏi: “Em cảm thấy nó đến hoàn cảnh xa lạ, sẽ sợ mà ngủ không được sao?”
“Nếu là như vậy thì em hoàn toàn không cần phải lo lắng, buổi chiều lúc em ngủ, nó cũng ngủ rất say.” Lục Hàn Chi nói: “Nếu như em lo lắng cho nó thì có thể để nó đến phòng của chúng ta ngủ.”
Bạch Du Du nhìn mèo con một cái, mèo con cọ cọ vào cổ cô, duỗi đầu lưỡi nhỏ ra liếm liếm mặt cô.
Bạch Du Du meo một tiếng, lập tức lại cùng nó lăn thành một đoàn theo bản năng.
“...”
Lục Hàn Chi thở dài.
Cuối cùng vẫn ôm hai con mèo con lên lầu, trong phòng ngủ có cái ổ mèo nhỏ trước kia Bạch Du Du ngủ, Lục Hàn Chi đặt hai còn mèo vào ổ.
“Ngủ đi.” Lục Hàn Chi điểm lên mũi Bạch Du Du một cái, nói: “Không có lần sau.”
Bạch Du Du ôm ngón tay của anh hôn một cái, thân mật meo một tiếng.
Đêm khuya, Lục Hàn Chi tỉnh lại một lần, thấy hai con mèo con dựa vào nhau ngủ say, lại ngủ thiếp đi.
Mãi đến lần thứ hai tỉnh lại…
“Du Du.” Lục Hàn Chi khàn khàn giọng nói: “Em đang làm gì vậy?”
Bạch Du Du thận trọng chui vào trong chăn, lúc ra ngoài đã là dáng vẻ người, nhưng mà… tai và đuôi mèo vẫn còn ở đó.
“Tiểu Bạch ngủ rồi.” Mặt mũi Bạch Du Du tràn đầy sự vô tội: “Nhưng em cảm thấy không có em bên cạnh, anh sẽ ngủ không ngon, cho nên tới ngủ cùng anh.”