• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Du Du được Tiểu Chu đưa về nhà Giang Ninh, sau đó Tiểu Chu lại vội vàng xuống lầu đỡ Giang Ninh đã uống rượu về nhà.

Giang Ninh uống không ít rượu, lúc trở về là được Tiểu Chu đỡ về.

“Cẩn thận chút, chị Ninh.”

“Làm phiền em rồi, Tiểu Chu, Bánh Trôi đâu? Bánh Trôi nhỏ của chị đâu…”

Bạch Du Du nghe thấy tiếng Giang Ninh, lập tức từ trên sofa nhảy xuống chạy đến bên chân cô ấy, Giang Ninh bế cô lên hôn một cái.

Bạch Du Du thấy hình như cô ấy uống nhiều rồi nhưng người vẫn còn tỉnh táo, sau khi Tiểu Chu đi, Giang Ninh ôm cô nằm trên sofa xem TV một lát, buổi tối còn chuyển ổ của cô đến phòng ngủ của mình, để cô ngủ ở mép giường.

“Mặc dù chỉ nuôi có một tuần nhưng tớ cũng thật sự có chút không nỡ…” Giang Ninh voice chat với Tề Phàm: “Em họ cậu bao tuổi rồi? Sẽ có trách nhiệm với nó chứ?”

Nói xong Giang Ninh liền nở nụ cười, Lục Hàn Chi thuận miệng nói câu kia, cô lại thật sự để bụng.

“Đương nhiên rồi.” Tề Phàm đắp mặt nạ, nói chuyện có hơi không rõ ràng: “Em họ tôi thích động vật nhỏ lắm, trước kia nhà con bé nuôi một con chó hơn mười năm, sau khi nó qua đời cô nhóc khóc chừng mấy ngày đó, tôi nói cho con bé rồi, đây chính là mèo của người đại diện Giang đại chúng ta, tính cách con bé thiện lương giống tôi, chắc chắc sẽ chăm sóc tốt cho Bánh Trôi, đúng rồi, em họ tôi còn là fans cứng của Lục thiên vương, vừa nghe là mèo của cậu liền ầm ĩ muốn tôi xin cậu ký tên cho đó…”

“Nếu như em ấy thật sự có thể chăm sóc cho Bánh Trôi thì chuyện ký tên không thành vấn đề.”

Giang Ninh đang nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy hình như có một ánh mắt yếu ớt nhìn chằm chằm mình, ngồi dậy vừa nhìn thì thấy Bánh Trôi đang ngồi ở cửa phòng ngủ, đôi mắt tròn xoe long lanh đang lẳng lặng chăm chú nhìn cô.

“Sao thế Bánh Trôi, nhớ mẹ phải không nào?” Giang Ninh đi qua ôm cô lên.

Bánh Trôi ngoan ngoãn vùi vào lòng cô, yếu ớt kêu một tiếng.

Giang Ninh dịu dàng nói: “Ngoan, không phải mẹ không cần con.”

Tôi biết.

Bạch Du Du khổ sở nghĩ, tôi cũng không nỡ xa cô.

Nếu chuyện này đã không còn cách nào thay đổi, Bạch Du Du cũng không muốn để Giang Ninh lo nghĩ nữa, cho nên biểu hiện hai ngày này của cô vẫn luôn ngoan ngoãn, cũng không tuyệt thực nữa, cho dù buồn bực cũng là tự mình lúc ở nhà một mình nằm bò trên sofa buồn bực. Giang Ninh tan làm Bạch Du Du lại lên tinh thần đến cửa chờ cô ấy, đi lúc sáng sớm cũng sẽ đến cửa nhà tiễn cô ấy đi.

Ngay cả Giang Ninh cũng có chút không thể tin nổi, rốt cuộc thì mèo cũng không giống chó, rất hiếm con nghe lời dính người như vậy, hơn nữa chỉ cần cô ở nhà, Bánh Trôi liền một khắc không rời đi theo bên cạnh cô, có khi Giang Ninh thậm chí cảm thấy nó còn ngoan hơn con đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Giang Ninh hẹn sẵn thời gian với Tề Phàm, định gặp em họ của cậu ta xem cô gái nhỏ này là người như thế nào, vốn cô rất tin tưởng Tề Phàm, bây giờ cẩn thận như vậy, cũng là do có tình cảm với Bánh Trôi, cho nên đổi với chuyện này rất nghiêm túc.

Bạch Du Du rất cảm động, khi Giang Ninh ôm cô, hỏi cô có trách mình không, cô rất muốn nói cho cô ấy biết, mình không trách cô ấy chút nào.

Địa điểm hẹn Tề Phàm là quán cà phê dưới lầu gần công ty, Giang Ninh mang theo rất nhiều đồ ăn vặt mới mua cho mèo cùng với đồ mà Bánh Trôi thường hay dùng, đợi đến khi đến nơi thì Tề Phàm với em họ cậu ta cũng đã tới.

Em họ Tề Phàm tên là Dư Đình Đình, sinh viên đại học, đang chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh, trông rất thân thiện, thấy Giang Ninh liền có hơi kích động đứng dậy chào hỏi: “Em chào chị Ninh ạ.”

“Chào em.” Giang Ninh mỉm cười.

“Ai da, đây là Bánh Trôi ạ, đáng yêu quá.” Dư Đình Đình vẻ mặt vui mừng kinh ngạc nhìn mèo con Ragdoll trong lồng, rõ ràng là độ đáng yêu của Bánh Trôi vượt xa dự đoán của cô ấy, “Thật không hổ là tiên nữ mèo, thật sự quá xinh đẹp, anh xem mắt nó nè, có rất nhiều linh khí ý.”

“Anh đã nói rất đáng yêu mà.” Tề Phàm cười nói: “Bánh Trôi là con mèo Ragdoll xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.”

Giang Ninh lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, năng lực quan sát và năng lực nhìn người đều không bình thường, ấn tượng đầu tiên của cô ấy với em họ Tề Phàm coi như không tệ, có điều cũng chỉ ở mức vậy thôi, cô gái nhỏ rất lanh lợi, nhìn qua cũng rất có tình thương, gia cảnh cũng không tồi, có điều kiện nuôi dưỡng Bánh Trôi, nhưng sắp đến cuối Giang Ninh vẫn có chút do dự.

Quả nhiên vẫn là đã có tình cảm.

Cho dù Giang Ninh trong mắt người khác là nữ cường nhân khôn khéo ở giới giải trí, cũng có lúc mềm lòng.

Giang Ninh lại cẩn thận hỏi chuyện trong nhà của Dư Đình Đình, bao gồm cả việc bố mẹ cô ấy có đồng ý cho cô ấy nuôi mèo hay không, bình thường có thời gian chăm cô hay không, có biết một vài điều chú ý khi nuôi mèo hay không. Dù sao thì Dư Đình Đình cũng chỉ là một sinh viên, nào có nghe ra Giang Ninh đang bẫy mình, Tề Phàm hiểu rõ Giang Ninh lại nghe ra, cô ấy hỏi quá cẩn thận, quả thật là tựa như chọn con dâu vậy, còn thiếu nước hỏi sạch bách gia sản cô gái nhỏ nhà người ta luôn.

Giang Ninh hỏi xong có lẽ là cảm thấy cơ bản là hài lòng, lại nói cho cô ấy một chút thói quen của Bánh Trôi, và nhãn hiệu thức ăn mèo thường ăn, bao lâu tắm rửa một lần, lúc vuốt lông phải nhẹ nhàng không nên dùng sức…

Giang Ninh rất ít khi dông dài như vậy, Bạch Du Du nghe xong cũng có hơi muốn khóc.

Nhưng Tề Phàm lại nghe đến bật cười: “Ai da chị Ninh của tôi ơi, cậu yên tâm đi, em họ tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nó, đúng không Đình Đình.”

“Dạ!” Đình Đình nghiêm túc nói: “Em nhất định sẽ coi nhóc như con trai mình mà yêu thương!”

“... Bánh Trôi là con mèo cái mà.”

“A, vậy thật sự là tiểu tiên nữ rồi!”

Dư Đình Đình từ trong túi mình một cái nơ bướm muốn đeo lên cho Bánh Trôi, có điều Bánh Trôi quá nhỏ, tạm thời còn chưa đeo lên được.

“Cậu thật sự có tình cảm với Bánh Trôi rồi đấy.” Thừa dịp khi Đình Đinh ôm Bánh Trôi xây dựng tình cảm, Tề Phàm nói với Giang Ninh: “Tôi còn chưa từng gặp lúc cậu mềm lòng như này, có phải gần đây có chuyện gì không? Mau thành thật khai báo.”

Giang Ninh cũng đã 30 tuổi rồi, độc thân nhiều năm bên cạnh chưa có người đàn ông nào, Tề Phàm thay cô ấy sốt ruột rất lâu.

Giang Ninh ở bên ngoài sẽ không dễ dàng trợn mắt, cho nên chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tề Phàm, nói: “Cậu coi chị đây là người máu lạnh chắc.”

“Cậu đó, chính là kiểu mạnh miệng mềm lòng.” Tề Phàm vỗ bả vai cô ấy, “Được rồi, đừng buồn, cậu mãi mãi là người chủ đầu tiên của Bánh Trôi, lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến thăm nó, nếu như vào lúc Đình Đình bận rộn tôi sẽ đón nó đến chỗ tôi, tôi giúp cậu chăm sóc.”

Biết sắp phải chia tay Giang Ninh, khỏi nói trong lòng Bạch Du Du buồn nhường nào, nhưng chỉ là một con mèo cũng không thể trông cậy vào việc cô có thể bày tỏ ra được cái gì, chỉ có thể uể oải cụp tai nằm bò trong lòng Đình Đình nhìn Giang Ninh.

Cô thế này kỳ thật rất khiến người khác đau lòng, đôi mắt xanh lam long lanh nước xinh đẹp, cảm giác giống như giây kế tiếp sẽ rơi nước mắt, Giang Ninh vừa nhìn trái tim cũng mềm nhũn, cuối cùng cũng chỉ có thể nhẫn tâm, sờ đầu nó rồi nói: “Ngoan nhé bảo bối, mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con, phải ngoan ngoãn ăn cơm biết không?”

Ý tứ lời này thật ra cũng nói cho Đình Đình biết cô sẽ thường xuyên đến thăm Bánh Trôi, đương nhiên cũng không phải là cô lo lắng Đình Đình sẽ không đối xử tốt với Bánh Trôi, nhưng Giang Ninh cũng sẽ không bỏ mặc không quan tâm mèo con này nữa.

Dư Đình Đình vừa nghe ngược lại rất cao hứng, “Được ạ, chị Ninh thường xuyên tới thăm nó nhé.”

Giang Ninh gật đầu, “Vậy chị tạm thời giao Bánh Trôi cho em chăm sóc nhé, mỗi tháng chị sẽ gửi tiền thức ăn mèo cho em, nếu như nó có chuyện gì thì nói cho chị.”

Đình Đình vừa nghe thế đôi mắt sáng lên, “Vậy chị Ninh, em có thể thêm WeChat chị không? Sau này cũng có thể thuận tiện gửi ảnh Bánh Trôi cho chị.”

WeChat của người đại diện Lục Hà Chi ah!! Nói không chừng về sau có thể thường xuyên nhìn thấy tình hình gần đây có liên quan đến Lục Hàn Chi! Ảnh chụp lúc riêng tư gì đó, quá tuyệt!

“Được chứ, bảo Phàm Phàm cho em đi.” Giang Ninh nhìn thoáng qua, nói: “Chị phải đi làm rồi, không mời hai người ăn cơm được, hôm nào mang theo Bánh Trôi cùng nhau ra ngoài tụ tập chút.”

Trước khi đi Giang Ninh lại nói với Dư Đình Đình: “Nếu như ngày nào đó cảm thấy nó phiền phức, không muốn nuôi nữa, hoặc là vạn nhất nó xảy ra chuyện gì, xin hãy nhất định phải nói cho chị đầu tiên, chị sẽ đón nó về.”

Không ai nhìn thấy Bánh Trôi quay đầu rúc vào ngực Dư Đình Đình, giọt lệ trong mắt khẽ xoay tròn.

Tề Phàm cùng về công ty với Gianh Ninh, bọn họ vừa đi Dư Đình Đình liền ôm Bánh Trôi hưng phấn tự chụp mấy tấm, chụp xong một tay ôm cô ngồi photoshop.

Bạch Du Du không có tinh thần gì, dáng vẻ khiến người khác đau lòng bị Dư Đình Đình đăng trong vòng tròn bạn bè.

Một lát sau Bạch Du Du nghe thấy cô ấy gửi ghi âm giọng nói cho người khác: “Đúng vậy, mèo vừa mới tới tay nè, là mèo của chị Cindy đích thân đưa cho tớ! Tên là Bánh Trôi, trông rất đáng yêu! Chị Cindy cũng tốt, chỉ là cảm thấy có chút nghiêm khắc, trước mặt anh tớ nên tớ cũng không thể không biết xấu hổ mà hỏi, về tớ hỏi thử lại anh tớ là được…”

“... Chính là người đại diện của Lục Hàn Chi, Giang Ninh hàng thật giá thật đó! Anh họ tớ còn từng trang điểm cho Lục Hàn Chi cơ, ban nãy tớ kích động quên mất chụp ảnh chung với chị ấy, haizzz… Có điều không sao, chị ấy nói muốn anh tớ cho tớ WeChat của chị ấy, trở về tớ thêm WeChat rồi khoảng cách với nam thần gần thêm một bước ha ha ha!”

Qua một tiếng rồi Dư Đình Đình vẫn không có ý mang cô về nhà, hơn nữa con mèo ở trong lòng cô ấy quá đáng yêu, mấy người trong quán cà phê bị hấp dẫn lại qua vây xem, còn hỏi cô ấy là giống này giá bao nhiêu, tâm tình Dư Đình Đình hiển nhiên rất tốt, có người muốn chụp ảnh chung với Bánh Trôi cũng không từ chối.

Rất nhanh mấy chị em tốt của Dư Đình Đình cũng tới đây, mấy cô gái nhỏ vừa nhìn thấy Bạch Du Du đã thấy đáng yêu vô cùng, một đám lại đến tranh nhau ôm lấy cô.

“Đây thật sự là mèo của Giang Ninh hả?”

“Đương nhiên rồi! Anh tớ là ai cậu còn không biết sao, anh ấy là bạn tốt của Giang Ninh đó, bọn họ thường xuyên chơi chung với nhau.”

Một cô gái đột nhiên hưng phấn nói: “Bánh Trôi là mèo của người đại diện Lục thiên vương, mấy cậu nói xem có phải nó có thể từng được Lục thiên vương ôm không!”

Mấy cô gái vừa nghe xong đều im lặng một chút, ngay sau đó đồng loạt hưng phấn lên, “Chuẩn luôn chuẩn luôn, nói không chừng như thế thật!”

“Tớ muốn ôm nó! Đáng yêu quá đi, Đình Đình cho tớ nuôi hai ngày được không!”

Bạch Du Du kỳ thực rất không thích bị người lạ ôm ôm sờ loạn, mặc dù động tác của con gái đều rất nhẹ nhàng, nhưng bị mấy người thay phiên nhau ôm một cái sờ một cái vẫn rất không quen.

“Bánh Trôi, đến đây, ăn miếng bánh kem nè.” Một cô gái cầm một chút Tiramisu muốn đút cho cô, Bạch Du Du há miệng muốn ăn, đột nhiên nhớ tới chú Giang và Giang Ninh đều từng nói mèo không thể ăn đồ ngọt, cô do dự một chút nhìn thoáng quá Dư Đình Đình, cô ấy đang cầm di động hỏi Tề Phàm số WeChat của Gianh Ninh.

Bạch Du Du nghiêng đầu không ăn.

Cơ thể cô bây giờ là một con mèo, vạn nhất tham ăn xong bị bệnh thì nguy rồi.

Cô gái kia thấy cô không ăn cũng không đút nữa, một tay ôm cô lấy di động bắt đầu chụp ảnh.

Bạch Du Du bị một tay cô ấy ôm rất không thoải mái, giãy dụa một chút thiếu chút nữa rơi xuống đất.

“Này cậu cẩn thận một chút!” Dư Đình Đình hoảng sợ, vội vàng ôm mèo trở về, “Nó còn nhỏ thế này, nếu như ngã bị thương chúng ta đền không nổi đâu.”

“Sau này nó không phải là mèo của cậu sao?”

“Là mèo của tớ không sai, nhưng chị Cindy đã nói sẽ thường xuyên tới thăm nó… cũng không biết lần sau có thể đưa tớ chữ ký của Lục Hàn Chi không.”

“Anh cậu không phải là chuyên viên trang điểm cho minh tinh sao? Có thể bảo anh ấy xin chữ ký không?”

“Có thể có thể, lúc sinh nhật tớ, anh tớ còn giúp tớ xin chữ ký của Trình Hiểu Thiên và Nhàn Tử Hàng đó…”

“A! Nhan Tử Hàng cũng rất đẹp trai, tớ cực kỳ thích thiếu niên đẹp như anh ấy vậy!”

“Có đẹp trai nữa cũng không qua được Lục thiên vương của chúng ta.”

Mấy cô gái lại chuyển chủ đề đến người Lục Hàn Chi.

Bạch Du Du cảm thấy mấy cô ấy thật sự có chút ầm ĩ, cô ở bên ngoài ngây người sắp được cả buổi chiều… Có chút muốn đi WC, thế nhưng Dư Đình Đình không dẫn cô đi, mấy người còn thương lượng có muốn đi vào tòa cao ốc đối diện cách Vân Tinh không xa ngồi canh hay không, xem xem có thể gặp được mình tinh nào đó.

Bạch Du Du bắt đầu nhớ nhung Giang Ninh với căn nhà trống vắng vẻ của cô ấy.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ

Lục Hàn Chi: Khi nào tôi có thể ôm Bánh Trôi về nhà?

A Miên: Sắp rồi sắp rồi! Đừng gấp, chịu chút bất lợi mới có thể càng cảm nhận được cái tốt của cậu nha.

Lục Hàn Chi: Tôi đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK