Tất cả đều giống như cõi mộng trong truyện cổ tích.
Bạch Du Du hoàn toàn ngây ngẩn cả người rồi.
Lục Hàn Chi đứng trong vườn hoa, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn qua cô.
Sau lưng anh, pháo hoa khổng lồ xẹt qua bầu trời đêm yên ả như sao băng, pháo hoa từng đóa lớn bỗng nhiên nở rộ, ánh sáng trong nháy mắt đó phác họa ra thân hình người đàn ông cao lớn ưu nhã, quang ảnh giao thoa giữa khuôn mặt tuấn mỹ của anh tản ra sự dịu dàng động lòng người, mỉm cười vươn tay về phía cô.
“Du Du, tới đây.”
Bạch Du Du cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, xoay người chạy ra bên ngoài.
Trên đường đi, trái tim cô đều ầm ầm ầm nhảy loạn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là chỉ muốn chạy nhanh một chút để đến bên cạnh anh.
Trong điện thoại còn truyền đến giọng nói của anh: “Không được chạy nhanh như vậy, anh ở đây chờ em.”
Bạch Du Du lại không nghe thấy lời anh nói, trên đường đi gần như là chạy như bay đến trước mặt anh.
Lục Hàn Chi nhìn cô chăm chú, đôi mắt thâm thúy giống như ẩn chứa muôn vàn ánh sao, so với bầu trời đêm được những vì sao che kín thì còn mê người hơn.
Bạch Du Du lập tức nhào vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt eo anh, chôn đầu thật sâu trong ngực anh.
Giống như cô mèo con lần đó ở bên ngoài lạc mất rồi cuối cùng được trở lại bên cạnh anh, không ngừng cọ qua cọ lại trong ngực anh, toàn bộ cơ thể đều đang khẽ run.
Mãi đến khi nhào vào trong ngực anh, trái tim mới chậm rãi ổn định trở lại.
Lục Hàn Chi nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Anh tưởng rằng em đang ở chỗ anh trai em.”
Bạch Du Du nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh nên đi về.”
Bạch Du Du từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, mắt của cô lộ ra ánh nước ướt sũng, hốc mắt cũng hồng hồng: “Em cho rằng hôm nay anh không về.”
“Anh cũng nhớ em, cho nên về sớm.” Lục Hàn Chi nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.
“Đẹp quá.” Nhìn bụi hoa xung quanh tỏa ra ánh sáng, Bạch Du Du cảm thấy cả người mình đều sắp bay lên rồi: “Hôm nay là ngày gì vậy?”
Lục Hàn Chi dịu dàng cười cười: “Em đoán xem?”
Bạch Du Du suy nghĩ, nghi ngờ nhíu nhíu mày: “Hình như không phải là lễ tết gì.”
Lục Hàn Chi nói: “Là ngày rất quan trọng.”
“Rất quan trọng.”
“Ừm.” Lục Hàn Chi nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, cụp mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô: “Có lẽ sau này, mỗi một năm chúng ta đều phải kỷ niệm ngày này.”
Ngày mà mỗi một năm… đều phải kỷ niệm?
Bạch Du Du kinh ngạc nhìn anh.
Lúc Lục Hàn Chi hôn xuống, Bạch Du Du vẫn chưa kịp phản ứng.
Nhưng rất nhanh, cô liền không có cách nào suy xét được nữa.
Bàn tay Lục Hàn Chi ôm eo cô thật chặt, bàn tay còn lại nhẹ nhàng chụp sau gáy cô, từ khẽ hôn dịu dàng đến môi lưỡi xâm nhập, rất nhanh liền khiến trong đầu cô trống rỗng một vùng.
Bạch Du Du dần dần không thở nổi, cả người đều mềm nhũn trong ngực anh.
Sau khi một nụ hôn kết thúc, Lục Hàn Chi hôn một cái lên chóp mũi cô, dùng trán của mình nhẹ nhàng chống đỡ trán của cô, đôi mắt của anh thâm thúy mà dịu dàng, đáy mắt lại giống như cất giấu lòng chiếm hữu mãnh liệt.
“Vốn là muốn qua mấy ngày nữa… nhưng mà, anh đã không muốn đợi thêm nữa.”
Tay của anh thuận theo bờ vai cô trượt xuống, cuối cùng nhẹ nhàng nắm chặt tay của cô.
Sau đó, quỳ một chân trên mặt đất.
“Du Du, anh yêu em.” Lục Hàn Chi nói khẽ: “Gả cho anh được không?”
Trong phút chốc, Bạch Du Du cảm thấy nhịp tim của mình đều sắp ngừng lại rồi.
Pháo hoa nở rộ đã dần dần dừng lại, toàn bộ vườn hoa ngoại trừ tiếng xào xạc của ngọn gió khẽ lướt qua ngọn cây thì không còn âm thanh gì khác.
Lục Hàn Chi quỳ trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà chăm chú.
Nước mắt của Bạch Du Du thoáng cái liền rơi xuống.
Cô gật gật đầu, muốn mở miệng lại nói không ra lời, nước mắt làm mờ tầm mắt, lại nhìn thấy rõ ràng trên khuôn mặt anh lộ ra nụ cười.
Lục Hàn Chi đứng dậy kéo cô vào trong ngực, nghe thấy giọng nói nghẹn ngào đến không thành lời của cô: “Nhưng mà em… em vẫn chưa chuẩn bị tốt…”
Cô đã không biết mình đang nói gì nữa.
Mọi thứ tới quá đột ngột, cô hoàn toàn không nghĩ tới, anh sẽ cứ như vậy mà cầu hôn cô.
Thế nhưng mọi thứ lại như điều dĩ nhiên như thế.
Tựa như cô đã sớm nhận định, đời này đều muốn ở bên cạnh anh bầu bạn với anh, mãi mãi đều sẽ không rời khỏi.
Lục Hàn Chi thấp giọng nói: “Em đã đồng ý rồi thì không cho đổi ý nữa.”
“Em mới không đổi ý.”
Bạch Du Du ôm cổ anh thật chặt, cố gắng nhón chân lên hôn môi anh: “Mãi mãi cũng sẽ không hối hận…”
Lục Hàn Chi một đường ôm cô đến phòng ngủ đặt lên giường, cúi người từ môi cô một mạch hôn đến vành tai cô.
Thân thể Bạch Du Du vô cùng nhạy cảm, nhịn không được mà nhẹ nhàng rên một tiếng: “Chờ một chút, em… hình như em có việc phải hỏi anh…”
Động tác của Lục Hàn Chi dừng lại một chút, giọng nói khàn khàn dịu dàng mà không cho từ chối: “... Ngày mai rồi nói, ngoan.”
Đợi đến lúc mệt mỏi kiệt sức ngủ mất, Bạch Du Du cũng quên mất mình muốn hỏi anh chuyện gì.
…
Ngày hôm sau, Bạch Du Du một mực ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại.
Buổi sáng cô mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, lại được Lục Hàn Chi dỗ ngủ mất, khi thức dậy thì anh đã không còn ở bên cạnh nữa.
Bạch Du Du dụi dụi mắt ngồi dậy, đột nhiên cảm nhận được có chỗ nào đó không đúng, cúi đầu nhìn tay mình.
Trên ngón giữa bên bàn tay trái có đeo một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.
Cả người Bạch Du Du đều tỉnh táo lại, ngay cả đêm qua ngủ mất lúc nào cô cũng không biết. Hoàn toàn không nhớ rõ Lục Hàn Chi đeo chiếc nhẫn này lên cho cô từ lúc nào.
Nếu như không phải có chiếc nhẫn này, cô thậm chí cho rằng mình chỉ nằm mơ một giấc mơ.
Đêm qua, Lục Hàn Chi cầu hôn cô.
Bạch Du Du chôn đầu vào trong gối, cảm thấy cả trái tim đều được sự hạnh phúc lấp đầy.
Rất muốn biến thành mèo con lăn một cái, kêu meo meo vài tiếng.
Một lát sau, Bạch Du Du lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Hàn Chi.
- --- Anh đi làm rồi?
Một lát sau Lục Hàn Chi mới trả lời tin nhắn cho cô ---- Dậy rồi?
Bạch Du Du vừa gõ chữ xong chuẩn bị gửi đi thì Lục Hàn Chi gọi điện thoại tới: “Anh ở dưới lầu.”
Bạch Du Du sửng sốt: “Em tưởng rằng anh đi làm rồi.”
Lục Hàn Chi nở nụ cười: “Buổi sáng em làm nũng với anh, quên rồi à?”
Anh vừa nói, Bạch Du Du mới nhớ ra, buổi sáng hôm nay lúc tỉnh lại, cả người còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nằm sấp trong ngực anh nói chuyện.
Hoàn toàn là lẩm bẩm một cách vô ý thức lúc còn chưa tỉnh táo… nhưng cô đã nói cái gì?
Lục Hàn Chi nói: “Em nói em nằm mơ thấy mình biến thành mèo con, không cẩn thận từ trên cầu thang lăn xuống, anh ở một bên nhìn, cũng không đưa tay ra đón lấy em.”
Bạch Du Du: “...”
Sau đó cô oán trách anh vậy mà trơ mắt nhìn cô lăn xuống cũng mặc kệ cô, tức giận đến mức cắn anh một cái.
Là cắn thật.
Cô nhớ lại, mặc dù không dùng sức, nhưng quả thật có cắn anh một cái thật.
Lục Hàn Chi mặc cho cô cắn một cái, sau đó ôm cô thật chặt, anh đã đón lấy cô rồi, sẽ không buông tay ra nữa.
Giống như đang dỗ dành mèo con cố tình gây sự vậy.
Khuôn mặt Bạch Du Du đỏ rần, lắp bắp nói: “Em, đó là em ngủ mơ màng nói linh tinh, anh không cần để ý đến em.”
“Em nũng nịu như thế, làm sao anh nỡ không để ý tới em được?”
Bạch Du Du: “...” Cô thật sự không phải đang cố ý làm nũng.
Ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười, nhất là, Lục Hàn Chi còn trịnh trọng đón lấy cô.
Bạch Du Du nhịn không được mà cười ra tiếng.
Lục Hàn Chi cũng cười, nói: “Còn mệt không? Có muốn anh bưng bữa sáng lên cho em ăn không?”
“Em xuống ngay đây!” Bạch Du Du vội vàng cúp điện thoại đi rửa mặt.
Bạch Du Du đi xuống lầu mới phát hiện ra Khang Văn Trạch cũng tới rồi.
Lục Hàn Chi đang ngồi bên cạnh bàn ăn chờ cô, thấy cô xuống liền đặt tờ báo trong tay xuống.
“Bạch tiểu thư.”
Khang Văn Trạch dường như có chút xấu hổ, đây là lần thứ ba anh ta nhìn thấy Bạch Du Du, mặc dù đã biết cô là người yêu của Lục tiên sinh, nhưng có lẽ là còn chưa quen thuộc, mỗi lần nhìn thấy cô lúc nào cũng có loại cảm giác không tên, ví dụ như, luôn nghĩ đến Bánh Trôi đáng yêu một cách khó hiểu…
Có lẽ là trước kia luôn nghĩ, cũng chỉ có cô gái đáng yêu mềm mại giống Bánh Trôi, Lục tiên sinh mới có thể thích nhỉ.
Nhưng anh ta chưa từng nghĩ tới, trên đời này thật đúng là có cô gái như thế.
“Không cần khách sáo như thế, gọi tôi là Du Du là được.” Bạch Du Du hướng về phía anh ta cười cười, ngồi xuống bên cạnh Lục Hàn Chi.
Cô nhận lấy sữa tươi Lục Hàn Chi đưa tới, chợt nghe Khang Văn Trạch nói: “A? Bánh Trôi không ở đây sao?”
Bạch Du Du: “...”
… Cái này phải trả lời thế nào?
Bánh Trôi ở đây, nhưng lại không ở đây! Dù sao thì nơi có cô, Khang Văn Trạch sẽ không gặp được Bánh Trôi.
“Tối hôm qua nó lăn qua lăn lại mệt mỏi, còn đang ngủ.” Lục Hàn Chi mặt không biến sắc nói.
Bạch Du Du suýt chút nữa phun sữa ra ngoài, nhịn không được nói: “Ai, ai lăn qua lăn lại? Rõ ràng là anh…”
Cô nói được nửa câu, đột nhiên ý thức được Khang Văn Trạch còn đang ở bên cạnh nhìn bọn họ, vội vàng rẽ ngoặc: “Là chính anh ngủ không được, để Bánh Trôi chơi với anh đến khuya như vậy.”
Lục Hàn Chi cười cười: “Ừm, là lỗi của anh.”
Khang Văn Trạch: “...”
Trong ánh mắt nhìn Bạch Du Du của Lục Hàn Chi tràn đầy sự cưng chiều dung túng.
Ánh mắt dịu dàng giống như đã từng nhìn Bánh Trôi vậy.
Nhưng lại có chút khác biệt.
Bởi vì đáy mắt anh rõ ràng còn ẩn chứa tình cảm sâu đậm hơn.
Đó là tình yêu thuộc về anh.
Trong lòng Khang Văn Trạch bỗng nhiên có loại cảm động không nói nên lời.
Mặc dù anh không biết hai người quen biết nhau như thế nào, yêu nhau như thế nào.
Nhưng tình cảm giữa bọn họ tốt đẹp như thế, nhất định sẽ luôn hạnh phúc.
Bạch Du Du kéo ống tay áo Lục Hàn Chi, tiến tới bên tai anh nhỏ giọng hỏi: “Anh đeo chiếc nhẫn lên cho em khi nào vậy, sao em không nhỡ?”
“Lúc em ngủ rồi.” Lục Hàn Chi kéo tay cô, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay trắng nõn tinh tế của cô, ánh mắt nhu hòa: “Thích không?”
Khuôn mặt Bạch Du Du có chút đỏ lên, gật gật đầu: “Thích.”