Ai gửi cho mình thế này nhỉ?
Hạ Tử Di vừa đi vừa suy nghĩ cho đến khi về đến phòng. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi mở hộp bưu phẩm kia ra.
Bên trong là một USB và một tờ giấy.
"TửDi, emxemxongcái này sẽbiếtđượcmọichuyện! Cậutathực sựyêuemđó!
Chu Đức Thành "
Rốt cuộc Chu Đức Thành muốn cô xem cái gì?
---
"Lăng Thiên, anh là đồ khốn kiếp... "
Trong phòng sách yên tĩnh, Hạ Tử Di ngồi trước màn hình máy tính, nước mắt rơi không ngừng.
Người đàn ông trên màn hình tuy say nhưng vẫn luôn miệng nói yêu cô. Tại sao lại như vậy chứ? Nếu anh yêu cô thì sao có thể buông tay dễ dàng như vậy? Tại sao...
"Tử Di, nếu như em thực sự yêu thì hãy đi tìm cậu ấy! Cậu ta rất dễ dàng mềm lòng! Cố lên!!! " Cuối đoạn phim, một câu nói của Chu Đức Thành khiến Hạ Tử Di động tâm. Nếu anh không cần cô nữa... Vậy thì cô đuổi theo anh được không?
"Alo, Đức Thành...em muốn đi Newyork! "
-----------
Sân bay quốc tế - Newyork.
Hạ Tử Di xách theo hành lý từ từ đi vào đại sảnh nhập cảnh. Đây là lần đầu tiên cô ra nước ngoài, Chu Đức Thành nói sẽ có người tới đón cô, không để cô phải sợ.
Trước khi cô đến không có gọi điện thoại cho Lăng Thiên, bởi vì Chu Đức Thành nói muốn cho anh bất ngờ. Anh sẽ vui mừng sao? Tử Di nhìn tới nhìn lui đều là người châu Âu tóc vàng mắt xanh, thành phố xa lạ, con người xa lạ khiến cô bắt đầu có chút lo sợ.
"Xin chào! Chị là Hạ Tử Di đúng không? "Vừa mới tìm kiếm xong, tiếng Trung quen thuộc vang lên bên tai. Là một cô gái khoảng 20 tuổi.
"Ờ... Cô là ai? Sao lại biết tôi vậy? "
"Em là Chu Hoài Ân...là em gái của anh Đức Thành! Anh ấy nói em tới đón chị!" Thì ra là em gái của Chu Đức Thành!
"À.. Chị có mệt không? Hay là em đưa chị về khách sạn nghỉ ngơi trước! "
"Không, chị không mệt! Em có thể...đưa chị tới chỗ của Lăng Thiên không? Chị...muốn..."
Chưa nói hết câu thì Chu Hoài Ân đã biết Tử Di muốn đến gặp Thiên đại ca rồi!
"Được.. Em biết rồi! Bây giờ chúng ta đi ăn rồi sau đó em đưa chị đến chỗ anh ấy! "
...........
"BOSS?"
Tiếng gọi bất chợt khiến Lăng Thiên lặng im suy nghĩ hoàn hồn, anh quay đầu lại, nhìn thấy Cathynrine cầm tài liệu phân tích công ty đứng trước bàn làm việc của anh, ánh mắt mang theo một tia nghi ngờ.
Bình thường trên công việc anh không phân tâm, nhưng chính anh không biết làm sao hôm nay vừa đến phòng làm việc thì nhìn chằm chằm những đồ thị trong máy vi tính lại ngẩn người ra, đây là chuyện trước nay chưa có.
Thấy BOSS cuối cùng cũng quay đầu lại, Cathynrine lập tức tạ lỗi: "Thật xin lỗi, BOSS. Bởi vì Dương tiên sinh không có ở đây, thư ký của ngài bên ngoài cũng không có cho nên tôi trực tiếp đi vào. Đây là tư liệu phân tích đầu tư của Louris tiên sinh, mời xem qua." Cô vừa nói, ánh mắt thẳng nhìn chăm chú gương mặt tuấn mỹ của Lăng Thiên
Cái người đàn ông phương Đông này đối với tất cả nhân viên đều đối xử như nhau, hơn nữa cũng không dây dưa với nhân viên nữ công ty. Nếu không cô đã sớm bất chấp tất cả thổ lộ với thiên tài tài chính mà cô sùng bái, yêu mến nhiều năm nay rồi. Không biết anh đã kết hôn chưa nhỉ?
"Chờ một chút." Lăng Thiên nhận lấy văn kiện, thuận miệng lật xem.
Anh không tốn quá nhiều thời gian đã xem xong bản kế hoạch trên tay, ngẩng đầu lên: "Vẽ không tệ lắm, chẳng qua là có chút phải......" Lời còn chưa dứt, thế nhưng anh chợt dừng lại.
Người phụ nữ mặc váy ngắn, toàn thân khoác áo vest đỏ thẫm là người anh ngày nhớ đêm trông sao? Một mái tóc dài, đen láy, đôi mắt to đang nhìn anh...
"BOSS......" Cathynrine cảm thấy quái lạ, BOSS nhìn cô sao? Nhưng một giây sau, nụ cười vui mừng trên mặt lập tức biến mất. Cô nhìn theo tầm mắt của BOSS thì … Tại sao có thể có một cô gái phương Đông xinh đẹp đứng ở đó chứ? Là bạn BOSS sao? Cô đang muốn hỏi thăm, nhưng có người so với cô còn nhanh hơn một bước, đứng dậy:
"Cathynrine, cô đi ra ngoài trước. Phần văn kiện này chờ Dương tiên sinh về sẽ giao phó cho anh ta." Lăng Thiên vừa giao phó vừa đi tới cửa, đứng trước mặt người con gái phương Đông đó.
Mặc dù hiếu kỳ, Cathynrine vẫn đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cô gái châu Á kia vẫn còn hiếu kỳ nhìn thoáng qua mặt người ta, tiểu cô nương này có quan hệ thế nào với BOSS chứ?
"Đến kia bên ghế sa lon ngồi đi!" Rốt cuộc chờ hai người im lặng đủ rồi, Lăng Thiên mở miệng nói trước.
Khi Cathynrine đã lui ra ngoài, Lăng Thiên đóng cửa lại rồi mới đưa mắt nhìn Tử Di đã ngồi trên ghế sa lon.
Đột nhiên vô cùng tĩnh lặng, thần kinh Tử Di căng thẳng, cảm giác có chút kỳ quái nên ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, lúc này mới phát hiện ra phòng làm việc to như vậy chỉ còn lại hai người cô và Lăng Thiên nhất thời cô có chút khẩn trương muốn đứng lên.
"Ngồi đi." Nhìn ra ý đồ của cô, Lăng Thiên lên tiếng ngăn lại, một đôi thâm thúy mắt nhìn chằm chằm cô, thân hình vừa di chuyển, đi những bước chân nhịp nhàng tới chỗ cô. Sau đó ngồi xuống trước mặt cô.
Bị ánh mắt kỳ dị của anh nhìn làm cô ngồi im trên ghế sa lon không cách nào nhúc nhích, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, cảm giác bất an từ từ ngập tràn.
Lúc này bộ dáng anh trong trí nhớ cô có chút không giống nhau, thậm chí ngay cả mắt kính anh cũng không đeo, vậy trước kia đều đeo cho đẹp thôi sao? Trong mắt phát ra ánh nhìn sắc bén như thế, hơn nữa gương mặt tuấn tú không hề hé cười thật sự làm người ta cảm giác lo lắng và sợ hãi. Không phải anh nhìn thấy cô nên mất hứng chứ?
Nhưng tại sao anh càng lúc càng gần? Hơi thở nam tính quen thuộc và ấm áp khiến mặt Tử Di lập tức hồng lên!
Anh không phải muốn hôn cô chứ? Đôi mắt to long lanh nhìn mặt anh càng ngày càng gần cũng không dám nhúc nhích. Không cần nhiệt tình vậy chứ? Bọn họ đã lâu không gặp mặt, ngay cả một câu ân cần thăm hỏi cũng không có đã muốn hôn môi rồi sao?
Lúc Tử Di cho là anh thật sự muốn hôn môi cô thì mặt anh cách cô không tới 5 cm thì ngừng lại. Vẫn là khoảng cách quá gần, hơi thở hai người quen thuộc quấn lấy nhau. Rõ ràng mùa đông lạnh đến thế nhưng sao cô lại cảm thấy nóng?
Chính là gương mặt này, ánh mắt dịu dàng này, hơi thở nhẹ nhàng khiến chóp mũi có chút rung rung, đôi môi hồng hào làm anh dù nếm như thế nào cũng không đủ, tất cả đều làm anh khó ngủ thâu đêm suốt sáng! Hôm nay như một giấc mơ hiện ra trước mắt anh, anh lại không dám chạm vào dù chỉ một chốc, chỉ sợ vừa chạm vào cô sẽ biến mất không thấy nữa.
"Lăng Thiên...... Anh có thể......" Ở trước mặt anh, cô lại hồi hộp đến nói cũng không xong. Có thể không cần dựa gần như vậy không?
"Xin lỗi." Giống như hiểu được gì đó, trên mặt Lăng Thiên đã khôi phục lại bình tĩnh thường có. Anh đứng lên, ngồi vào ghế sa lon đối diện cô, cầm bao thuốc lá đặt lên bàn lên, định rút ra một điếu, lại phát hiện miệng cô muốn nói gì đó lại không dám.
Người phụ nữ này đặc biệt đến tìm anh gây phiền phức sao? Tức giận để thuốc lá xuống.
"Sao lại tới một mình? Bảo Bối đâu?" Cô và Lăng Hạo Vũ không ở bên nhau sao?" Nghĩ sao mà lại tới đây tìm anh chứ? Hơn nữa còn bỏ lại con trai ở nhà một mình chạy tới đây.
Không đi một mình chẳng lẽ dẫn theo ai để gây rắc rối sao? Cô lại quên gọi điện thoại về rồi, thảm, điện thoại? Điện thoại đâu rồi?
Vừa nghĩ tới mình chưa gọi điện thoại cho con trai, Tử Di nóng lòng sốt ruột. Trước khi cô đi đã hứa lúc đến nơi lập tức gọi điện thoại cho con. Tại sao điện thoại di động của cô lại không tìm thấy? Rõ ràng là đặt trong túi xách mà?
"Không cần gấp, để tôi gọi!" Lăng Thiên lên tiếng ngăn lại động tác không ngừng tìm điện thoại của cô. Người phụ nữ này không cần mơ mơ màng màng vậy chứ? Cũng không biết làm sao cô tìm được anh ở nơi này nữa.
Thật mất mặt! Tử Di nhìn anh gọi điện thoại, lại ngồi xuống ghế sofa.
"Mẹ con đến rồi! Yên tâm đi!" Lăng Thiên ở trong điện thoại nói. Đây là lần đầu tiên con trai bằng lòng nói chuyện với anh sau chuyện thất hẹn lần trước, rõ là thù dai mà!
"Chờ một chút! Con muốn gặp mẹ!" Lăng Thiên l nghe được bên kia nói muốn với mẹ nói chuyện, không nói gì mà đem điện thoại đưa cho cô.
"Bảo bối, mẹ nhớ con!" Vừa cầm điện thoại đã nghe được giọng nói kia non nớt mềm nhũn kia, cô cảm giác mình đã bắt đầu nhớ cái tên tiểu ác ma luôn khiến cô giận đến nổi điên kia rồi. Từ lúc con chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ xa nhau! Ngẫm lại thực sự không bỏ được!
"Mẹ, con cũng nhớ mẹ rồi!" Đầu bên kia điện thoại người bạn nhỏ khéo léo nói.
"Nhớ phải nghe lời ông bà ngoại, đi học không được quậy phá có nghe không?" Mặc dù trong nhà có thím Trần rồi nhưng Tử Di vẫn không yên tâm về con, cho nên vẫn đưa con về nhà ba mẹ, vừa đúng lúc cũng để thím Trần nghỉ phép.
"Mẹ, mẹ lo mình là được! Mẹ không cần lo con đâu." Cậu cũng sáu tuổi rồi mà, sao mẹ luôn coi cậu là đứa trẻ ba tuổi chứ?
"Cái tên tiểu quỷ này......"
"Mẹ, Newyork chơi có vui không? Lần sau dẫn con đi chung có được không?"
"Được, lần sau nhất định dẫn con tới đây chơi."
"Mẹ, con không nói với mẹ nữa, ông ngoại nói muốn dẫn con đi bắn pháo hoa."
"Lăng Vũ Phong, không cho phép làm loạn, không...... Này, này, Lăng Vũ Phong, lại dám cúp điện thoại của mẹ sao? Con chờ đó, xem mẹ chỉnh đốn con ra sao." Bây giờ cũng không phải là Tết, pháo hoa gì chứ? Ba mẹ nhất định sẽ làm hư nó thôi. Hơn nữa lại dám cúp điện thoại cô như vậy, có phải nó quá đáng rồi không?
“Bụp” một tiếng, điện thoại đắt tiền không biết đã bị người nào đó không biết tốt xấu ra sức để mạnh trên bàn.
"Hạ Tử Di! Bây giờ em có thể nói xem em tìm tôi có chuyện gì rồi không?" Căn bản không quan tâm điện thoại có bị đập bể hay không, Lăng Thiên yên lặng nhìn cô, đôi mắt thâm sâu làm người ta không nhìn ra anh đang nghĩ gì.