Hạ Tử Yên nhíu mày từ từ mở mắt ra.
" Đây là đâu? Trần nhà màu trắng.... Không lẽ...mình chưa chết!! "
"Tiểu Yên.... Em tỉnh rồi? "
"Chị.... Em chưa chết... "
"Đồ ngốc này.... Sao em lại nói vậy? Em có biết ba mẹ rất lo lắng cho em hay không? " Hạ Tử Di mắng.
"Chị..... Em...xin lỗi! Sau này sẽ không như vậy nữa..."
"Còn có lần sau sao?.... Tiểu Yên, em quen biết anh ta khi nào? " Hạ Tử Di bắt đầu tra hỏi.
"Em....quen anh ta ở NewYork..."
"Tại sao em lại dễ tin người như vậy?... Nói cho chị biết....anh ta lừa em đi khách sạn..đúng không? "
"Em....không phải.... " Tử Yên ngập ngừng. Là Dương Hiểu Phàm đã cứu cô khỏi tay Hàn Quân Dật, sau đó do thuốc nên mọi chuyện mới thành như vậy..... Cô phải đổ lỗi cho ai đây?
"Em đừng sợ.... Nói thật cho chị biết! Chị sẽ báo cảnh sát bắt anh ta! " Hạ Tử Di nắm lấy tay Tử Yên.
"Không cần.... Chị à, bây giờ em không sao rồi? Chúng ta không cần nhắc đến chuyện này nữa..."
"Nhưng em..."
"Chị, em muốn uống nước.. " Tử Yên mau chóng lảng sang chuyện khác.
Dương Hiểu Phàm bất lực đứng bên ngoài nhìn người con gái trong phòng. Tất cả mọi chuyện thành ra như thế này là do anh! Có phải anh nên tránh xa cô...
~~~~*~~~~~
3 ngày sau...
"Thiếu gia...cậu về rồi! " thím Trần thấy Lăng Thiên về có chút vui mừng.
"Cô ấy đâu? "
Hiểu Lăng Thiên đang muốn hỏi ai, thím Trần nhanh chóng trả lời.
"Dạ, thiếu phu nhân đang ngủ trên lầu! "
"Thím nói mấy ngày nay cô ấy không được khỏe sao?"
"Dạ.... Mấy ngày trước là em gái thiếu phu nhân phải nằm viện nên cô ấy phải thường xuyên đến.....! Vả lại tôi thấy thiếu phu nhân hơi buồn.... " thím Trần trình bày.
"Em gái cô ấy nằm viện?.... Sao lại bắt Tử Di chăm sóc? Bệnh viện hết người rồi sao? " Lăng Thiên có vẻ không hài lòng. Anh đi thẳng lên lầu.
----
Lăng Thiên ngồi xổm xuống nhìn người con gái đang ngủ trên giường. Gương mặt cô tái nhợt khiến anh hơi lo lắng. Cô mệt mỏi như vậy sao?
Anh đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Lúc cô ngủ trông như một thiên thần... Không giống lúc thức dậy! Nghĩ vậy, Lăng Thiên vô thức nhếch môi cười.
Khi Lăng Thiên đưa tay vuốt ve mặt cô, cô đã tỉnh nhưng vì không muốn nhìn thấy người đàn ông này nên cô đành giả vờ ngủ. Hôm nay trên người anh không có mùi nước hoa của phụ nữ, chắc là hôm nay anh không gặp mấy cô tình nhân kia! Tay anh vuốt ve gương mặt cô khiến cô càng cảm thấy ghê tởm. Tay anh ta đã chạm qua biết bao nhiêu người phụ nữ... Bây giờ lại ở đây chạm vào mặt cô.
"Em không cần giả vờ ngủ!" tiếng nói trầm thấp vang lên.
Hạ Tử Di mở mắt ra, xoay lưng về phía anh.
"Em chán ghét tôi như vậy sao?" Lăng Thiên xoay người cô lại.
"Anh buông ra! Đừng động vào tôi!" Tử Di tức giận đẩy tay anh ra.
"Hạ Tử Di! Em nói cái gì? Đừng động vào em? Em nên nhớ.... tôi là cái gì của em? Tôi muốn động vào cái gì thì động!"
"Tôi biết! Anh không cần nhắc! Tốt nhất cứ tránh xa tôi ra.." Tử Di rưng rưng nước mắt.
"Nhớ vậy là tốt!... Còn nữa, em không ăn thì cũng không được phép hành hạ con tôi! Tôi không muốn sau khi sinh ra nó là một đứa trẻ suy dinh dưỡng! " Lăng Thiên nói xong, tức giận bỏ ra khỏi phòng.
~~~~*~~~~~
"Thiên.... Sao cậu lại ngồi đây? Có chuyện buồn sao?" Chu Đức Thành ngồi xuống đặt tay lên vai Lăng Thiên.
"Không có gì! "
"Không cần giấu tôi.... Người như cậu....nếu không có chuyện gì thì sẽ không ngồi uống rượu một mình! " Chu Đức Thành hiểu rõ con người của Lăng Thiên, anh rất ít khi uống rượu, trừ khi anh thực sự đau lòng.
"Cậu hiểu tôi quá nhỉ! " Lăng Thiên nhếch môi nhìn Chu Đức Thành
"Đương nhiên... "
Lăng Thiên không trả lời, vẫn uống rượu.
"Này....cãi nhau với vợ sao?"
" Thành.... Uống với tôi một ly!" Lăng Thiên lần nữa cầm chai rượu lên rót cho Chu Đức Thành.
"Được.... Tôi uống với cậu! " Chu Đức Thành đang muốn chuốc say Lăng Thiên để anh nói ra loại chuyện kia.
Một ly, hai ly.... Lăng Thiên đã say mèm.
"....cậu lại cãi nhau với Tử Di đúng không? Nói cho tôi biết....tôi sẽ giúp cậu! "
"Thành.... Cậu hiểu rõ phụ nữ! Cậu nói xem...tại sao phụ nữ lại khó hiểu như vậy? " Rốt cuộc anh cũng nói ra tâm trạng của mình.
"Khó hiểu? Cậu nói vậy là sao? Không lẽ....cô vợ đáng yêu kia làm gì khiến cậu khó chịu? "
"Đáng yêu cái gì chứ? Nhìn thôi cũng làm tôi tức giận! " Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tử Di khi nói chuyện với thím Trần thì cười vui vẻ, thấy anh về liền thay đổi thái độ, lạnh lùng khó hiểu.
"Rốt cuộc cô ấy đã làm gì khiến cậu tức giận như vậy? " Chu Đức Thành không ngờ một người đàn ông như Lăng Thiên lại có loại biểu hiện này. Thật là hiếm thấy! Anh phải tận dụng cơ hội này mới được!
"Cô ấy cái gì cũng chống đối tôi!..... Tôi tài giỏi... Rốt cuộc có điểm nào thua hắn? "
"Xin hỏi..... Hắn mà cậu nói là ai?"
"Cậu muốn biết sao?.... Uống với tôi một ly nữa...."
"Là tình địch của cậu sao?... Ai lại lớn gan thế? " Chu Đức Thành châm chọc.
"Thiên, cậu thật sự thích Tử Di? "
"Phải, tôi...thích cô ấy! Rất thích...cô ấy! Nhưng cô ấy chán ghét tôi!" Lăng Thiên đập chai rượu xuống đất, vỡ tan tành.
Thích thì làm được cái gì chứ? Người ta không thèm để ý đến mình, thậm chí còn muốn càng cách xa mình càng tốt! Căn bản không thể làm được gì cả!
Chu Đức Thành ngồi đối diện càng ngạc nhiên hơn. Cậu ta kích động như vậy! Sau khi Hà Tư Diệp bỏ đi.... Lăng Thiên lại còn có thể nói thích một người? Cô gái này quả thật lợi hại nha!
"Cậu thích người ta có nói ra hay không? Cậu không nói thì làm sao người ta biết được chứ?.... Cậu suốt ngày mặt nghiêm nghị như vậy, làm cô ấy sợ là phải! "
"Cậu bảo tôi nói sao?"
"Phải, đại loại như.... "Anh thích em, ở bên anh được không? "... Cậu thử thổ lộ xem!"
Lăng Thiên chỉ gật đầu rồi ngã gục xuống bàn mà ngủ.
"Này.... Thiên, cậu còn chưa nói cho tôi biết tình địch của cậu là ai mà?"
~~~~~*~~~~~
Hạ Tử Di không ngờ trễ như vậy anh ta mới về nhà, lại còn là bộ dạng say mèm. Nhưng mà anh ta không giống như những người say rượu khác, ăn nói bậy bạ mà chỉ nằm yên đó ngủ.
"Chu Tiên sinh, đã trễ như vậy còn làm phiền anh! Thật ngại quá! " Hạ Tử Di nhìn Chu Đức Thành áy náy. Anh ta đã say rượu còn làm phiền nhiều người như vậy.
"Không sao!... Mà cô và cậu ta lại cãi nhau sao?"
"Không có! Chúng tôi không có cãi nhau.... Là Lăng Thiên nói vậy sao?"
"À.... Không! Tôi chỉ đoán vậy thôi.....Nếu không cãi nhau thì chắc cậu ta sẽ không khó chịu như vậy! " Chu Đức Thành bắt đầu thăm dò Tử Di
"Khó chịu sao?"
"Đúng vậy! Con người cậu ta nếu không có chuyện gì thì sẽ không như vậy đâu! Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta như vậy!"
"Vậy sao? " Tử Di có chút áy náy. Không phải là chuyện lúc sáng chứ? Mình nói vậy làm anh ta buồn sao?... Thôi bỏ đi!
"Thôi.... Cô chăm sóc cậu ấy đi! Tôi về trước! " Chu Đức Thành nói xong thì ra xe đi về.